Chương 1794: Báo Ứng Tới
Chương 1794: Báo Ứng TớiChương 1794: Báo Ứng Tới
Chủ đề cấm ky, đã nhiều năm không người đề cập, thế mà xuất hiện bên trên đại điển kết minh long trọng, có thể nghĩ đến biểu lộ của những cường giả Hóa Thần kia, đầu tiên là giật mình, ngay sau đó phần lớn người đều muốn cắn răng nghiến lợi.
Đi không một chuyến Đông Châu vực, không duyên cớ hao phí hơn mười năm, không chỉ có không thu hoạch được gì, còn kém chút chọc giận cường giả Độ Kiếp của Đạo phủ, nghĩ tới cảnh tượng năm đó đi vào trong Đạo phủ bị dọa đến chật vật mà chạy, vô luận Đan Thánh hay là Hồn Ngục Trưởng, đều cảm thấy giận không chỗ phát tiết.
Các lộ Hóa Thần bôn ba nhiều năm, Từ Ngôn kia lại biến mất vô tung vô ảnh, bây giờ có người mang đến manh mối, trở thành tiêu điểm của toàn trường.
- Ngươi biết Từ Ngôn ở nơi nào?
Đan Thánh ở trên lôi đài trừng to mắt hỏi.
- Ngươi hẳn phải biết kết cục khi dám can đảm nói dối ở trước mặt Hóa Thần.
Vu Hôi trầm giọng nói.
- Tin tức của ngươi là cái gì, cứ nói, chỗ tốt tự sẽ để ngươi hài lòng.
Tiếng Vô Tương Tử nghe qua rất ôn hòa, chỉ là trên mặt không lộ vẻ gì, đừng nói biểu lộ, ngay cả ngũ quan cũng không có.
- Chọn ném tin tức này ra ngoài ngay khi đại điển kết minh diễn ra, xem ra khẩu vị của ngươi rất lớn, ngươi đến tột cùng muốn cái gì.
Thân Đồ Liên Thành an tọa trên ghế dựa lớn, lạnh lùng nói, phía sau hắn có một người áo đen âm trầm đang đứng, không nhìn thấy dung mạo, thân hình có vẻ hơi công kềnh.
Ánh mắt hơn mười vị Hóa Thần hội tụ lên người Lãnh Thu Thiền, cho dù cố gắng trấn định như cũ vẫn khẩn trương không thôi.
Nàng chuẩn bị được ăn cả ngã về không. Trong vạn chúng chú mục, Lãnh Thu Thiền lấy đoản đao chống đỡ hậu tâm Tiền Thiên Thiên, xem nàng như tấm mộc ngăn ở trước người, quát:
- Ta muốn một kiện linh bảo!
Xoạt!II
Một trận ồn ào nổi lên, vô số tu sĩ bốn phía có kinh hô có chế giễu, có như có điều suy nghĩ, có thừa cơ rời xa vị trí của Lãnh Thu Thiền.
- Yêu cầu linh bảo! Nàng điên rồi đi, thật coi mình là đại nhân vật?
- Nhớ lại, nàng là Lãnh Thu Thiền! Vong nữ Nữ Nhi đảo, tại sao nàng có thể có tin tức của Từ Ngôn?
- Ham muốn Linh Bảo đến điên rồi, linh bảo trân quý như mệnh căn của Hóa Thần, có thể đổi cho nàng?
- Nữ tu bị nàng cưỡng ép là ai, giống như chưa từng thấy.
- Quan tâm nàng là ai, cách xa một chút mới tốt, cường giả Hóa Thần của Kiếm Vương điện còn dễ nói, Hóa Thần bên Phản Kiếm Minh không có thiện nam tín nữ, không chừng có người muốn sớm xuất thủ.
- Nói rất có lý, tản ra tản ra đừng cản trở người ta.
Trong lúc nhất thời, bốn phía chỗ khán đài Lãnh Thu Thiền bị dời ra một mảng lớn đất trống, chỉ còn lại nàng cùng Tiền Thiên Thiên, tràng diện nhất thời hỗn loạn.
Có người thối lui, cũng có người đang đến gần.
Trong đám người có một thân ảnh mang theo mũ rộng vành ngay đang chậm rãi tiếp cận Lãnh Thu Thiền, một vài tu sĩ đụng vào trên người hắn chỉ cảm thấy đụng vào một bức tường, ngẩng đầu nhìn lại muốn nổi giận, lại bị ánh mắt âm lãnh của người này dọa lùi.
- Thế mà biết tung tích của Từ Ngôn, thú vị, xem ra chúng ta tới đúng rồi.
- Nếu có thể bắt được Từ Ngôn, ta muốn từng ngụm cắn chết hắn!
Cùng là một người, lại phát ra hai loại tiếng bất đồng, lộ ra âm trầm quỷ dị. Không biết là bị ánh mắt của gần trăm vị Hóa Thần nhìn chằm chằm dọa sợ, hay cảm nhận được nguy cơ tiến đến, Lãnh Thu Thiền nắm lấy Tiền Thiên Thiên lui vê phía sau mấy bước, giấu mình ở sau lưng Tiền Thiên Thiên.
Bảo đảm xung quanh không người tiếp cận, nàng mới hô:
- Manh mối chỉ có một, chính là nữ nhân trong tay ta, nàng là đệ tử của Từ Ngôn! Có nàng, có thể bắt lấy uy hiếp Từ Ngôn, chỉ cần thiết lập thiên la địa võng, còn sợ Từ Ngôn kia không mắc câu, chư vị Hóa Thần tiền bối, một kiện linh bảo đã có thể đổi được phần mồi câu này, ta cho rằng đáng giá, trong tay Từ Ngôn có cái gì, chư vị hẳn là còn rõ ràng hơn ta.
Trong tay Từ Ngôn có Tiên Thiên Linh Bảo, nếu như bỏ qua một kiện linh bảo đã có thể bắt được Từ Ngôn, phần lớn Hóa Thần ở đây đều có thể bỏ được.
- Ngươi có thể xác định nữ oa kia là đệ tử của Từ Ngôn?
Mạc Hoa Đà nửa tin nửa ngờ hỏi, hắn cũng không có nghe nói Từ Ngôn có lưu lại truyền thừa, càng không nghe nói Từ Ngôn có truyền nhân tồn tại.
- Nói miệng không bằng chứng, muốn linh bảo, cũng không phải nói một chút là được.
Ngu Thiên Kiều lạnh lùng nhìn Lãnh Thu Thiền.
- Ta có thể xác định, nàng chính là truyền nhân duy nhất cuẩ Từ Ngôn!
Lãnh Thu Thiền cao giọng hô:
- Chỉ cân bên trong chư vị tiền bối có người muốn trao đổi, ta trước tiên có thể không thu lấy linh bảo.
Giúp đỡ các ngươi bày ra cạm bẫy, thẳng đến khi bắt được Từ Ngôn mới thôi.
Lãnh Thu Thiền kiểu nói này, rất nhiều người đều bắt đầu tin tưởng, thế là nghị luận nổi lên bốn phía.
- Thật là truyên nhân của Từ Ngôn! Không nghĩ tới Từ Ngôn ma đầu kia còn có đệ tử môn đồ?
- Làm hại Tây Châu chúng ta không được an bình, môn nhân Từ Ngôn nên chết. - Là người ta hại chúng ta, hay là tu sĩ Tây Châu chúng ta hại Từ Ngôn kia, tâm lý các vị đều nắm chắc điểm này chứ.
- Ai bảo hắn mang trọng bảo trên người còn không gánh nổi, trách thì trách cảnh giới hắn quá thấp, hết lần này tới lần khác lòng tham quá lớn.
- Người chết vì tiền chim chết vì thức ăn, hắn có thiên linh bảo, nên bị đuổi giết.
- Đan Thánh Thân bên trên cũng có trọng bảo, tại sao ngươi không đi giết Đan Thánh?
- Đan Thánh người ta là Hóa Thần đỉnh phong thành danh, có trọng bảo cũng có thể giữ được, ai dám đi động bảo bối của Đan Thánh, Từ Ngôn thì không giống, Nguyên Anh nho nhỏ mà thôi, hắn không chết ai chết? Coi như hắn chạy trốn, đồ đệ của hắn cũng trốn không thoát.
Có người vì Từ Ngôn bất bình, có người đang chửi mắng Từ Ngôn đáng chết, tin đồn liên quan tới Từ Ngôn vốn là cấm ky của Tây Châu, không ai nguyện tuỳ tiện đề cập, hôm nay đệ tử Từ Ngôn xuất hiện, nhân vật đứng trên đỉnh đầu gió sóng nhiều năm trước lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của nghị luận.
Lỗ tai Tiền Thiên Thiên rất linh, nàng nghe được tiếng nghị luận bốn phía, càng nhìn ra được lạnh nhạt trong ánh mắt những cường giả Hóa Thần kia.
Nàng là tù nhân, kết cục sau cùng chỉ có thể là trở thành mồi nhử, hơn nữa kết cục là chắc chắn phải chết.
- Thả, đánh rắm!
Đã biết rõ hẳn phải chết, Tiền Thiên Thiên không thèm đếm xỉa, quát:
- Một, một đám ra vẻ đạo mạo! Các ngươi là tu sĩ Tây Châu vực? Hay là sỉ nhục của Tây Châu vực! Sư tôn ta đích thật là Từ Ngôn, lão nhân gia ông ta thế nào? Làm việc thương thiên hại lí, hay là đoạt linh thạch của các ngươi? Cũng bởi vì sư tôn ta có bảo bối gia truyền, những tên sói... sói mắt trắng các ngươi từng người nổi lên tham niệm trong lòng, muốn hại chết hắn, ta nói cho các ngươi biết! Sư tôn ta quả thật không có chết! Chờ lão nhân gia ngài trở về Tây Châu, ngươi, các ngươi đều phải trả giá thật lớn.
Rơi vào tay người khác, kết cục thê lương không nói, nhất định ngay cả muốn chết cũng không thể, còn không bằng tự mình làm cho thống khoái, Tiền Thiên Thiên mắng xong, cười to ba tiếng muốn nổ tung Kim Đan.
- Sư tôn! Chúng ta kiếp sau gặp lại.
Vừa mới chấn động Kim Đan, không đợi nổ tung, liền bị từng đạo uy áp Hóa Thần giam cầm, ở trước mặt nhiều cường giả Hóa Thần như vậy, há có thể để một Kim Đan nho nhỏ chết mất.
- Báo thù? Ha ha hai
Mạc Hoa Đà là người thứ nhất cười ha hả:
- Nguyên lai sư tôn ngươi thật sự là Từ Ngôn, tốt! Tốt!
- Đệ tử Từ Ngôn, mồi câu này không tệ, không chừng thật có thể câu được cá lớn.
Bên trong độc nhãn của Thân Đồ Liên Thành thả ra hàn quang.
- Nếu có được Tiên Thiên Linh Bảo, chúng ta càng có nắm chắc vượt qua ma kiếp lần này.
Phòng Văn gật đầu nói.
- Đến lúc đó cần phải phân chia thật tốt một phần, trên người Từ Ngôn không chỉ có Tiên Thiên Linh Bảo, hình như linh bảo cũng không ít.
Vô Tương Tử nở nụ cười lạnh buốt.
- Tìm tới hắn, cũng coi như giải quyết xong một phen ân oán của chúng ta.
Phật Tử cười mỉm, một bộ dáng từ bi như cũ.
Các lộ Hóa Thần lấy uy áp giam cầm, Tiền Thiên Thiên muốn chết đều không làm được, tức giận đến nàng ngửa đầu gầm thét:
- Các ngươi đều là hỗn, hỗn đản! Một đám Hóa Thần khi dễ ta một Kim Đan, không sợ báo ứng sao.
- Báo ứng? Ha ha ha ha! Lão phu không sợ nhất chính là báo ứng!
Đan Thánh cuồng tiếu, quát: - Nếu có báo ứng, liền để nó hiện tại tới đi... Ách! Thứ gì!
HôI!!
Một mảnh bóng đen đánh tới, bao phủ lôi đài, bao phủ mấy chục vạn tu sĩ, bao phủ Kiếm Vương sơn.
BànhI!!
Một thân ảnh rơi xuống, chính rơi vào bên cạnh Tiền Thiên Thiên cùng Lãnh Thu Thiền, giáp trụ sâm bạch tựa như xương trắng, cái trán có một cây sừng phát ra ngọn lửa um tùm, mặt nạ đen nhánh hiện ra nụ cười quỷ quyệt, tiếng khàn khàn dường như quỷ ngữ, khàn khàn lạnh giọng mà nói:
- Nguyên lai Nhân tộc thích báo ứng, vừa hay, báo ứng tới rồi đây.