Chương 1763: Chào Hỏi.
Chương 1763: Chào Hỏi.Chương 1763: Chào Hỏi.
Năm năm thời gian, người thân ở lao ngục cảm thấy một ngày bằng một năm, thân ảnh đang bế quan lại không cảm giác được thời gian trôi qua.
Thẳng đến năm năm về sau, Từ Ngôn ngồi xếp bằng bên trong Ma Hoa điện chậm rãi mở mắt.
- Năm năm, cảnh giới tăng lên rất chậm, Hóa Thần cảnh tiêu hao thời gian thật sự đáng sợ, may mắn Nguyên Anh sớm đã đạt đến Hóa Thần đỉnh phong, lại có ba mươi năm, bản thể hẳn là có thể phá vỡ mà vào Hóa Thần hậu kỳ.
Cảm thụ được tu vi ba động, Từ Ngôn đầu tiên lắc đầu, lại gật đầu một cái.
Cảnh giới càng cao, tu luyện càng chậm, còn tốt hắn có ưu thế tiên thiên, trước khi Tây chinh đã không sai biệt lắm có thể lại đề thăng một cảnh giới.
Thân hãm ở trong trận doanh của Ma tộc, thành một trong Bảy đại Ma tử, Phó Thống Soái Tây chỉnh, lại muốn đối mặt một đám cừu gia ở Tây Châu vực, một khi đại chiến bắt đầu, thân phận của Từ Ngôn sẽ thành thân phận khó khống chế nhất.
Hắn không cách nào thật giúp đỡ Ma tộc đồ diệt Nhân tộc Tây Châu, còn muốn mượn nhờ đại quân Ma tộc báo thù, nghĩ tới cục diện sau không lâu sẽ xuất hiện, Từ Ngôn cũng cảm thấy đau đầu.
- Tốt nhất để Ma tộc cùng Huyễn Nguyệt Cung Kiếm Vương điện cùng Phản Kiếm Minh liều đồng quy vu tận, loạn thế, cũng là loạn cục, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Cười khổ một tiếng, Từ Ngôn bỗng nhiên trừng mắt phải một cái, ánh kiếm trong mắt trong nháy mắt xuất hiện, không giống một thanh kiếm nhỏ trước đó, mà là hư ảnh hai thanh kiếm nhỏ giao nhau.
Kiếm nhỏ lóe lên hư ảnh, mũi kiếm luân chuyển xen kẽ hình thành vòng tròn, sau đó biến mất không còn tăm tích.
- Đất là mắt, Trời là con ngươi, tám phương dưới vòm trời, kiếm nhãn thần thông thật kỳ dị. Vận chuyển kiếm nhãn tiến thêm tầng một, mắt phải Từ Ngôn có thể nhìn thấy bụi bặm nhỏ bé trong không khí, thậm chí có thể xuyên thấu qua vách tường cánh hoa Ma Hoa điện nhìn thấy cảnh tượng mơ hồ bên ngoài.
- Hai đạo kiếm ảnh vẫn như cũ không tính đại thành, Ma Kiếm chi pháp huyền ảo sợ là không thua gì Ma Võ cùng Ma Luyện, thiên địa lấy chín là cực hạn, chẳng lẽ muốn tu ra hình bóng chín thanh kiếm mới tính viên mãn? Xem ra Chân Vô Danh cũng không có tu luyện đến đại thành, kiếm nhãn thần thông của hắn hẳn là không đạt được ba kiếm.
Cảm thụ được kiếm nhãn mạnh hơn, Từ Ngôn âm thầm suy đoán một phen, ánh kiếm trong mắt tùy theo tán đi.
Tu luyện kiếm nhãn tới loại trình độ này đã đầy đủ, bởi vì mắt trái Từ Ngôn trở thành Ác Niệm chi nhấn, có được năng lực còn cường đại hơn kiếm nhãn, lại đi khổ tu mắt phải có chút được không bù mất.
Kiếm nhãn thần thông có được từ trong tay Chân Vô Danh, đã hoàn toàn bị tu luyện thành công, mặc dù phần công pháp này rất kỳ dị bất phàm, nhưng Từ Ngôn luôn cảm thấy khoảng cách đại thành còn xa, không phải Chân Vô Danh không nhận được kiếm nhãn thần thông chân chính hoàn chỉnh, chính là kiếm nhãn thần thông diễn hóa ra từ bên trong Ma Kiếm chi pháp chỉ bị ghi chép đến loại trình độ này.
Bất kể như thế nào, tu thành hai đạo kiếm ảnh đã không tệ, Từ Ngôn ngược lại không có gì tiếc nuối.
Khoảng cách Nghênh Hải chiến đã qua mười năm, ước định cùng lão Xích Liệt cũng nên đến thời gian thực hiện, Từ Ngôn rất chờ mong đòn sát thủ Hỏa Vũ Thần.
Trước khi đi, bước vào Thiên Cơ phủ, tra xét một phen số lượng lớn vật liệu trong Thiên Cơ phủ.
Phần lớn các bộ vật liệu cướp bóc Ma tộc để lại cho Dực Nhân, vật liệu cực phẩm tốt hơn thì bị Từ Ngôn thu vào Thiên Cơ phủ, những tài liệu này cũng không thể tuỳ tiện xuất ra, nếu không rất dễ dàng bị người khác phát giác người năm đó cướp bóc chính là vị thứ bảy Ma tử hắn. Dù sao thì cả Bắc Châu cũng chỉ có một hai địa phương tồn tại vật liệu cực phẩm, thậm chí chỉ có một chỗ sản xuất, nếu Từ Ngôn lộ ra số lớn tài liệu quý giá, không bị hoài nghỉ thì Ma tộc cũng quá ngu xuẩn.
Lưu ở bên trong Thiên Cơ phủ đều là đồ vật quý giá trân quý nhất, số lượng khổng lồ chiếm cứ mấy chục phòng lớn.
Cầm những bảo bối này tới Tu Tiên Giới tuyệt đối có thể giá trị liên thành, thậm chí có tiền mà không mua được, đổi lấy pháp bảo linh đan không đáng kể.
Tra xét các loại vật liệu một phen, Từ Ngôn không khỏi cảm khái nói:
- Bắc Châu vực, không uổng công.
Vật liệu mặc dù nhiều, dù sao cũng là đồ chết, Từ Ngôn càng thêm xem trọng là vật sống, tỉ như nói những Hỏa Hoàng Cô kia.
Dạo chơi đến vườn hoa, đám Băng Ti giải vẫn đang bận rộn, chỉ bất quá có chút lười nhác, Từ Ngôn tận mắt thấy mấy Băng Ti giải quấn lấy tơ băng bắt đầu ngủ gật, không bao lâu phun ra bong bóng thế mà ngủ thiếp đi.
- Tiểu Thanh, nhìn ngươi bọn thủ hạ đồ đần này... Tiểu Thanh?
Kêu Tiểu Thanh một tiếng, không ai trả lời, Từ Ngôn khẽ nhíu mày, tâm niệm vừa động muốn câu thông Linh thú, lại kinh ngạc phát giác mình cùng Tiểu Thanh đã mất đi liên hệ.
Sắc mặt trầm xuống, linh thức trong nháy mắt bao phủ Thiên Cơ phủ, bên trong cảm giác, toàn bộ phủ đệ cũng không có tung tích của Tiểu Thanh, ngay cả Hỏa Hài Nhi đều không thấy tung tích.
- Nàng nhất định đã tiến giai Đại Yêu, lực lượng thu đi Tiểu Thanh và Hải Đại Kiềm nhất định là Hồn Ngục không thể nghỉ ngờ.
Từ Ngôn trầm giọng tự nói, trong ánh mắt nổi lên hàn quang lạnh lão.
- Ngay cả Linh thú của ta cũng không buông tha, Hồn Ngục đến cùng là chỗ gì? Loại lực lượng thu đi khí nô này đến cùng đến từ nơi nào, vừa hay thừa dịp Tây chinh đi tìm hiểu rõ ràng. Từ Ngôn nổi nóng, là do không có bảo vệ được Linh thú của mình.
Tiểu Thanh là hắn nhìn lớn lên, nói thành người nhà cũng không đủ, khi mình bế quan thế mà bị Hồn Ngục thu đi, Từ Ngôn sao có thể không buồn.
Cũng may Hỏa Hài Nhi cũng cùng nhau biến mất, dù bị Hồn Ngục thu hút, Tiểu Thanh cũng hẳn là bình yên vô sự, Hỏa Hài Nhi kia cũng không phải đồ vật bình thường, mang theo bản nguyên chân hỏa, không ai dám khi dễ Tiểu Thanh.
May mắn Từ Ngôn sớm đã phân phó, cũng may mắn Tiểu Thanh nghe lời, lúc tiến giai mang theo Hỏa Hài Nhi cùng một chỗ, nếu không, kết quả của nàng sợ là giống như Hải Đại Kiềm.
Cho dù ảo não, Từ Ngôn cũng không lo lắng cho tình cảnh của Tiểu Thanh, nhiều nhất bị giam cầm ở Hồn Ngục ra không được, có Hỏa Hài Nhi ở bên người, cho dù Hóa Thần đỉnh phong Thân Đồ Liên Thành cũng không có cách bắt nàng.
Thiên Cơ phủ không có Tiểu Thanh có vẻ hơi trống rỗng, Từ Ngôn đạp tỉnh mấy Băng Ti giải đang ngủ gật, sau đó bắt đầu rời khỏi phủ đệ.
Đi ra Ma Hoa điện, một vâng trăng thanh treo cao ở chân trời, đêm mặc dù sâu, nhánh Bàn Thiên ngoài Ma Đế thành vẫn phi thường náo nhiệt.
Tây chinh vượt vực đã bắt đầu, đi đầu đều là Ma tộc cấp thấp, về phần lực lượng hạch tâm chân chính còn chưa đi, đó chính là các lộ Ma Soái lấy vạn mà đếm.
Vì đoạt được tiên cơ bên trong đại chiến, các Ma Soái đều muốn lấy được một kiện vũ khí tiện tay, thế là chỗ giao dịch như nhánh Bàn Thiên trở nên người đông nghìn nghịt.
Tiếng ồn ào từ ngoài thành truyền đến, giống như phiên chợ náo nhiệt, nghe qua sinh cơ bừng bừng, Từ Ngôn kém chút cho rằng mình về tới thành trấn của Nhân tộc.
Theo bản năng đư mắt nhìn bầu trời, lông mày Từ Ngôn lần nữa khẽ động.
Lại là đêm trăng tròn, mặt trăng đêm nay bị bịt kín tâng một mây mù, tựa như sa mỏng, nhìn mông lung, mặc dù rất đẹp, thế nhưng Từ Ngôn luôn cảm thấy không quá dễ chịu. Hai lần ánh trăng như mắt, để hắn có chút mâu thuẫn dành cho mặt trăng trên thiên không, có chút không thích.
Nhìn chằm chằm bầu trời nửa ngày, đột nhiên từ giễu cười một tiếng.
Mình có chút thần hồn nát thần tính, mặt trăng trên trời có thể có cái gì không tâm thường, xem ra mình ở dị vực quá lâu, cảm thấy không quá an ổn.
Tản ra tâm tư lo lắng, Từ Ngôn hơi chần chờ, không có đi nhánh Bàn Thiên tìm kiếm lão Xích Liệt, mà đi về phía chỗ một gian đại điện không quá thu hút bên cạnh Ma Đế thành.
Đó là chỗ ở của Tuyết Cô Tình, năm năm không thấy, Từ Ngôn chuẩn bị đi chào hỏi.
Trên đường, lân nữa gặp ky sĩ tuần thành, Từ Ngôn mỉm cười chắp tay, Thân Đồ Thiết Tâm thì không nói một lời, ngồi trên lưng ngựa ngay cả đầu đều không động một cái.
Chắp tay, đồng thời, trong mắt trái Từ Ngôn lướt qua một tia sán đen, vận dụng Ác Niệm chi nhãn để hắn thấy được bên trong khôi giáp nặng nề tử khí, vị ky sĩ tuần thành này quả nhiên không phải người sống, mà là thân thể khôi lỗi.