Chương 1710: Quấy Phong Vân (Hạ)
Chương 1710: Quấy Phong Vân (Hạ)Chương 1710: Quấy Phong Vân (Hạ)
Sống trắng hay không Hải Đại Kiềm không biết, hắn chỉ biết là một khi Ma tộc phát binh Tây Châu, Bắc Châu lớn như vậy, mặt đất vô ngần, thật có cơ hội bị Yêu tộc chiếm cứ.
Mê hoặc đến từ Từ Ngôn làm cho đáy lòng Hải Đại Kiềm ngứa ngáy khó nhịn.
Hắn cũng không phải là hạng người muốn sống yên ổn, khi ở Tình Châu giới đã như thế, đi vào Chân Võ giới mặc dù trung thực mấy năm, đó là do thực lực quá yếu, một khi có được Hóa Vũ làm chỗ dựa, Hải Đại Kiềm đã sớm không kiêng nể gì cả, đi đường đều đi ngang, ngay cả những Yêu Vương đỉnh phong đều phải nịnh bợ hắn - vị nhân tài xuất sắc mới nổi của Hải tộc này.
- Ma tộc Tây chinh, chúng ta không phải tu hú chiếm tổ chim khách à, không tốt lắm đâu.
Hải Đại Kiềm có chút do dự.
- Ma tộc hung tàn, lại không phải Yêu Nhân hai tộc, bọn hắn có chết hay không quản chúng ta chuyện gì.
Từ Ngôn ngược lại ăn ngay nói thật, dù sao lời nói với Hải Đại Kiềm cũng không lọt ra bên ngoài.
- Tin tức đã cho ngươi, có thể nắm chắc được hay không, xem cơ duyên của ngươi.
Từ Ngôn nhắc nhở:
- Bộ đội đi đầu đều là những Ma tộc cấp thấp, bọn chúng vượt biển quá chậm, cần đi trước, trong khoảng thời gian này sẽ không ngắn, đại khái tại khoảng 40,50 năm mới có thể đến Tây Châu, Ma Quân vượt vực không cần mấy năm, cho nên ta đoán Ma tử Ma Quân hẳn là ở bên trong năm mươi năm sẽ toàn bộ sẽ rời đi Bắc Châu, ngươi chỉ cần nhớ kỹ mốc thời gian này, không đi chiếm lĩnh Bắc Châu, lên bờ vớt chút chỗ tốt kiểu gì cũng nên.
- Vớt chỗ tốt thì ta lành nghề! Hắc hắc, đến lúc đó trước đào hang ổ của Ma tộc, chiếm Bắc Châu hay không lại nói sau, dù sao vẫn còn nhiều năm như vậy, ta không nóng nảy, hắc hắc.
- Đúng rồi, lúc ngươi pử hải vực gần Tây Châu, có phải đồ diệt Bát Lan đảo hay không?
Từ Ngôn chợt nhớ tới Bát Lan đảo năm đó bị thú biển dẹp yên.
- Là ta đồ! Đám lão tiểu tử kia thế mà kém chút bắt ta, còn muốn cướp đi pháp bảo mà trưởng lão tặng cho ta! Vừa hay lúc ấy ta tìm được một đầu Đại Vương giải Yêu Vương cảnh, bình hòn đảo nhỏ kia, thật sự là khinh người quá đáng.
Hải Đại Kiềm giảng thuật, mở ra một nỗi băn khoăn cho Từ Ngôn, năm đó Bát Lan đảo không hiểu thấu bị hủy diệt, quả nhiên là do Hải Đại Kiềm gây nên.
- Hảo huynh đệ! Sau khi ngươi đến Chân Võ giới, vận khí càng ngày càng tốt.
Từ Ngôn cảm khái vạn phần, không nghĩ tới Hải Đại Kiềm gặp may mắn như thế.
- Hắc hắc, nhất định là Hải Đại Kiềm ta tốt số, đầu tiên là tìm được Yêu Vương đồng tộc, về sau tìm được Hóa Vũ đồng tộc, không dối gạt trưởng lão, dưới đáy biển còn có không ít Đại Vương giải, bọn hắn đều nói Đại Vương giải là bá chủ biển sâu, ta trước đó còn không tin, trên đường lần này từ hải vực Nam Châu chạy tới nơi này, ta đã tin.
Hải Đại Kiềm thần thần bí bí nói:
- Hóa Vũ Đại Vương giải trên đường gặp một đầu cá voi khổng lồ, cũng là trình độ Hóa Vũ, vô cùng to lớn, không có nhỏ hơn so với Cua Vương bao nhiêu, đầu tiên là giằng co, tiếp đó Cua Vương mạnh mẽ đâm tới, đụng cho đầu Hóa Vũ cá voi khổng lồ kia lui sang một bên, ta còn tưởng rằng sắp xảy ra một trận chiến kinh thiên động địa, bị dọa tranh thủ thời gian tìm địa phương tránh né, về sau phát hiện đầu cá voi khổng lồ kia lung lay cái đuôi thế mà chạy mất, cho nên ta bây giờ mới biết, Đại Vương giải bá chủ biển sâu tuyệt đối không phải tùy tiện nói một chút.
- Cá voi khổng lồ Hóa Vũ? Không phải là Thôn Hải Kình đó chứ.
Từ Ngôn ngẩn người.
- Tựa như là Thôn Hải hai chữ này, ta có thể trò chuyện với Hóa Vũ cua vương, nhưng thần trí quá thấp, nói chuyện đều nói không rõ, đúng rồi, cá lớn kia giống như rơi mất cái răng, nhìn rất buồn cười, Hóa Vũ Cá voi sứt răng, ha ha, vừa nghĩ tới ta đã muốn cười ha ha! Nhất định là đầu kình này bị chuyện gì không may.
- Thôn Hải Kình...
Tại thời khắc Từ Ngôn trầm ngâm, Hải Đại Kiềm bắt đầu xoa tay dậm chân, giống như có tâm sự gì, cười hắc hắc ngây ngô không ngừng.
- Cái kia, trưởng lão đại nhân, Tiểu Thanh còn tốt đó chứ? Nàng đang ở Thiên Cơ phủ sao, rất lâu không gặp, hắc hắc, hắc hắc."
Cổ quái quét nhìn đối phương một chút, Từ Ngôn không nói gì, mà mở ra Thiên Cơ phủ, Hải Đại Kiềm không nói hai lời đâm thẳng đầu vào, đều có thể nghe được tiếng hắn reo hò.
- Coi như số ngươi gặp may.
Từ Ngôn thâm hô một tiếng, nếu như không phải Hóa Vũ Đại Vương giải, Từ Ngôn sẽ không tha cho Hải Đại Kiêm.
Tiểu Thanh khờ ngốc đều bị trách tội ở trên đầu Hải Đại Kiềm, Từ Ngôn lắc đầu thở dài, cùng đi theo tiến vào bên trong Thiên Cơ phủ, thời gian không thể kéo quá dài, nhiều nhất một ngày phải phân ra thắng bại, bên ngoài là lôi đài, cũng không phải quán rượu khách sạn.
- Tiểu Thanh! Tiểu Thanh! Hải ca ca ngươi trở về rồi ha ha.
Một đường phi nước đại, Hải Đại Kiềm mừng rỡ đầy cõi lòng rốt cục gặp được thân ảnh trong mộng đang ở trong hoa viên.
Nữ tử một bộ áo xanh vẫn gầy gò như cũ, vẫn trắng nõn như cũ, vẫn làm người ta thương yêu như cũ.
Ngay cả khóe miệng đang phun ra mấy cái bong bóng, ở trong mắt Hải Đại Kiềm lại thành phong cảnh đẹp nhất trên đời.
Bị cầm tù ở bên trong Thiên Cơ phủ trăm năm, Hải Đại Kiềm không có cảm thấy cô đơn, chính là bởi vì Tiểu Thanh tồn tại, thậm chí khi Từ Ngôn thả hắn rời đi, hắn còn lưu luyến không rời.
Tình yêu của Cua tộc, không có tỉnh tế tỉ mỉ như Nhân tộc, đơn giản chỉ cần thổi mấy cái bong bóng đã có thể làm cho đối phương hiểu rõ tâm ý.
Ùng ục ục, ùng ục ục...
Tráng hán vây quanh Tiểu Thanh một bên chạy tới chạy lui một bên phun bong bóng, giống như hài đồng được cho bánh kẹo, vui vẻ đến quên cả đất trời.
Mặc dù tình yêu là mỹ hảo, nhưng Hải Đại Kiêm từ đầu đến cuối không nghĩ tới còn có một loại tình huống phức tạp, đó chính là tương tư đơn phương.
- Ngươi lại trở về.
Gặp lại Hải Đại Kiềm, Tiểu Thanh bị giật nảy mình, phun ra mấy cái bong bóng, về sau bắt đầu bận bịu công việc của nàng, mặc cho Hải Đại Kiềm theo bên người đổi tới đổi lui, giống như không nhìn thấy.
- Từ biệt hai mươi năm, Tiểu Thanh, không nhớ Hải ca ca sao? Ngươi nhìn đây là vỏ ốc dưới biển sâu, có thể thổi ra giai điệu êm tai nhất thế gian, còn có viên minh châu này, còn sáng hơn cả mặt trăng! Còn có còn có...
Hải Đại Kiêm xuất thân giàu có xuất ra từng loại lễ vật lấy lòng Tiểu Thanh, đáng tiếc người ta không lĩnh tình, bận rộn nửa ngày gặp hắn vướng bận, vừa chống nạnh, khó chịu nói:
- Mảnh đất kia của ngươi đều bị bỏ hoang hai mươi năm, nhanh đi đi, đừng phiền ta, ta đang trồng nấm.
Hiếm thấy rống to một câu, Tiểu Thanh không để ý tới Hải Đại Kiềm, tiếp tục làm việc, từ khi có Hỏa Hoàng Cô, Tiểu Thanh cảm thấy mình có việc làm không hết, chẳng những không cảm thấy mệt mỏi, còn rất vui vẻ, nàng càng thích chơi đùa cùng Hỏa Hài Nhi sau khi thức tỉnh, thích Hỏa Hài Nhi nho nhỏ nhảy tới nhảy lui trên đầu vai của nàng.
- Còn trồng trọt cái gì, đều trồng hơn một trăm năm...
Hải Đại Kiềm nhìn qua thân ảnh Tiểu Thanh rời đi, đầy mắt đều là si mê, ngốc hề hề tự nói:
- Thật đẹp, thật đẹp, hắc hắc hắc hắc.
- Nhìn đủ chứ, nhìn đủ rồi thì nên ra ngoài làm chuyện chính.
Giọng Từ Ngôn đánh gãy huyễn tưởng của Hải Đại Kiềm, mặt mo của vị này đỏ ửng, gãi đầu đi theo Từ Ngôn về tới phòng lớn dùng để bế quan.
Vốn cho rằng ít nhất là một trận ác chiến sinh tử, không ngờ gặp lại Hải Đại Kiềm, thêm nữa đối phương còn có thể khống chế hỗn độn Hóa Vũ, Từ Ngôn đang lo mình từng trải nông cạn, không có chỗ dựa, thấy được một lần cơ hội ngàn năm một thuở.
Ở trong phòng lớn cùng Hải Đại Kiềm mật đàm nửa ngày, thậm chí không tiếc vận dụng đòn sát thủ - Tiểu Thanh, Từ Ngôn rốt cục để Hải Đại Kiềm máu chảy đầu rơi, từ đó định ra một trò hay.
Thời gian một ngày sắp trôi qua, Từ Ngôn đứng lên nói:
- Chân Võ giới rất thú vị, cũng rất tàn nhẫn, hi vọng chúng ta đều có thể đứng ở điểm đỉnh phong của các tộc, bễ nghễ thiên hạ, đi thôi Đại Kiềm, Ma tộc lần này Tây chinh, nhất định tổn binh hao tướng, tương lai Bắc Châu vực, giao cho ngươi.
- Yên tâm đi trưởng lão! Có Hải Đại Kiềm ta ở đây, thiên hạ cũng đừng nghĩ an bình! Hắc hắc, quấy phong vân, ta cũng thích.
Khi nói chuyện, hai người cười dài bước ra Thiên Cơ phủ, mang theo một loại khí thế chỉ có nam nhân mới có, Tiểu Thanh ở xa xa trông thấy hai người rất không hiểu, không biết chủ nhân nhà mình và Hải Đại Kiềm đang cười ngây ngô cái gì.