Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1877 - Chương 1877: Thiên Tru

Chương 1877: Thiên Tru Chương 1877: Thiên TruChương 1877: Thiên Tru

Chỉ mong trên trời có nhân gian, cùng ngươi tái ngộ, cùng uống một chén rượu, cùng thưởng thức một vầng trăng.

Câu nói nhẹ nhàng này là nỗi nhớ của thiện hồn dành cho Lâm Tích Nguyệt.

Từ Ngôn trầm ngâm thở dài.

- Cùng thưởng thức một vầng trăng... ... Niệm tưởng của ngươi vẫn là Lâm Tích Nguyệt, nếu có thể tập hợp đủ bộ Yên Vũ Châu, ta sẽ giúp ngươi đưa đến tay Lâm Tích Nguyệt.

Nhìn hư không tiêu tán thành hư vô, Từ Ngôn cảm khái vạn phần, hồn lực mà thiện hồn lưu lại được dung nhập vào nguyên thần.

Hồn lực thuần túy không tì vết, ẩn chứa hồn lực của bán tiên mà thiện hồn lưu giữ lại, một khi dung hợp với nguyên thần của bản thân, khí tức trên người Từ Ngôn lập tức bắt đầu tăng vọt.

Lực lượng của nguyên thần vốn đã vượt qua đỉnh Hóa Thần, trong nháy mắt đã đạt đến cảnh giới Độ Kiếp, mà khi khí tức Độ Kiếp vừa xuất hiện, hư không xung quanh Từ Ngôn lập tức xuất hiện từng vết nứt.

Sự giam cầm của Linh Bảo Giới cuối cùng cũng bị phá vỡ.

Bốp.

Tiếng giòn tan nhẹ vang lên trước mắt Từ Ngôn, mảnh xương đâm vào tim Thân Đồ Vân lúc này vỡ tan, giống như sợi tóc đứt lìa kia, hóa thành tro bụi.

- A Thiên...

Nửa thân thể của Thân Đồ Vân ầm ầm đổ sụp, nửa khuôn mặt đối diện với Thân Đồ Thiên đang bị Hắc Long nuốt chửng nguyên thần cuối cùng.

Đó là đệ đệ của hắn, người đệ đệ có một đôi linh hồn.

- Ca... ... Ta không muốn chất....... Giọng nói của Thân Đồ Thiên yếu ớt như muỗi kêu, tràn đầy tuyệt vọng.

- Đừng sợ, ca ở cùng ngươi...

Tiếng cười thảm thiết của Thân Đồ Vân đã cướp đi sức lực cuối cùng của hắn, chết ngay tại chỗ.

Vào khoảnh khắc hai huynh đệ Ma Đế ngã xuống, bọn họ dường như lại nhìn thấy mảnh xương kẹt sâu trong lòng đất nhiều năm trước, cùng với sợi tóc còn sót lại trên mảnh xương.

Ở trung tâm của đồng bằng đen kịt, một tộc nhân Ma tộc mọc hai đầu trên vai đang ra sức đào bới mặt đất.

- Sợi dây này là cái gì vậy, cắn không đứt, kéo không đứt, nhất định là nối với thứ gì đó tốt lắm, ta đoán dưới lòng đất có một quả dưa hấu khổng lồ, có thể cho chúng ta ăn cả năm.

- Biết đâu là một loại quả, Bắc Châu rộng lớn như vậy, đồ tốt không ít, chỉ cần cố gắng tìm kiếm, cố gắng tu luyện, sớm muộn gì huynh đệ chúng ta cũng có thể chiếm cứ một phương, trở thành vương của Ma tộc.

- Làm vua thì muốn gì có nấy, ca, ca làm Đại vương, ta làm Nhị vương, thế nào!

- Đại vương Nhị vương cái gì, nghe thật mất mặt, giống như sơn tặc thảo khấu của Nhân tộc, chúng ta muốn làm là Đế vương, Đế vương của Ma tộc.

- Vậy thì đại ca làm đế vương, ta làm tướng quân là được rồi, ta thích chinh chiến khắp nơi, thích nhất là xé nát mọi thứ mình nhìn thấy! Hắc hắc!

- Chinh chiến giết chóc là sở trường của Ma tộc chúng ta, nhưng không thể xé nát mọi thứ, phải học theo Nhân tộc tính toán khắp nơi, mới có thể trở thành vương giả chân chính.

- Ta ghét nhất là động não, hay là đại ca đi tính toán đi, ta chỉ phụ trách xông pha giết giặc là được, đúng rồi đại ca, những Ma tộc lợi hại đều có tên, chúng ta cũng phải đặt tên chứ.

- Truyền thuyết kể rằng họ hoàng tộc của Ma tộc là họ Thân Đồ, vậy chúng ta cũng họ Thân Đô.

- Họ Thân Đồ hay lắm! Nghe giống như đồ tể ha ha! Vậy tên thì sao, chúng ta nên gọi là Thân Đồ gì nhỉ?

- Gọi là Thân Đồ... Hải

Trong vết nứt dưới lòng đất, sợi dây dài cuối cùng cũng được đào ra, cuối dây không phải là quả dưa như tưởng tượng, mà là một nửa thi thể tàn phá.

Thi thể tàn phá chỉ còn lại một nửa bộ xương, đầu mặt cũng không có, nhưng bộ xương này lại khác với sinh linh, lại tỏa ra luồng sáng kỳ lạ, trong luồng sáng le lói ẩn hiện một chữ.

- Xem ra giống như hình dáng con người, đại ca, Nhân tộc có bộ xương rắn chắc như vậy sao?

- Không phải Nhân tộc, bộ xương này rất kỳ lạ, hẳn là bảo bối, chữ này đọc là... Vân.

- Vân? Tên này gọi là Vân? Nhất định là một cường giả rơi xuống từ trên trời, hay là đại ca gọi là Thân Đồ Vân đi, ta gọi là Thân Đồ Thiên! Ha ha! Thế nào.

- Thân Đồ Vân, Thân Đồ Thiên, cũng được, mây ở trên trời, ta là huynh trưởng thì gọi là Thân Đồ Vân.

- Ta gọi là Thân Đồ Thiên! Hắc hắc, chúng ta có tên rồi! Sau này huynh đệ chúng ta nhất định có thể trở thành Bắc Châu chi vương!

Theo tiếng reo hò của Ma tộc hai đầu, bộ xương tàn phá mà bọn chúng đào ra vỡ tan thành tro bụi, chỉ còn lại một mảnh xương giống như dao găm nối với sợi tóc dài.

Ký ức dừng lại ở hàng ngàn năm trước.

Hai huynh đệ một thân hai linh hồn, cùng chết ở nơi đất khách quê người, không ai ngờ rằng, Bắc Châu chi vương của Chân Võ giới, Ma Đế Thân Đồ Vân Thiên lại ngã xuống ở một giới của người phàm, không còn ngày trở về.

- Thân Đồ Vân, Thân Đồ Thiên, vô cực nhân ma. ...

Nhìn kẻ thù không đội trời chung bị nghiền nát, ánh mắt Từ Ngôn vẫn bình tĩnh như xưa, không có cảm giác sảng khoái khi báo thù rửa hận, ngược lại còn có một chút mất mát kỳ lạ.

Hai huynh đệ Thân Đồ Vân Thân Đồ Thiên, kỳ thực rất giống với thiện hồn ác hồn do Ngôn Thông Thiên phân tách ra.

Điểm khác biệt là Ma Đế đã chết, thiện hồn cũng biến mất, chỉ có Từ Ngôn sống sót.

May mắn sao?

Từ Ngôn thậm chí còn tự hỏi, nhưng câu trả lời lại là chưa chắc.

Bởi vì hoàng đế trên ngai vàng đang dần tỉnh lại.

- Ta mới là... ... Chủ nhân của Niết Phàm giới!

Trên ngai vàng, vị hoàng đế cao lớn đột nhiên mở mắt, màn sáng chín màu xung quanh bị linh lực bán tiên mênh mông xung kích đến mức méo mó.

Việc Niết Phàm Trần tỉnh lại, Từ Ngôn không hề bất ngờ, cũng không hề sợ hãi.

Bởi vì hắn đã có tu vi cảnh giới Độ Kiếp, căn bản không sợ nguyên thần bán tiên.

- Niết Phàm Trần, lại gặp mặt rồi.

Từ Ngôn giơ tay hư không nắm lấy, ngọc tỷ lăn xuống một bên bị bắt lấy.

- Ngươi là... ... Ma quân trong dung nham lúc trước! Sao ngươi lại trở thành tu sĩ Độ Kiếp? Ngươi rốt cuộc là ai?!

Niết Phàm Trần bị nhốt trong màn sáng chín màu, bị phong ấn nguyên thần, mặc dù hắn đã dùng sức mạnh cuối cùng để nhốt chết Kỳ Lân Cự Thú và Tuyết Cô Tình cùng những người khác, nhưng lại không để ý đến Từ Ngôn và Cao Nhân ở cảnh giới Hóa Thần.

Không ngờ chỉ vài ngày bị giam cầm, khi hắn phá vỡ phong ấn của màn sáng chín màu tỉnh lại, thì tên Hóa Thần nhỏ bé kia đã trở thành cường giả Độ Kiếp.

- Ta là ai không quan trọng, cứ coi ta là khách không mời mà đến đi.

Từ Ngôn cau mày nói:

- Niết Phàm Trần, tại sao ngươi lại nói trong Dạ Nhãn có xương thịt và tinh huyết của ngươi, lời đồn về người Bổ Thiên ngàn năm trước rốt cuộc là âm mưu của ai.

- Người Bổ Thiên... ... Người Bổ Thiên! Đều là nói bậy! Đều là giả, đều là giả!!

Nhắc đến người Bổ Thiên, Niết Phàm Trần rõ ràng trở nên điên cuồng, gào thét: - Hắa thế mà, thế mà luyện...

Vừa rồi nói chữ Luyện, hào quang chín màu bao phủ Niết Phàm Trần đột nhiên co lại, hình thành hoàng bào chín màu trên người vị quốc chủ này.

Chín màu gia thân, hoàng đế của Niết Phàm Quốc cũng dần bình tĩnh lại.

Hay nói đúng hơn là hoang mang, hai con ngươi ẩn hiện quầng sáng chín màu, trông vô cùng kỳ quái.

Cung điện sụp đổ, gạch đá rơi xuống, nhưng sau khi rơi xuống đất không những không vỡ vụn mà còn tự xếp chồng lên nhau, tạo thành bức tường cung điện mới, toàn bộ Niết Phàm giới tuy đang sụp đổ nhưng cũng đang được xây dựng lại.

- Kẻ ngoại lai, đáng phải chịu thiên tru.

Đôi mắt mở ra lần nữa bắn ra ánh sáng kỳ lạ, trông xa lạ và lạnh lẽo.

Niết Phàm Trần khoác trên mình hoàng bào chín màu rõ ràng khác với trước đây, chỉ thấy hắn vung tay, vết nứt trên bầu trời bị bình hỗn loạn đâm vào thực sự đang dần bình phục.

- Ngươi không phải Niết Phàm Trần, ngươi là ai?I

Từ Ngôn lạnh lùng quát hỏi, Niết Phàm Trần bây giờ mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng nguy hiểm.

- Ta là chủ nhân của thế giới này, kẻ ngoại lai, ngươi sẽ phải chịu trừng phạt, đến đây, phong ấn, giết kẻ thù bên ngoài.

Theo hiệu lệnh của Niết Phàm Trần, vô số người phàm của Niết Phàm Quốc điên cuồng kéo đến, vì quốc chủ của họ, không tiếc hy sinh tính mạng cũng phải xông pha giết giặc.
Bình Luận (0)
Comment