Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1702 - Chương 1702: Dạ Ma Linh

Chương 1702: Dạ Ma Linh Chương 1702: Dạ Ma LinhChương 1702: Dạ Ma Linh

Tước đạo nhân lo lắng, tự nhiên có đạo lý của hắn, bởi vì Nghênh Hải gần ngàn năm đến nay từ đầu đến cuối không có xuất hiện qua cực phẩm linh quả.

Ngàn năm trước ngược lại xuất hiện qua một quả cực phẩm Hóa Hình quả, chính là cực phẩm linh quả kia cuối cùng thúc đẩy Yêu Ma hai tộc giao chiến ngàn năm.

Yêu Ma song phương ở bên trên Thụ Sơn xem cường giả nhà mình chiến đấu, trên bệ đá, Hùng Cương cùng Thiên Câu chém giết đến hôn thiên ám địa, mặt biển bốn phía bị chấn động đến sóng dữ ngập trời, đáng thương cho Tước đạo nhân đang ở bên trong sóng biển giống một con tước điểu tới tới lui lui chữa trị bệ đá như đang vá lại tổ chim của mình.

Lực lượng thiên phú đáng sợ nhất, lực phá hoại cực mạnh, trên đao thủ của Thiên Câu xuất hiện từng đường vân, tựa như bò đầy bóng ma, thân hình như núi thịt của Hùng Cương trở nên càng ngày càng rộng lớn, cho đến hiện ra bản thể Bạo Hùng, há miệng hiện ra răng nanh phát ra tiếng gào thét rung trời.

Theo ác chiến tăng cao trình độ, hai vị cường giả đấu đến đỏ mắt bắt đầu vận dụng toàn lực.

Mỗi một lần đao thủ cùng hùng trảo va chạm, bên ngoài bệ đá đều sẽ nổ bể ra một tầng mảnh đá tung bay, nếu không phải Tước đạo nhân vội vàng tu bổ, lôi đài đá ngầm vô cùng kiên cố này đã sớm đổ sụp.

Có thể tùy ý đi lại ở Bắc Châu, có thể tự do ra vào hải vực, Tước đạo nhân dựa vào không chỉ có cái miệng, một thân huyết mạch tạp nhạp, còn có hành động khổ lực lần này.

Nhìn Tước đạo nhân bận bận rộn rộn, Từ Ngôn âm thâm cảm khái, trong lòng tự nhủ đây chính là hậu quả của việc làm cỏ đầu tường, dễ dàng bị xem thành nơi trút giận, nếu song phương liều mạng ngươi chết ta sống, đến cuối cùng cực phẩm linh quả không thể chuyển hóa hoàn toàn, Tước đạo nhân không cõng nồi mới là lạ.

Ai bảo hắn chiếm cứ chỗ Nghênh Hải loại này, còn ưa thích làm cái gì trọng tài, phải biết nếu như không cách nào thực hiện ban thưởng, trọng tài dễ bị nhất đánh.

- Kẻ mới của Yêu tộc rất xuất sắc, nửa bước Dại Yêu thế mà dám khiêu chiến Ma tử, đám gia hỏa của Yêu tộc đến tột cùng có ý định gì? Người mới xuất sắc kia tất nhiên có năng lực không thể tưởng tượng, khống chế hỗn độn Yêu Vương xuất chiến ngược lại không có gì, đừng lôi ra một đầu hỗn độn Hóa Vũ là được...

Quan sát đến trận doanh của Yêu tộc một phương, Từ Ngôn cũng không có phát hiện Yêu linh đặc thù tôn tại.

Ngoại trừ Sáu đại Yêu Vương ra, Yêu tộc còn có không ít Yêu Vương đến, phần lớn hình thù kỳ quái nhìn không thế nào thông minh, về phần Dại Yêu thì càng không cần nói, từng tên mặc dù dữ tợn đáng sợ, ánh mắt phần lớn khờ ngốc, căn bản thần trí không cao.

Kẻ mới xuất sắc của Yêu tộc cũng không xuất hiện tại Nghênh Hải, không biết bị giấu ở nơi nào, càng thần bí như vậy, càng để cho người ta cảm thấy nguy hiểm.

Không nhìn ra manh mối về kẻ mới xuất sắc của Yêu tộc, Từ Ngôn đành phải cân nhắc cẩn thận, dời ánh mắt nhìn về phía bệ đá trên mặt biển.

Đã qua nửa ngày, Thiên Câu cùng Hùng Cương ác chiến đến gay cấn, đang lúc Thiên Câu lấy hai đao thủ Thái Sơn áp đỉnh đập xuống, há miệng phát ra một tiếng rống quỷ di.

Tiếng rống bén nhọn, lúc trước vẫn là đơn âm, rất mau ra hiện hồi âm, cẩn thận nghe qua đúng là hai loại tiếng rống đồng thời quanh quẩn, sau đó là một màn quái dị xuất hiện, toàn thân Thiên Câu bò đầy đường vân như bóng ma, miệng lớn biến thành bằng phẳng, bên trong miệng rộng của hắn, một cái bóng khác bò ra, tiếng rống hồi âm chính là đến từ bóng ma cổ quái này.

Bóng ma rơi xuống đất, như một chùm lông xù, xung quanh lập tức lâm vào một vùng tăm tối.

Trên mặt biển giống như xuất hiện mây đen, đêm tối bất ngờ tiến tới.

Từng tiếng bành bành nổi lên, toàn thân bóng ma lông xù nổ lên từng cây gai nhọn, từ cao thấp nửa trượng trong nháy mắt bành trướng đến to khoảng mười trượng, tựa như một con nhím mọc đầy gai nhọn, hai con con mắt tinh hồng mở ra ở chỗ sâu trong gai nhọn.

Rống...

Tiếng rống khan giọng tràn đầy cảm giác âm trầm, cả bệ đá nổi lên ma khí, ngay cả cự hùng đang dữ tợn đều bị cỗ khí tức này cả kinh liên tiếp lui về phía sau.

- Kia là Ma Linh, Dạ Ma Linh trình độ đỉnh phong.

Kim Hỏa thấp giọng kinh hô, biểu thị ngay cả hắn đều kiêng kị quái vật cường đại vừa xuất hiện.

Cùng loại Minh Viêm Ma nhất tộc, phần lớn Câu Tu Tộc lấy tiến hóa để hoàn thành đột phá cảnh giới, Ma Binh cấp thấp nhất gọi là Thú Ma, đẳng cấp Ma Tướng là Mị Ma, đẳng cấp Ma Soái thì là Cốt Ma, mà Ma Quân cảnh thì được xưng là Ma Linh.

Câu Tu Tộc có không ít Ma Linh, nhưng Ma Quân được xưng là Dạ Ma Linh đỉnh phong, số lượng cũng không nhiều, lúc này bị Thiên Câu thả ra một đầu, trở thành chiến lực mạnh mẽ của hắn.

Dạ Ma Linh cùng loại con nhím to lớn, gai nhọn toàn thân vô cùng sắc bén, một khi xuất hiện lập tức công tới đối thủ.

Bên trên giáp phiến của Hùng Cương lưu lại từng dấu ngấn màu trắng.

Bị vô số gai nhọn bao phủ, còn muốn ngăn cản đao thủ của Thiên Câu, Hùng Cương lập tức rơi vào hạ phong, chật vật không chịu nổi.

Thừa dịp một lần đánh lui đao thủ và gai nhọn, Hùng Cương nổi giận thành cuồng cũng vận dụng năng lực kỳ dị, chỉ gặp đầu cự hùng này vừa thét gào vừa huyễn hóa ra một hình bóng, cái bóng kia càng ngày càng ngưng thực bên trong tiếng gầm rống tức giận của Bạo Hùng, cho đến trở thành Hùng Vương Huyết Kỳ Lân không khác bản thể Hùng Cương chút nào.

Khi hai đầu Hùng vương hợp lực, hiện ra chiến lực kinh người, thân thể như ngọn núi nhỏ ỷ vào lân phiến Kỳ Lân tồn tại, quả thực là xé đầu Dạ Ma Linh to lớn kia thành hai nửa ném vào trong biển. Một khi Dạ Ma Linh bị loại, Thiên Câu lập tức bị động, hắn mặc dù dùng hết toàn lực đánh bay một đầu Bạo Hùng ra khỏi bệ đá, chính hắn vẫn bị Bạo Hùng bên kia nắm ở trong tay, kém chút bẻ gãy hai đao thủ cho, giãy giụa trốn ra khỏi hùng trảo, cuối cùng máu me đầm đìa lọt vào biển cả.

Rống!!!III

Trên bệ đá, cự hùng đứng thẳng người lên phát ra tiếng gào thét rung trời, sau một khắc huyễn hóa thành thân người, Hùng Cương như núi thịt cười ha ha:

- Thế nào Thiên Câu, ngươi có chịu phục! Ha ha ha ha! Ván đầu tiên, Yêu tộc chúng ta thắng!

- Chịu phục cái rắm! Bệ đá này quá nhỏ hoạt động không đã tay, có muốn thì theo ta lên bờ tái chiến!

Thiên Câu trồi lên từ trong biển, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ quát, sau lưng hắn có hai nửa Dạ Ma Linh nổi lơ lửng, đang chậm rãi dung hợp.

Đừng nhìn bị xé thành hai nửa, Ma Linh dị loại này cho dù bản thể bị xé nát cũng có năng lực dung hợp, trừ phi bị chém thành bột mịn mới có thể chân chính chết đi.

Hai vị cường giả lấy lực lượng sở trường, ai thắng ai bại cũng có thể, đừng nhìn đánh cho hung hiểm tuyệt luân, nhìn như sinh tử tương bác, trên thực tế Hùng Cương cùng Thiên Câu không có chân chính liều mạng.

Bởi vì chân chính liều mạng tuyệt đối không phải là loại kết cục này, từ thương thế ở trên người mỗi người bọn họ đã có thể nhìn ra được.

- Những gia hỏa giảo hoạt, quả nhiên đều không ngốc, xem ra một cực phẩm Linh Lung quả còn không cách nào làm cho bọn hắn điên cuồng.

Từ Ngôn từ đầu đến cuối chú ý tình hình chiến đấu âm thầm trâm ngâm, lấy nhãn lực của hắn tự nhiên nhìn ra được Hùng Cương cùng Thiên Câu giao thủ nói thành là ác đấu vẫn được, nói thành là tử chiến còn kém không ít hỏa hầu.

Thật ra cái này cũng khó trách, Ma tử cùng Yêu Vương đã mở rộng tâm trí, lại há có thể không có tâm nhãn của riêng mình, điểm này Từ Ngôn sớm đã ngờ tới, cũng không thấy lạ. Ván đầu tiên Yêu tộc một phương chiến thắng, ngay sau đó ván thứ hai sắp bắt đầu.

Lần này luận đến Yêu tộc điều động cường giả lên đài, chỉ gặp vị Dứu Hổ áo đen kia chẳng biết lúc nào biến mất tung tích, vô thanh vô tức xuất hiện trên bệ đá mặt biển, chắp tay sau lưng chờ đợi đối thủ lên đài.

- Ta đi gặp một hồi Dứu Hổi

Nói chuyện chính là Vạn Ma Nhất, không đợi tiếng nói rơi vang lên hết, thân hình di động, bước vào hư không, thời điểm xuất hiện lại đã đến bệ đá ngoài mười dặm.

Bề ngoài Vạn Ma Nhất là nam tử cao lớn tuấn mỹ, khí vũ bất phàm, đến trên bệ đá toàn thân càng hiện ra một bộ áo giáp uy vũ, sau lưng có một cây trường mâu màu máu dựng thẳng, xung quanh trường mâu lượn vòng từng bóng đen màu máu, giống như từng đầu u hồn gia nhập vào trường mâu, đang tùy ý gâm nhẹ gào thét.
Bình Luận (0)
Comment