Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1750 - Chương 1750: Vở Kịch (Thượng)

Chương 1750: Vở kịch (thượng) Chương 1750: Vở kịch (thượng)Chương 1750: Vở kịch (thượng)

Két.

Cửa lớn nặng nề, bị chậm rãi mở ra từ bên trong ra ngoài.

Trầm Diệp đạo nhân Sắc mặt tái nhợt giống như về tới thời điểm của năm trăm năm trước, năm đó khi hắn lần đầu tiên đứng ở ngoài cửa của Đạo phủ, ôm tâm tình khẩn trương cùng chờ mong không khác bây giờ chút nào.

- Cửa lớn của Đạo phủ... Thế mà mở ral

Bên trên mặt to của Thân Đồ Liên Thành lộ ra vẻ âm tình bất định, nhìn chòng chọc vào cửa lớn mở rộng.

- Đạo phủ năm trăm năm qua không ra, vào hôm nay mở cửa, chẳng lẽ là vì nghênh đón chúng ta?

Vô Tương Tử kinh ngạc không thôi tự nói.

- So với Đạo phủ vạn năm, chỉ sợ chúng ta còn không có tư cách được nghênh đón.

Hiên Viên Hạo Thiên như có điều suy nghĩ, đưa mắt nhìn Trâm Diệp.

- Cửa tự động mở chẳng phải càng tốt hơn, coi như chúng ta tới làm khách, không cần mạnh mẽ xông tới.

Ngu Thiên Kiều nhìn chòng chọc vào cửa lớn mở rộng, đừng nhìn hắn nói nhẹ nhàng linh hoạt, thần sắc lại như lâm đại địch.

- Đạo môn mở cửa, khách từ trước đến nay, kính danh tiếng Đạo phủ đã lâu, hôm nay có thể kiến thức một phen quả thật vinh hạnh vì đã đến.

Phật Tử dùng ngữ khí bình thản nói, cười mỉm không nhìn ra e ngại hay khinh thường.

- Cách xa nhau năm trăm năm, Đạo phủ lần nữa mở cửa, có quỷ mới tin bên trong Đạo phủ bình yên vô sự, ta ngược lại muốn xem xem bên trong Đạo phủ đến tột cùng có cái quỷ gì! Đan Thánh Mạc Hoa Đà trầm giọng gào to, là người thứ nhất nhanh chân tiến vào Đạo phủ.

Đan Thánh khẽ động, các cao thủ Hóa Thần khác nhao nhao theo sát mà tới, mặc kệ Đạo phủ có mở hay không, bảy ngày vừa đến, bọn hắn cũng muốn đi vào Đạo phủ tìm một chút, tìm tung tích của Tiên Thiên Linh Bảo.

Mới vừa vào Đạo phủ, cường giả khắp nơi đến từ Tây Châu vực lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn kinh, mà Trầm Diệp theo sát tiến đến lại tràn đầy nghi hoặc.

Chỉ thấy bên trong Đạo phủ lớn như vậy cỏ xanh khắp nơi trên đất, cổ thụ che trời, gạch đỏ ngói xanh, khắp nơi mái cong như cánh đang võ, đập vào mắt là cảnh sắc an lành.

Có tiên hạc ngậm sách, từ bầu trời xanh mà tới.

Có lão quy cõng bút, vẫy vùng trong hồ nước.

Dẫn đường không phải người, mà là một quyển cổ thư, trên đó viết 'Theo một chữ này, không biết là tùy hành hay tùy tiện, tốt hơn là cứ đi theo.

Nơi truyền thừa của Đạo gia, khắp nơi cổ hương cổ sắc, theo cổ thư đón khách, các lộ Hóa Thần của Tây Châu đi tới bên hồ nước, chỉ gặp Đạo tử mặc thanh sam đang nắm tay cười nói.

- Đạo phủ đơn sơ, huy hoàng không so được với động phủ của chư vị, chỉ có đạo uẩn coi như thâm hậu, chư vị không mời mà tới, chắc hẳn là vì nhìn một chút Đạo phủ còn thừa lại bao nhiêu súc tích chứ nhỉ? Vậy thì mời theo ta.

Khi nói chuyện, Đạo tử đứng dậy làm ra dấu tay xin mời, đi đầu nhanh chân bước đi.

- Đạo tử Quân Vô Nhạc! Hắn thế mà cũng quay về rồi.

- Khí tức Hóa Thần, hắn nhanh như vậy đã đột phá Hóa Thần.

- Đạo tử Hóa Thần, Đạo phủ đương nhiên sẽ không suy tàn, lời đồn ở phía ngoài truyền lớn, quả nhiên không tin được. - Xem ra Đạo phủ không quá hoan nghênh chúng ta, đã như vậy, vậy kiến thức một phen nội tình của Đạo phủ cũng tốt.

- Chúng ta là tới làm khách, lại không có mạnh mẽ xông tới, Đạo phủ mạnh hơn còn có thể trấn áp tất cả Hóa Thần của Tây Châu chúng ta hay sao?

- Không oán không cừu, Đạo phủ sẽ không hạ độc thủ.

- Đi, ta ngược lại muốn xem xem Đạo phủ còn thừa lại bao nhiêu súc tích.

Một nhóm Hóa Thần Tây Châu đi theo sau lưng Đạo tử, quyết định kiến thức hình dáng Đạo phủ một phen.

Đạo phủ năm trăm năm qua không có chút âm thanh, nếu như nói không có xảy ra ngoài ý muốn căn bản không có khả năng, chỉ là bây giờ xem ra cho dù có cái gì ngoài ý muốn, Đạo phủ cũng đã vượt qua gian nan, nếu không Đạo tử sẽ không an ổn như thế.

Mang các loại tâm tư, đám Hóa Thần đến từ Tây Châu vực mới vừa đi ra phạm vi hồ nước, Hiên Viên Hạo Thiên bỗng nhiên đột nhiên quay đầu đưa mắt nhìn lão quy nâng bút mực trong hồ nước, trong mắt nổi lên vẻ sợ hãi.

- Nước linh tuyền mà thôi, mặc dù kỳ dị, ở trong mắt chúng ta cũng không thể coi là cái gì, Hạo Thiên huynh chẳng lẽ chỉ có lịch duyệt như thế.

Mạc Hoa Đà gặp Hiên Viên Hạo Thiên suýt nữa xấu mặt, rất không thích lập tức trêu chọc.

- khí tức Hóa VũI

Hiên Viên Hạo Thiên cố gắng làm ra trấn định, nước linh tuyên hoàn toàn chính xác không tính là gì, thế nhưng lão quy chở đi bút mực kia lại có khí tức Hóa Vũ, cái này quá kinh người.

- Cái gì! Hóa Vũ cõng bút mực?

Ánh mắt của Đan Thánh cũng tràn đầy kinh ngạc, mặc dù giọng nói của hắn không lớn, những người khác cũng nghe, thế là trong lòng từng người bị chấn động mạnh.

- Biết chúng ta sẽ đến, cố lộng huyền hư mà thôi, nếu như bên trong Đạo phủ nuôi không ra Hóa Vũ mới gọi ngoài ý muốn, ta cũng không tin khắp nơi nơi này đều có Hóa VũI

Độc nhãn Thân Đồ Liên Thành trừng một cái, đuổi theo Đạo tử.

Cho dù biết bên trong Đạo phủ xuất hiện Hóa Vũ không tính ngoài ý muốn. Nhưng những cường giả Hóa Thần này vẫn như cũ khiếp sợ không thôi, dù sao lấy tu vi cảnh giới của bọn hắn, đối mặt Yêu tộc Hóa Vũ thực sự bất lực, đừng nói nuôi, có thể trốn được một mạng đều tính là gặp may mắn.

Đám người rời khỏi hồ nước, ánh mắt lão quy chở đi bút mực lúc đầu sáng tỏ dần dần trở nên mờ mịt, mai rùa nổi lên hiện ra hồn thể của một lão giả, chính là Kiếm Hồn - Vận Khí.

- Hù dọa gần trăm Hóa Thần, cũng chỉ có Tiên Chủ có thể nghĩ ra đi...

Kiếm Hồn lắc đầu cười khổ, theo lão quy dưới chân hắn cùng một chỗ chìm vào đáy nước.

Đi trên con đường mòn trong một rừng trúc, Thân Đồ Liên Thành luôn cảm giác mình có loại cảm giác mười phần không thoải mái, ngắm nhìn bốn phía, xác nhận hắn lần đầu tiên tới nơi này, thế là càng thêm nghi hoặc.

- Những tảng đá lát thành con đường nhỏ này chỉ sợ không tâm thường, thế mà cho người ta một loại cảm giác âm trầm đáng sợ, có thể để cho tu sĩ Hóa Thần cảm thấy đáng sợ, đến tột cùng là loại kỳ vật nào?

Phòng Văn hết sức tò mò về đường mòn dưới chân, khi hắn nói ra lời này, Thân Đồ Liên Thành lập tức thấp giọng hô một tiếng.

- Tịch Ma thạch! vật liệu cực phẩm mà Bắc Châu mới có! Có thể chấn nhiếp Ma tộc có cảnh giới Ma Soái cảnh trở xuống, thế mà dùng để trải đường.

Thân Đồ Liên Thành rốt cục nhớ tới vì sao hắn đi bên trên con đường mòn này cảm thấy không thoải mái, nguyên lai con đường mòn này thế mà dùng đá Tịch Ma lát thành.

- Tịch Ma thạch chỉ có ở Vạn Táng Lĩnh - cực Bắc của Bắc Châu mới có, một khối đã có thể đổi lấy một kiện pháp bảo thượng phẩm, dùng để trải đường... Khóe mắt Đan Thánh đang đập mạnh.

- Chẳng lẽ đây chính là nội tình của Đạo phủ, vô thượng vinh quang cùng vô tận tài phú...

Hiên Viên Hạo Thiên thấp giọng tự nói, đáy mắt nổi lên vẻ kinh sợ.

- Có tiền không dậy nổi, một đường do đá vụn lót thành mà thôi, có năng lực trải một đường toàn là linh thạch cực phẩm.

Vô Tương Tử vì động viên cho đám người, lúc đi ra rừng trúc lướt qua một hòn non bộ to lớn, nói:

- Ta cũng không tin khắp nơi trên đất bên trong Đạo phủ đều là chí bảo, Đông Châu lại phồn vinh, còn có thể ném linh thạch đầy đất.

Võ vỗ hòn non bộ, là vì bỏ đi chấn kinh trước đó khi đi qua đường mòn trong rừng trúc, cũng có tính toán hấp dẫn lực chú ý của đám đồng bạn, thế nhưng khi Vô Tương Tử vừa nói xong, nhìn ánh mắt những người khác quăng tới lại có chút cổ quái.

Không cần người khác nhắc nhở, Vô Tương Tử nhanh như điện thu hồi bàn tay đập trên hòn non bộ, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, bật thốt lên:

- Tỉnh túy của linh mạch thượng phẩm.

Vừa rồi không có chú ý, hiện tại Vô Tương Tử mới nhìn ra, hòn non bộ mình đập trúng lại là một đầu linh mạch tỉnh túy trình độ thượng phẩm.

Đây cũng không phải là ném linh thạch đầy đất, mà là Đạo phủ tùy tiện dùng linh mạch tinh túy để đúc thành hòn non bộ.

Trong hồ nước có Hóa Vũ, đường đá trong rừng trúc, hòn non bộ là linh mạch tỉnh túy, vẻn vẹn đi vào Đạo phủ không lâu, hiện ra ở trước mặt đám Hóa Thần đến từ Tây Châu đã là một bức tranh làm cho người rung động, gần trăm Hóa Thần đều động dung.

Khí tức trận đạo tồn tại, cản trở linh thức cảm giác, từ khi đi vào Đạo phủ, những cường giả Hóa Thần này cũng chỉ có thể dùng con mắt nhìn, phạm vi cảm giác không hơn trăm trượng, đối với Đạo phủ tương đối khổng lồ mà nói, những cao thủ Tây Châu vực này giống như đi vào một mê cung to lớn, thật tình không biết mê cung lớn này đúng là lễ lớn mà mục tiêu bọn họ đang đuổi theo đã tỉ mỉ chuẩn bị.

Dọc theo tuyến đường đã được định xong, bước chân Đạo tử vững vàng đi xuyên qua Đạo phủ, mang theo các lộ Hóa Thần tới địa điểm cuối cùng.
Bình Luận (0)
Comment