Chương 1679: Tà Linh (trung)
Chương 1679: Tà Linh (trung)Chương 1679: Tà Linh (trung)
Ma hoa vốn là bản thể của Tà Linh, Từ Ngôn bị Ma hoa bao vây, tương đương với tiến vào bụng người ta.
Một khi Ma hoa thu nạp, Từ Ngôn trực tiếp sáp lá cà với Tà Linh.
Tà Linh cũng không phải thực thể, mà là một linh thể, bản thân linh thể này bị Hắc Ma kỳ cầm giữ hơn phân nửa, thân ảnh bây giờ xuất hiện trong Ma hoa bất quá là một sợi phân hồn.
Mặc dù như thế, này vẫn không thể khinh thường sợi phân hồn như cũ.
Trong sát na va chạm, Từ Ngôn đã cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, có một chùm sáng màu máu bao phủ hắn, sau một khắc huyết quang bên trong tiếng rống to hóa thành tơ máu vọt thẳng đến thiên linh của Từ Ngôn.
- Nguyên thần của ta là không thể ăn, ngươi không sợ bị gấy răng.
Quát lạnh một tiếng, Từ Ngôn điều động linh lực, ma khí bên trên Ma Giác bắt đầu trở nên dữ dội hình thành một đám mây mù đen kịt ngăn cản tơ máu tấn công.
- Ngươi có bản nguyên tà ác, cắn nuốt ngươi, ta sẽ càng thêm cường đại!
Âm thanh của Tà Linh từ bốn phương tám hướng truyền đến, hoa bụng hơi động lần nữa rút lại, giống như lao ngục gắt gao giam cầm Từ Ngôn.
- Đừng luôn muốn cắn nuốt người khác, ngươi không sợ ta cắn nuốt ngươi?
Lông mày Từ Ngôn nhướng một cái, vận chuyển lực lượng to lớn toàn thân.
Cho dù lực lượng thân xác đã đạt đến trình độ khủng bố, nhưng bị Ma hoa bọc vào, Giác Thạch Giáp trình độ linh bảo không những giãy giụa không ra, vậy mà dần dần xuất hiện một vết rách nhỏ xíu.
- Đỉnh tán cây thần, Ma Đế thành... Không được!
Ánh mắt Từ Ngôn đột nhiên khẽ động, hắn nhớ tới chân thân của cự hoa.
Ma hoa tồn tại ở trung tâm Ma Đế thành, Ma Đế thành tồn tại ở trung tâm Đỉnh tán cây thần, mà đỉnh tán cây thần thì tôn tại ở trung tâm Vạn Dương mộc, đóa Ma hoa này đại biểu cho tâm mạch của Vạn Dương mộc, có thể điều động lực lượng của Vạn Dương Thần Mộc.
Thần Mộc bao trùm một châu, không thua gì Tiên Thiên Linh Bảo, khí lực Từ Ngôn lại lớn cũng ngăn không được cả Vạn Dương Thần Mộc ép sát.
Giác Thạch Giáp truyền ra tiếng vang két kít, huyết quang bao phủ quanh thân Từ Ngôn càng ngày càng loá mắt, tiếng gào thét đến từ Tà Linh càng ngày càng bén nhọn, chỗ tia máu xung kích thiên linh của Từ Ngôn từ đỏ thắm biến thành màu tím.
Màu sắc càng đậm, nói rõ Tà Linh vận dụng trình độ linh thể càng mạnh, không nói cuối cùng có thể xông vào Tử Phủ hay không, vẻn vẹn Vạn Dương mộc ép vào đã có thể để cho Từ Ngôn chết oan chết uổng.
Tu vi Hóa Thần sơ kỳ, ngăn cản Tà Linh đã là cực hạn, rốt cuộc ngăn không được bản thể Ma hoa công kích. Từ Ngôn lần đầu tiên đến Ma Hoa điện, bị Ma Luyện chỉ pháp trên mặt cọc gỗ hấp dẫn, hắn không biết Thân Đồ Băng Yểm mỗi lần tới đến nơi đây đều vô cùng cẩn thận, căn bản sẽ không tiếp cận đóa hoa ở trung tâm tế đàn.
- Không phải biện pháp... Ngươi đã muốn cắn nuốt ta, vậy thì thử một lần ai nuốt ai.
Đánh giá ra cục diện bây giờ là cửu tử nhất sinh, Từ Ngôn không còn do dự, từ bỏ thôi động Ma Giác chống cự, dồn tất cả linh lực vào việc dùng để bảo hộ bản thể không bị Ma hoa chen vỡ.
Một khi Linh lực yếu đi, sợi phân thân Tà Linh huyễn hóa ra tia máu lập tức phát ra tiếng rống, một đầu đâm vào thiên linh con mồi, đang lúc đó, Từ Ngôn thu hồi thần hồn về Tử Phủ, Nguyên Anh mở mắt.
Lộc cộc, lộc cộc.
Bên trong Ma hoa quỷ dị, thân xác Từ Ngôn đã bị cánh hoa thật chặt bao phủ đè ép, khi thì phát ra âm thanh quái dị, lực lượng cánh hoa yếu hơn so với trước đó một chút, không biết có phải Tà Linh cảm thấy con mồi hẳn phải chết hay không, không cần vận dụng lực lượng của Vạn Dương mộc.
Thần thức hải, Tử Phủ sơn. Tia máu xông vào thiên linh Từ Ngôn huyễn hóa thành bộ dáng càng thêm doạ người ở bên trong Tử Phủ, đầu người thân thú, nanh vuốt sắc bén, thân cao cùng bằng núi Tử Phủ, một tiếng rống to chấn động đến trong hư không xuất hiện từng vòng từng vòng gợn sóng.
- Căn nuốt... Cắn nuốt!
Bên trong tiếng gào thét của Tà Linh xen lẫn tiếng nói nhỏ đầy tham lam, đầu người quỷ dị chuyển động bốn phía, cuối cùng tập trung vào Nguyên Anh nho nhỏ trên đỉnh núi Tử Phủ.
- Căn nuốt ngươi! RốnglII
Tà Linh mở ra miệng lớn như bồn máu, gâm thét phun ra khí tức máu tanh, mùi tanh tạo thành gió lốc, nổi lên trên đỉnh núi Tử Phủ.
Tiếng gió mãnh liệt, gào thét cuốn lên, vòi rồng gió lốc vừa rồi xuất hiệ, đã yếu đi, cuối cùng bị Nguyên Anh Từ Ngôn đưa tay tản ra.
- Đừng tính sai, nơi này là Tử Phủ của ta, trừ phi toàn bộ linh thể của ngươi xông vào, chỉ có như thế một sợi, cũng không đủ ta nuốt.
Khi nói chuyện, Nguyên Anh của Từ Ngôn bắn ra linh lực trùng thiên, cả ngọn núi Tử Phủ giống như núi lửa đang phun trào, linh lực hình thành mây mù bao phủ cự thú do Tà Linh huyễn hóa.
Răng rắc răng rắc.
Linh lực bộc phát ra tiếng sấm như tia chớp trong mây mù, từng ánh chớp nổ vang, trong lúc nhất thời, chỗ dưới núi Tử Phủ biến thành hải dương sấm sét, quái vật lớn Tà Linh bị lực lượng lôi điện bao phủ.
Âm ầm!
Vòng xoáy sấm sét dữ dội truyền đến tiếng rung động dồn dập, đại địa đang lắc lư, dẫn đến núi Tử Phủ lắc lư.
Ánh chớp đầy trời đang dần dần biến mất, giống như bị thứ gì cắn nuốt, rất nhanh, quái vật lớn Tà Linh lần nữa xuất hiện dưới chân núi. - Thân thể ma tộc, lực lượng Nguyên Anh Hóa Thần đỉnh phong, gia hỏa cổ quái, ngươi là ác nhân.
Đỉnh đầu Tà Linh còn có ánh chớp đang rơi xuống, bất quá nó không sợ, nhìn chằm chằm con mồi trên đỉnh núi, mắt đầy tham lam.
Ở bên ngoài nó khó mà phát giác, đến Tử Phủ đối mặt với Nguyên Anh của Từ Ngôn, Tà Linh rốt cuộc tìm được bản nguyên ác niệm tồn tại.
Những bản nguyên tà ác bị nó xem như vật đại bổ kia đang ở bên trong nguyên thân của đối phương.
- Ta nói qua ta là thiện nhân sao.
Nguyên Anh Từ Ngôn đứng trên đỉnh núi nhẹ nhàng phất tay, sấm sét lập tức biến mất.
- Bản nguyên ác niệm của chính là nguyên thần của ta, ngươi đã gặp được, kế tiếp là không phải nên nói lý do vì sao Tà Linh ngươi lại biến thành hóa thân của lực lượng tà ác à, ta có thể ngửi được trên người ngươi không chỉ có bản nguyên tà ác, còn có khí tức của oán niệm.
Nguyên Anh Từ Ngôn ngẩng đầu mà đứng, cũng không lui lại, chậm rãi nói.
- Ma Đế... Ma Đế hỗn đản kia! Hắn lấy Hắc Ma kỳ ma hóa ta trăm năm, cuối cùng hóa đem ta thành Tà Linh, tra tấn trăm năm, trong lòng ta chỉ còn lại ác niệm! Cho nên ta muốn cắn nuốt.
Cự thú do Tà Linh huyễn hóa há miệng rống to, tiếng rống mang theo cuồng phong, đó là nó đang phẫn nộ gào thét.
- Ma hóa trăm năm, xem ra ngươi thật sự là Vạn Dương mộc linh, một tên đáng thương.
Nguyên Anh Từ Ngôn nhẹ gật đầu, Vạn Dương mộc linh rơi xuống kết quả như vậy, đều là một tay Ma Đế tạo thành.
- Cắn nuốt!!!
Thần trí của Tà Linh giống như không tính quá cao, một khi phẫn nộ thì bắt đầu gầm thét, càng đứng thẳng người lên, hai vuốt lớn nhắm ngay Nguyên Anh trên núi Tử Phủ.
- Bản thể của ta đang ở trong bụng của ngươi, linh thể của ngươi ở bên trong Tử Phủ của ta, loại gặp nhau cổ quái này, ngươi không cảm thấy rất thú vị, hai người ngồi xuống nói chuyện trời đất tốt bao nhiêu, luôn luôn chém chém giết giết cũng không tốt.
Từ Ngôn ngược lại nhìn thoáng, lúc này còn có tâm tình an ủi Tà Linh.
- Cắn nuốt!!!
Hai mắt Tà Linh nổi lên tia sáng đỏ như máu, hai vuốt lớn đột nhiên đè xuống, mang theo một cơn gió lớn chụp về phía con mồi trên đỉnh núi.
- Chúng ta không oán không cừu, làm gì liều lưỡng bại câu thương...
Khi Nguyên Anh Từ Ngôn nói chuyện, trong ánh mắt nổi lên một vòng sáng màu lục, đang lúc đó, nguyên thần trên người lưu chuyển lên hào quang xanh biếc.
Lục quang từ ảm đạm đến chướng mắt cho đến chiếu sáng toàn bộ Tử Phủ, sau một khắc đều thu liễm, dường như thủy triều chảy ngược, chui vào trong người Nguyên Anh nhìn như phổ thông trên đỉnh núi.
Đợi lục quang tan hết, ngoài thân Nguyên Anh Từ Ngôn đã nhiều hơn một bộ giáp trụ kỳ dị, không chỉ xanh biếc, trên đó còn nhộn nhạo Mộc linh lực tinh thuần.
- Rống!IIIII
Bên trong tiếng rống dài nhiều hơn kinh ngạc cùng hoảng sợ, vuốt lớn của Tà Linh sắp rơi xuống bị nó cố gắng dừng lại.