Chương 1802: Bách Thần lôi đài (6)
Chương 1802: Bách Thần lôi đài (6)Chương 1802: Bách Thần lôi đài (6)
Phượng liễn bay tới trong màn đêm mang theo một cỗ gió đêm lạnh lẽo, lẻ loi trơ trọi lộ ra rất kỳ dị.
Xe Phượng bay đến gần đội ngũ Nhân tộc Hóa Thần mới chậm rãi dừng lại, treo giữa không trung, là một kiện pháp bảo loại phi hành, phía sau có tu sĩ đuổi theo, phân loại hai đội hộ vệ ở hai bên xe Phượng, một đội nam tu một đội nữ tu, nhìn dung mạo đều hết sức trẻ tuổi, chỉ là sắc mặt nghiêm túc, ăn nói có ý tứ, nhìn bộ dáng đều là nô bộc.
Phía trước hai đội tu sĩ có hai vị tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong, một lão tẩu một lão ẩu, có thể để cho Nguyên Anh đỉnh phong làm dẫn đội nô bộc hạ nhân, có thể thấy được chủ nhân của xe Phượng còn cao quý đến loại trình độ nào.
- Văn võ Nhị lão, người của Vĩnh Vọng sơn!
Ở trong đám tu sĩ Nguyên Anh có người liếc mắt nhận ra hai vị lão giả dẫn đội, nếu là văn võ nhị lão dẫn đội, như vậy người trong xe Phượng cũng là người rất có danh tiếng.
- Nam Cung Vĩnh Vọng...
Ngay khi xe Phượng mang theo gió lạnh đặc thù xuất hiện, đáy mắt Từ Ngôn lập tức lướt qua một tia phong mang.
- Nam Cung Vĩnh Vọng!
Phòng Văn thấp giọng hô một tiếng, giống như thần sắc trở nên phức tạp những cường giả Hóa Thần khác.
Năm đó đi Đạo phủ, Ma tử sắp chết xác nhận tin tức Ma Đế phục sinh, tuy nói những Hóa Thần này cũng không tin tưởng, nhưng cũng không có nửa điểm không tin, những năm nay càng nhiều lần đến Vĩnh Vọng sơn, đáng tiếc động phủ Vĩnh Vọng sơn sớm đã người đi nhà trống, không ai tìm được Nam Cung Vĩnh Vọng, bây giờ người này vậy mà xuất hiện tại Kiếm Vương sơn, là địch hay bạn cũng không biết.
- Người Vĩnh Vọng sơn rốt cục đến, Nhân tộc một phương chúng ta lại thêm một vị Hóa Thần đỉnh phong!
Vu Hôi rất nhanh khôi phục thần sắc, làm ra biểu lộ cao hứng, ôm quyền nói:
- Nam Cung đạo hữu bế quan trên trăm năm, chắc hẳn tu vi tiến thêm một bậc, bây giờ ma kiếp ập tới, thân là cao thủ mười vị trí đầu Bách Thần bảng, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn đây này.
- Vĩnh Vọng sơn mặc dù là tán tu, cũng đều là tu sĩ Tây Châu, chúng ta hẳn là nên cùng chống chọi với cường địch.
- Nam Cung tiền bối nhất định là vì trừ ma mà đến, người mạnh nhất bên trong tán tu không phải Nam Cung tiền bối thì không ai có thểi
- Vĩnh Vọng sơn đại nghĩa, Nam Cung đạo hữu đại nghĩa.
Tiếng nói nhao nhao vang lên, tu sĩ Nhân tộc phần lớn ném tới ánh mắt đầy thiện ý, Vĩnh Vọng sơn không ở bất kỳ bên nào của Kiếm Vương điện cùng Phản Kiếm Minh, ở Tây Châu vực mười phần điệu thấp, có ý xuất trần, nhất là các lộ Hóa Thần cũng không có ai truyền ra ngoài tin tức liên quan đến manh mối Ma Đế năm đó, cho nên rất nhiều tu sĩ căn bản không hay không biết.
- Vĩnh Vọng sơn chính là Nhân tộc một phương, tự nhiên sẽ hiệp trợ chư vị cùng chống chọi với Ma tộc.
- Tới không phải là hỗ trợ sao, chẳng lẽ chúng ta tới xem náo nhiệt.
Văn võ nhị lão một người ôm cánh tay một người khoát tay áo, tiếng nói rất to, chủ nhân Vĩnh Vọng sơn đích thân tới, những nô bộc hạ nhân bọn hắn cũng cảm thấy vô cùng tự hào.
Thân ảnh nữ tử bên trong xe Phượng khẽ gật đầu một cái, không nói gì.
Có thêm một giúp đỡ mạnh mẽ, khí thế Nhân tộc một phương lập tức tăng vọt lên, rất nhanh cùng nhau khen ngợi, mà Giả Phan Kỳ trên lôi đài càng đánh càng hăng, xuất thủ pháp thuật, phù lục xuất quỷ nhập thần, khó lòng phòng bị.
Tu sĩ Nhân tộc khác đều đang cao hứng, duy chỉ có Đạo tử Quân Vô Nhạc lại khẽ nhíu mày. - Nếu như Đồ Thanh Chúc là Ma Đế phục sinh, chủ nhân Vĩnh Vọng sơn cửu tử nhất sinh, Nam Cung Vĩnh Vọng làm sao lông tóc không tổn hao gì, Đồ Thanh Chúc kia lại đi nơi nào?
Đạo tử nghỉ hoặc, cũng là nghi hoặc của các cường giả Hóa Thần khác.
Nếu như Đồ Thanh Chúc quả nhiên là Ma Đế, như vậy chủ nhân Vĩnh Vọng sơn một mạch chỉ sợ sớm đã gặp bất trắc, hôm nay Nam Cung Vĩnh Vọng đột nhiên xuất hiện, mới lộ ra cổ quái.
- Nam Cung đạo hữu, vị đệ tử đứng trong top đầu Thiên Anh trên bảng kia của ngươi làm sao không có đến đây.
Nhân Kiếm tông một phương, Chưởng Kiếm trưởng lão Quan Thiên Hữu nhắm hai mắt lại, hỏi tất ra vấn để mà cả mọi người muốn hỏi thăm.
Bầu không khí giữa các Hóa Thần trở nên khẩn trương, trong không khí giống như tràn ngập từng trận sát cơ.
- Một giáp trước Thiếu chủ của chúng ta ngã xuống tại Lâm Lang đảo, căn bản không có trở về.
- Đều do Từ Ngôn kia, dẫn ra Cửu Anh Hóa Vũ, nếu không phải hai lão gia hỏa chúng ta chạy nhanh, cũng phải chết tại Lâm Lang đảo!
Văn võ nhị lão năm đó bôi tiếp Đồ Thanh Chúc đi Lâm Lang đảo, trọn vẹn bị nhốt mười năm, trong mười năm bọn hắn từ đầu đến cuối tìm kiếm, nhưng không có mảy may manh mối của Đồ Thanh Chúc, cuối cùng nhận định Thiếu chủ Vĩnh Vọng sơn đã ngã xuống trên Lâm Lang đảo.
Biết được loại tin tức này.
Thần sắc các cường giả Hóa Thần khác nhao nhao khác nhau, Nam Cung Vĩnh Vọng đã không có ý muốn nói, cũng không ai lại đi hỏi thăm, về phần Ma Đế có phải Đồ Thanh Chúc hay không, không ai biết chân tướng.
Nhân tộc một phương đang hoan hô có cường viện tiến đến, Ma tộc một phương thì bĩu môi bĩu môi, quát mắng quát mắng. - Cái gì tam đại mỹ nhân, ngay cả mặt đều không cho người khác nhìn, nhất định là một người quái dị.
Người thứ nhất quát mắng chính là Ma tử Quỷ Diện, Từ Ngôn cười ha ha, mắng:
- Nhìn Nhân tộc tam đại mỹ nhân, người kêu cái gì Đằng Tử kia không khác gì người gõ, biểu lộ cũng không có, nếu muốn bắt trở về, thị tẩm cũng không có hứng thú, Doãn Linh Lung cũng tạm được, đáng tiếc biểu lộ nhiều lắm, nháy mắt nhíu mày, thực sự quá làm ra vẻ, kém Ngân Lân đại nhân chúng ta cách xa vạn dặm, Nam Cung Vĩnh Vọng sau cùng càng không chịu nổi, mặt cũng không có, ha ha, vẫn là nên nén lòng nhìn mỹ nhân Ma tộc chúng ta, một Tuyết đại nhân, đủ để vượt qua Nhân tộc tam đại mỹ nhân.
Từ Ngôn cười mắng nhìn về phía Tuyết Cô Tình, đáy mắt đối phương hiện ra một tia lắc lư vừa lúc bị Từ Ngôn nhìn ở trong mắt, ánh mắt Tuyết Cô Tình trong nháy mắt khôi phục lại bình tĩnh, bộ dáng im lặng mà xem để cho người ta không nhìn ra tâm tình của nàng đang ba động.
- Không sai! Quỷ Diện đại nhân nói rất có lý! Nữ nhân Nhân tộc nào có xinh đẹp bằng mỹ nhân Ma tộc của chúng ta.
- Nhân tộc đều là những người quái dị tự cho là đúng, nhìn quả thật để người ta buồn nôn.
- Đúng là như thế, nữ tử Ma tộc ta mới thật sự là xinh đẹp, Nhân tộc tính là thứ gì!
Nói chuyện chính là một vài nữ Ma Quân, những Ma Quân này từng người cao lớn thô kệch, răng nanh hoàn toàn lộ ra, không mở miệng đều không nhìn ra nam nữ, cũng không biết mình xinh đẹp ở chỗ nào, chỉ sợ ngay cả cái gì gọi là xinh đẹp cũng không hiểu.
Không lâu sau khi người Vĩnh Vọng sơn đến, giao đấu trên lôi đài cũng phân ra thắng bại.
Giả Phan Kỳ cuối cùng vận dụng tuyệt học Địa Kiếm Tông - bên trong Thiên La nhất trịch La Thiên kiếm pháp, lấy chín kiện pháp bảo cực phẩm làm che giấu, để Bát Vận ô thứ mười tạo ra được kỳ hiệu, trực tiếp đánh bay đối thủ đánh ra lôi đài. Cho dù Huyết Dực bị nện không nhẹ, thật ra thương thế cũng không nặng, hắn tức giận không thôi còn muốn bay trở về lôi đài tái chiến, Giả Phan Kỳ người ta đã chắp tay với bốn phía, thối lui ra khỏi lôi đài.
- Sinh tử còn chưa có phân, ngươi lăn trở lại cho ta! Lão tử muốn xé xác ngươi!
Huyết Dực oa oa hét to.
- Dùng thắng thua mà tính, nơi này là Bách Thần lôi, bị đánh ra lôi đài coi như thua.
Giả Phan Kỳ dừng ở giữa không trung dù bận vẫn ung dung nói:
- Ngươi đã bị đánh ra lôi đài, cho nên ván thứ hai này, Nhân tộc chúng ta thắng, Ma tộc các ngươi thua.
- Phi! Lão tử không chết không coi là thua, Nhân tộc tiểu nhi lăn trở lại cho tal
Huyết Dực không buông tha đứng trên lôi đài la to, hắn nháo trò tựa như tên hề, dẫn tới tiếng cười của Nhân tộc một phương.
- Đùng là man di chưa được giáo hoá, quả nhiên không biết lễ tiết, không hiểu quy củ.
- Bắc Châu Ma tộc ăn lông ở lỗ, ăn sống huyết thực, bọn chúng mặc dù là ma, lại không khác gì dã thú súc sinh.
- Ngay cả quy tắc lôi đài đều không tuân thủ, còn tới đánh lôi đài, thật sự là cười chết người.
Tiếng cười nhạo phát ra từ bên phía Nhân tộc thưa thớt, dù sao cũng không có bao nhiêu người dám can đảm chế giêu Ma Quân cùng giai Hóa Thần, nhưng chỉ cần có người chế giễu, Ma tộc một phương sẽ nghe được.
Sắc mặt chư vị Ma tử trở nên âm trầm, Huyết Dực còn không buông tha lên trận.
- Thua một ván mà thôi, có cái gì so đo, chạy trở về vị trí của ngươi, còn không ngại mất mặt.
Thủ lĩnh Huyết Tu La Huyết Táng quát to một tiếng, Huyết Dực lập tức ngoan ngoãn trở về khán đài. Lôi đài không còn ai, lập tức bên Ma tộc một phương có một cái bóng lao ra, òm ọp một tiếng rơi vào khán đài, là một quái vật với bộ lông mượt mà, chỉ mọc một con mắt dựng thẳng, không có tay cũng không có chân, nhìn qua mười phần quỷ dị.
- Một đầu Ma Linh phổ thông của Câu Tu Tộc, cẩn thận bộ lông của nó, có thể thành gai sắc đả thương người.
Thân Đồ Liên Thành híp độc nhãn chăm chú nhìn lên lôi đài, nói ra chân thân người đến.