Chương 176: Dòng độc đỉnh
Chương 176: Dòng độc đỉnhChương 176: Dòng độc đỉnh
Tiêu Thạch vừa nói xong, tất cả những người đi theo đều xoay người lại, không có chức quan, cho dù là thực lực có mạnh hơn nữa thì bọn họ cũng là dân chúng thấp cổ bé họng. Chức vị của Từ Ngôn dù là ở Đại Tề thì cũng vẫn cao hơn dân chúng tại Phổ Quốc.
Tiêu Thạch với bốn người thương nhân cùng với pháp sư Trần Đô, sáu người đợi cả buổi mà không thấy động tĩnh gì, chỉ nghe nghe thấy một loạt tiếng hít thở phì phò đều đều rất nhỏ như ẩn như hiện phát ra từ trong xe.
Không hiểu ra sao sáu người đều liếc mắt nhìn về phía Trình Vũ.
Trình Vũ biết rõ vị Thái Bảo gia này một đường chỉ ngủ, làm một thủ thế mấy người Tiêu Thạch đại ý là chờ một chút rồi y xấu hổ không thôi tự mình leo lên thùng xe.
"Thiên Môn hầu, đã đến nơi rồi rồi!"
Tiến vào thùng xe, Trình Vũ lập tức thấy Từ Ngôn nằm trên ghế tựa mềm mại đang khò khò, nước miếng nhễ nhại, ngủ rất là ngon.
"Thiên Môn hầu!"
Y vẫn còn chưa tới mức nổi giận, dùng một tay đẩy đẩy.
"Có thích khách? Có thích khách hả!?"
Đang ngủ say, đầu óc mê muội, Từ Ngôn chợt nhảy dựng lên.
"Không có thích khách, chúng ta đến kinh thành rồi."
Trình Vũ đè lại cơn tức, nói:
"Đã đưa ngài đến giao cho người ở kinh sư, ta phải trở về Kỳ Uyên hạp phục mệnh. Thiên Môn hầu, chúng ta tạm biệt tại đây!"
Dứt lời vừa muốn đi ra, Trình Vũ lại bị Từ Ngôn dùng một tay giữ lại.
"Trình tướng quân, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, bây giờ còn chưa vào thành, ngươi sao có thể đi? Ta mà có bị giết ở cửa thành, ngươi không phải là chịu tiếng xấu thay cho người khác hay sao!?"
Từ Ngôn xoa xoa đôi mắt còn ngái ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ, nói.
"Không có thánh chỉ, biên quân không được vào kinh, kẻ kháng mệnh bị trảm."
Trình Vũ bất đắc dĩ đành giải thích.
"Như vậy thì trước khi đi, tướng quân giúp ta chỉ điểm một chút bên ngoài là người nào thì tốt rồi, tránh việc lát nữa lời nói của ta không ổn, đắc tội với người ta. Người muốn giết ta chỉ sợ không ít, giờ lại có thêm cừu gia thì ta biết làm sao đây!?"
Hắn lôi kéo Trình Vũ không thả.
Nghe khẩu khí của hắn, Trình Vũ cảm thấy da đầu run lên. Vị này chẳng những đùa giỡn tiểu công chúa, còn ngủ chung với thích khách ba ngày ba đêm. Hiện tại y nhìn Từ Ngôn tựa như thấy rắn độc, không muốn chạm vào người hắn. Đây gọi là con cóc dán mu bàn chân, thật là tởm quá đi mà...
"Rồi, rồi, rồi... ta sẽ chỉ điểm ngài một phen. Buông tay, mau buông tay!"
Trình Vũ sợ lây nhiễm loại biến thái nam nữ đều ăn từ tên khốn này, ngồi đối diện với hắn, vạch màn xe chỉ vào hoạn quan tóc trắng bắt đầu giới thiệu.
Rất nhanh, Từ Ngôn đã được biết được mấy người bên ngoài là thần thánh phương nào.
Thái giám tóc trắng tên là Tiêu Thạch, tâm phúc Hoàng đế. Vị đạo trưởng Trần Đô tay bưng ấm đang thưởng trà, một trong ba Đại pháp sư Thái Thanh giáo. Người có ria mép, là con trai trưởng Bàng gia Bàng Thiếu Vĩ. Thanh niên đứng bên người Bàng Thiếu Vĩ nhỏ hơn y mấy tuổi, là con thứ Lê gia Lê Dịch Minh. Về phần hai người thương nhân trung niên kia, một người tên Hứa Trung, một người tên Vạn Hà, theo thứ tự là đại quản gia Hứa gia và Vạn gia.
Người của bốn đại gia tộc Tiền Tông đến đủ, thêm Thái Thanh giáo cùng với Hoàng tộc, Từ Ngôn cảm thấy bên ngoài có thể diễn một vở kịch thời đại, gọi là thế chân vạc Tam Quốc.
Giới thiệu xong người chờ đợi bên ngoài, Trình Vũ mới cùng Từ Ngôn rời khỏi thùng xe. Vừa đi ra, ngoại trừ Tiêu Thạch, Trần Đô và mấy người Bàng Lê Hứa Vạn lập tức con mắt trợn lớn, bộ dạng như gặp quỷ.
Bọn họ không nhận ra Từ Ngôn, nhưng cũng biết tuổi tác của đại Thái Bảo Quỷ Vương môn. Thế mà người vừa đi ra căn bản là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, nào phải đại Thái Bảo gì gì đó.
Không đợi đám người kia đặt câu hỏi, Trình Vũ trước tiên cáo từ, suất lĩnh một ngàn biên quân không quay đầu lại, hò hét mà đi.
Quăng củ khoai lang phỏng tay đi rồi, đám biên quân như trút được gánh nặng, nguyên một đám ngựa phi như bay.
Biên quân đi rồi, những người khác lại khó làm. Thực tế vị pháp sư Thái Thanh giáo kia, mày kiếm nhảy lên, lập tức chất vấn:
"Nghe nói đại Thái Bảo sắp đứng tuổi, tuổi tác vị thiếu niên này chỉ sợ vẫn chưa tới hai mươi. Đến tột cùng ngươi là người phương nào đây?"
Trần Đô mới mở miệng, đại biểu bốn nhà Bàng Lê Hứa Vạn đi theo cũng dựng lỗ tai lên, nhất là Bàng Thiếu Vĩ, y chẳng những nghỉ hoặc khó hiểu, khuôn mặt còn hiện nét có chút may mắn. Trước mắt là cô gia (rể) Bàng gia, tiếng xấu đại Thái Bảo Quỷ Vương môn trong chính phái người người đều biết, bây giờ đổi thành một thiếu niên lạ lãm, bộ dáng nhìn coi như thanh tú, niên kỷ cũng tương tự với muội muội của mình; để cho loại thiếu niên mới ra đời này ở rể Bàng gia, còn tốt hơn để cho Trác Thiếu Vũ làm rể. Vốn chỉ là diễn trò, nhưng phải khiến muội tử của mình lỗ vốn, là đại ca, y cũng rất đau đớn.
"Tiêu công công, kính đã lâu, kính đã lâu! Ngài gần đây rất khỏe a, tại Quỷ Vương môn nghĩa phụ từng nhiều lần đề cập qua đại danh của ngài, nói công công là trung bộc nhà đế vương Đại Phổ, trung tâm như một, nhật nguyệt làm chứng nha!"
Từ Ngôn chụp lấy tay Tiêu Thạch, liên tiếp lay lay, giống như được gặp người quen cũ, còn với Trần Đô chất vấn thì làm như không nghe không thấy.
Mặc dù không để ý tới pháp sư Thái Thanh giáo, nhưng từ trong lời nói của hắn có thể lần ra chút ít rồi. Hắn là nghĩa tử của môn chủ Quỷ Vương môn, cũng là một trong mười tám Thái Bảo, không phải đại Thái Bảo Trác Thiếu Vũ.
Một đứa nghĩa tử, lại làm cho đại biểu bốn đại gia tộc Tiền Tông lần nữa trợn mắt há hốc mồm. Tiêu Thạch đã nhận được mật hàm của Mông Đồ, người khác thì không có; không ai biết vì sao nghênh đón không phải Trác Thiếu Vũ, mà là một tiểu tử lạ lãm.
"Thiên Môn hầu khách khí, Tạp gia bất quá chỉ là một con chó trung thành dưới chân thánh thượng thôi. Chủ tử sai ta cắn ai, ta lập tức cắn hắn."
Tiêu Thạch vốn là khẽ giật mình, sau tỏ ra vẻ hòa ái vô cùng, đáp.
"Nằm dưới chân thiên tử, săn trong sóng lớn vạn trượng; mặc dù là cẩu, cũng là một đầu Thiên cẩu truy phong trục lãng (Đuổi gió lướt sóng)!"
Từ Ngôn nghiêm túc chính nghĩa lẫm liệt phản bác. Nói hết câu hai người đồng thời cười ha ha, bộ dáng buồn nôn như tìm được tri kỷ vậy.
"Hay cho một câu Thiên cẩu. Ha ha, Thiên Môn hầu quả nhiên là người khéo ăn nói! Như vậy Tạp gia mời Hầu gia vào thành được chứ!? Thánh Thượng có chỉ, muốn tiếp gió tẩy trần cho Thiên Môn hầu tại Tụ Lan điện."
"Đợi một chút!"
Chợt có tiếng nói không hài hòa vang lên, cắt đứt hai người hàn huyên. Pháp sư Trần Đô lúc này sắc mặt bất thiện, ngăn trước mặt Từ Ngôn, lớn tiếng vặn hỏi:
"Tiêu công công có thể giải thích, vì sao đến Đại Phổ ta không phải là Trác Thiếu Vũ, mà là vị Thiên Môn hầu không rõ lai lịch này?"
"Đại ca không tới được a. Hết cách rồi, đệ đệ thứ mười bảy là ta đành phải thay hắn đến thôi."
Từ Ngôn cười tủm tỉm nhìn Trần Đô, rất nghiêm túc nói.
"Nguyên lai là Thái Bảo mười bảy, Ngôn Thái Bảo!"
Trân Đô không nhận ra Từ Ngôn, thế nhưng mà danh hào mười tám Thái Bảo gã lại rõ ràng, gật đầu nói tiếp:
"Không biết đại Thái Bảo vì chuyện gì quan trọng mà không tự mình đến, muốn Ngôn Thái Bảo thay thế nhỉ? Nếu không có thuyết pháp hợp lý, chính phái Đại Phổ ta sẽ không chịu để yên đâu!"
"Đại ca ta chết rồi!"
Trên mặt lập tức xuất hiện một tia bi ý, Từ Ngôn cúi đầu thốt ra.
"Chết rồi!"
Không riêng gì Trần Đô, đại biểu bốn nhà cũng đều sững sờ.
"Mặc dù đại Thái Bảo bỏ mình, cũng nên do nhị Thái Bảo Dương Ca thay thế mới đúng chứt!?"
Gã như cũ không buông tha, lại chất vấn:
"Ngôn Thái Bảo, nhị ca ngươi đâu?"
"Nhị ca của ta cũng đã chết!"
Tia bi ý trên mặt của Từ Ngôn càng đậm.
Một lần chết mất hai cái Thái Bảo, còn là đại Thái Bảo và nhị Thái Bảo, chính phái Tiền tông cùng Thái Thanh giáo rõ ràng không biết chút nào. Tin tức này thực sự quá rung động, mọi người trong chính phái bị kinh ngạc mà ngây ra như phỗng.
"Còn tam Thái Bảo!?"
Trong lòng muốn giận sôi lên, giọng nói Trần Đô trở nên càng trầm thấp.
"Tam ca cũng đã chết !"
Từ Ngôn nhắm mắt lại, như không đành lòng nói về huynh trưởng đã mất của mình, vẫn là bộ dáng rất bi thương.
"Vậy tứ Thái Bảo thì sao!?"
"Tứ ca cũng đã chết !"
"Ngũ Thái Bảo!?"
"Ngũ ca cũng vậy!"
"Đến tột cùng thì Quỷ Vương môn các ngươi còn thừa lại mấy Thái Bảo còn sống?!" Trần Đô nghiến răng nghiến lợi mà quát.
Từ Ngôn một chỉ cái mũi của mình, nói:
"Thái bảo còn sống, chỉ còn ta độc đỉnh thôi. Cho nên ta mới thay thế đại ca đến Đại Phổ kết hôn nha!"
Trước mắt đen lại, Trân Đô thiếu chút nữa bị sặc khí. Trong lòng chửi bới, gã tự nhủ tiểu tử này là khờ thật hay giả ngu, sớm nói mười tám Thái Bảo chết sạch thì xong rồi, phí hết mồm mép cả buổi không nói, còn để cho người Tiền Tông tại tràng chê cười mình nữa.