Chương 1779: Đồ Điên Của Nhân Tộc
Chương 1779: Đồ Điên Của Nhân TộcChương 1779: Đồ Điên Của Nhân Tộc
Mặc dù Kim Hỏa đã tới Tây Châu hải vực nhiều năm, hắn đi cũng sớm, không sai biệt lắm khi Nghênh Hải chiến kết thúc hắn liên lên đường chạy tới Tây Châu, bây giờ tính ra đã bốn năm mươi năm.
Trong mấy năm nay, Ma tộc lần lượt đến phần lớn là Ma Binh Ma Soái cảnh giới không cao, bị Kim Hỏa an bài trên một vài hải đảo bị hắn chiếm cứ.
Bình thường gặp loại dị tượng mây đen áp đỉnh này, Kim Hỏa thấy cũng nhiều, căn bản không có gì ngoài ý muốn, bất quá lần này khác biệt, bởi vì hắn nhìn thấy khuôn mặt của Ma tử.
- Một Nhân tộc chỉ là Hóa Thần lại dám ngăn cản đại quân Ma tộc ta, thì ra tu sĩ Nhân tộc là tự ngạo như thế, cũng tốt, để Nhân tộc các ngươi kiến thức một chút Ma tộc ta cường đại ra sao.
Tiếng nói lạnh lùng âm trầm đến từ Tu La thân hình cao lớn, Vạn Ma Nhất tiến đến mang theo bóng máu đầy trời, sau lưng hắn là hơn mười vị cường giả Ma Quân của Chiến Tu La cùng Huyết Tu La hai bộ.
- Vạn đại nhân! Kim Hỏa bái kiến Ma tử đại nhân!
Kim Hỏa giả bộ như vừa nhìn thấy bộ dáng của đối phương vội vàng tiến lên bái kiến.
- Kim Hỏa, bị một tu sĩ Nhân tộc ngăn cản đường đi, ngươi vẫn là quan tiên phong ài
Vạn Ma Nhất hừ lạnh một tiếng.
- Đại nhân ngươi không biết, con nhóc trên mặt biển là đồ điên, đánh nhau không muốn sống, chúng ta là Ma tộc bình thường, không thể chấp nhặt với đồ điên của Nhân tộc.
Kim Hỏa đưa ra giải thích hắn tự cho là đúng, Vạn Ma Nhất tức giận đến mí mắt nhảy dựng. - Minh Viêm Ma một mạch các ngươi quả nhiên đều quá ngu, một tên bẻ gấy Nghênh Hải, một tên bị đồ điên hù sợ, cút đi, để ngươi kiến thức một chút năng lực của Tu La một mạch ta.
Vạn Ma Nhất tức giận quát, vung tay lên, chỉ thấy một bóng máu từ phía sau hắn nhảy ra, rơi xuống mặt biển, không những không chìm, ngược lại vô thanh vô tức dung hợp cùng nước biển.
Đối mặt số lớn Ma tộc đột nhiên xuất hiện, gương mặt xinh đẹp của Hiên Viên Tuyết trầm xuống.
Nàng cũng không nghĩ đại quân Ma tộc tới nhanh như vậy, vô số khí tức không kém gì Hóa Thần xuất hiện, biểu thị mười mấy tên Ma Quân đến.
Nhất là bóng máu chìm vào mặt biển khiến Hiên Viên Tuyết cảm nhận được nguy cơ tiến đến, để nàng như lâm đại địch.
Thời gian sáu mươi năm, không chỉ có phá cảnh Hóa Thần, còn tăng tu vi lên đến Hóa Thần trung kỳ, tạo nghệ của Hiên Viên Tuyết tuyệt đối không thấp, thiên phú tu luyện có thể xưng tuyệt hảo, ít người có thể sánh kịp, nhưng mạnh hơn, nàng cũng chỉ có một người, đối mặt cường giả Ma tộc của Vạn Táng Lĩnh một mạch, lộ ra người đơn thế cô.
Mặt nước yên tĩnh nổi lên gợn sóng, màu máu dung nhập nước biển tràn ngập ra, rất nhanh bao phủ hải vực phương viên trăm dặm, nếu như từ trên cao nhìn lại đúng là tạo thành từng tầng từng tầng vòng tròn, mà Hiên Viên Tuyết đang đứng ở dải đất trung tâm của vòng tròn màu máu.
Ùng ục ục, mặt nước nổi lên bọt nước, một cái bóng màu máu xông ra từ đáy biển, giống như ác quỷ đến từ Địa Phủ, mặt đỏ răng nanh, ma khí ngập trời.
- Nữ tu Hóa Thần mỹ vị, đến Ngục Máu của ta làm khách đi, ta sẽ để cho ngươi cảm nhận được tư vị mỹ diệu khi muốn chết không được mà muốn chết không xong, hắc hắc hắc hắc.
Bóng máu cao lớn hoàn toàn do nước biển tạo thành, nhìn qua vô cùng doạ người, uy áp Ma Quân đỉnh phong khiến sắc mặt Hiên Viên Tuyết càng ngày càng âm trầm. - Tu La...
Hiên Viên Tuyết có chút cúi đầu xuống, cũng không phải thần phục e ngại, mà là lấy tay chụp vào cái cổ.
Sau một khắc huyết quang cùng với kiếm ảnh hiện lên.
Kengl!l
Ánh kiếm xua tán đi tia máu, hội tụ đấu ý kiếm khí, Đấu Vương kiếm ra khỏi vỏ, chém ra bóng máu nhào tới trước mặt, càng chém hải vực trăm dặm ra một rãnh biển.
Màu máu trên mặt biển nhao nhao phá tan, theo rãnh biển chảy ngược vặn vẹo chập trùng.
- Linh bảo, Đấu Vương kiếm, nguyên lai ngươi là người của Hiên Viên gia, trách không được hộ vệ Hiên Viên đảo, bất quá bằng một mình ngươi, có thể ngăn cản được đại quân Ma tộc hay sao.
Huyết Tu La cho dù bị đánh thành hai nửa, vẫn như cũ có thể phát ra tiếng nói ổn trọng, rất nhanh lại dung hợp cùng nhau, cười khằng khặc quái dị biến thành một mảnh huyết quang chướng mắt, sau đó như tia chớp oanh minh đánh ra.
Một khi Đấu Vương kiếm xuất hiện, Hiên Viên Tuyết bị Đấu Tiên kiếm ý bao vây, cả người lộ ra nóng nảy, nghiêm nghị không sợ đối mặt với huyết quang oanh tới, thôi động Linh Bảo chém ra từng mảnh từng mảnh ánh kiếm kinh thiên.
Huyết quang như mâu, nhiều đến vạn mà tính, giống như mưa máu kinh khủng, một khi Hóa Thần bình thường bị bao phủ trong đó cũng muốn nuốt hận xuống Hoàng Tuyền.
Nhưng mà Đấu Vương kiếm cường đại để Hiên Viên Tuyết vẻn vẹn lấy tu vi Hóa Thần trung kỳ đủ để địch nổi cao thủ Hóa Thần hậu kỳ thậm chí đỉnh phong.
Ma Quân đỉnh phong đối diện mặc dù khó chơi, nhưng nhất thời cũng không thắng được Hiên Viên Tuyết cầm Đấu Vương kiếm trong tay.
Ác chiến từ vừa mới bắt đầu đã thành trận chiến liều mạng.
Vạn Ma Nhất muốn lập uy, Hiên Viên Tuyết càng phải hộ vệ Hiên Viên đảo, mặc dù nàng không còn là con gái của Hiên Viên gia, vẫn như cũ vì Hiên Viên gia mà chiến.
Cô gái càng đánh càng hăng, vận dụng tuyệt học bản thân, Đấu Vương kiếm hóa thành ánh sao đầy trời, bùng nổ ra kiếm ý kinh thiên, theo Đấu Vương kiếm thôi động toàn lực, bên trên Đấu Tiên đài ở trên Hiên Viên đảo xa xa, sợi Đấu Tiên kiếm ý không ngừng bị lôi đình oanh kích kia giống như đang dần dần thức tỉnh.
- Một người ngăn cản đại quân Ma tộc, nàng cho rằng nàng là Thông Thiên Tiên Chủ?
Vạn Ma Nhất chờ đợi không lâu đã không kiên nhẫn được nữa, vung tay lên, lạnh lùng nói:
- Giết nàng, không để người sống.
Vạn Ma Nhất chỉ là tới trước một bước, bọn người Thân Đồ Băng Yểm Ngân Lân đang ở trong vùng biển phía sau, không bao lâu đã có thể đến, hắn cũng không muốn mình suất lĩnh Huyết Tu La cùng Chiến Tu La bị một cô gái nhân tộc ngăn tại nơi này để đám người Đồ Băng Yểm vừa đến nhìn thấy.
Theo mệnh lệnh của Vạn Ma Nhất, mười bóng máu nhao nhao lướt đi, mười vị Ma Quân đến từ Huyết Tu La một mạch hình thành xu thế vây kín phong bế đường lui của Hiên Viên Tuyết.
Âm! Ầm! Âm! Âm!
Từng bóng máu cao lớn rơi vào mặt biển, Huyết Tu La mặt đỏ răng nanh nhìn như ác quỷ, nhao nhao nhìn kỹ con mồi, sau một khắc sẽ đồng thời đập ra.
Một vị Huyết Tu La đỉnh phong, tăng thêm mười vị Ma Quân, loại chiến lực này đã không phải là tu sĩ Hóa Thần trung kỳ có thể đỡ nổi, cho dù là Hóa Thần đỉnh phong cũng đỡ không nổi.
Mười một vị cao thủ cùng giai xuất hiện để Hiên Viên Tuyết lâm vào tử địa, nhưng cô gái đã đã sôi trào Đấu Tiên chiến ý, đã không có đường lui.
Nàng nhất định phải chiến.
Bởi vì vận dụng Đấu Vương kiếm, không cho phép chủ nhân lui lại nửa bước. Bởi vì Đấu Tiên chiến ý truyền thừa, không cho phép Hiên Viên Tuyết không đánh mà chạy.
Một khi nàng chạy trốn, tâm cảnh sẽ sụp đổ, tạo nghệ của đời này sẽ dừng bước tại Hóa Thần trung kỳ.
Trong hai mắt sáng tỏ nổi lên chiến ý cao vút, cô gái quát nhẹ, liên trảm mười kiếm, mười đạo kiếm khí chấn khai mười vị Ma Quân đánh tới, thế nhưng Huyết Tu La ẩn vào âm thầm lại thừa cơ xuất thủ, vô thanh vô tức chui ra từ đáy biển sau lưng Hiên Viên Tuyết, một vuốt lớn màu máu thẳng đến hậu tâm Hiên Viên Tuyết.
BànhI!!
Huyết trảo cũng không đắc thủ, ngay khi sắp dán lên phía sau lưng Hiên Viên, bị một tay to hư ảo đánh sụp ra, tay to hình thành khí lãng, thổi tung tóc ngắn của cô gái.
Thân ảnh già nua mà cao lớn xuất hiện sau lưng cô gái, lẳng lặng đứng ở trước mặt Huyết Tu La, trong hai mắt không hề bận tâm ẩn ẩn lóe ra kiếm mang sắc bén, uy áp Hóa Thần đỉnh phong trong nháy mắt bao phủ hải vực trăm dặm.
- Ta tưởng là ai, nguyên lai là đảo chủ đại nhân ra mặt, xem ra nha đầu này là nữ nhi của ngươi.
Huyết Tu La hiện ra chân thân, bật cười một tiếng, nói:
- Hiên Viên Hạo Thiên, ngươi đừng không biết tốt xấu, ngươi phải biết kết cục ngăn cản đại quân Ma tộc ta, đó chính là Hiên Viên đảo bị đạp thành đất bằng.
Cảm nhận được uy áp mạnh mẽ sau lưng, Hiên Viên Tuyết bỗng nhiên quay người, khóe mắt lướt qua một tia nước mắt.
Bảo hộ ở sau lưng nàng là thân ảnh đã lâu không gặp, chỉ là già nua hơn nhiều năm trước mấy phần.
- Cha...
Nhẹ nhàng kêu gọi lần nữa truyền vào trong tai Hiên Viên Hạo Thiên sau sáu mươi năm thời gian, ánh mắt vị đảo chủ luôn vững vàng này giật giật, không nhìn Hiên Viên Tuyết, mà bước ra một bước, đứng ở trước người Hiên Viên Tuyết.