Chương 1888: Vạn Giới Quy Ngục bài
Chương 1888: Vạn Giới Quy Ngục bàiChương 1888: Vạn Giới Quy Ngục bài
Khi nhắc đến Cốc Huyền và Vân Tiên Quân, những người có mặt đều cảm thấy rất xa lạ.
Dù là cường giả Độ Kiếp như Đạo Tử trước đây, hay là Đảo chủ Hiên Viên lão mưu thâm tính, đều chưa từng nghe qua hai cái tên này, còn vê sự tương đồng trong cách phát âm giữa Cốc Huyền và Cổ Tuyên, càng không thể dùng làm bằng chứng để khẳng định là cùng một người.
Từ Ngôn đoán trước là sẽ không ai biết, với sự bí ẩn của Vân Tiên Quân và Cốc Huyền, e rằng ngay cả Ngôn Thông Thiên cũng không biết nhiều.
- A Ô, những năm qua ngươi vẫn luôn đi theo Cao Nhân, rốt cuộc tên đó muốn đưa ngươi đến nơi nào?
Đợi đến khi A Ô ăn uống no say, ợ to một cái, Từ Ngôn mới chính thức hỏi thăm tên ngốc này.
Nếu không ăn no, A Ô sẽ không đủ kiên nhẫn để nhớ lại những trải nghiệm với cao nhân.
- Hắn có đồ ăn ngon, ta vẫn luôn đi theo hắn, hắn nói sẽ đưa ta đến một nơi đầy ắp những món ăn ngon, nhưng điều kiện tiên quyết là phải tìm được Kim Ô Chi Vũ (lông quạ vàng), chúng ta tìm từ Tây Châu đến Nam Châu, từ Nam Châu đến Bắc Châu, cuối cùng cũng không tìm thấy, vẫn là ngươi đưa lông vũ cho ta.
A Ô vừa cố gắng nhớ lại, vừa nói:
- Ta nhớ ra rồi! Kim Ô Chi Vũ và quả trứng là một thể, Kim Ô Chi Vũ mới là chìa khóa để Vạn Hồng Vũ có thể chuyển sinh, nếu không thì ta cũng chẳng biết mình là ai.
Kim Ô Chi Vũ và quả trứng mà A Ô nhắc đến, ngoài Từ Ngôn và Tước Đạo Nhân ra thì không ai biết lai lịch.
Quả trứng kỳ lạ trên Vạn Hoàng đảo nở ra một tên ngốc là A Ô, chuyện kỳ lạ này nói cũng chẳng ai tin. Biết ngay là Cao Nhân sẽ không nói với A Ô bao nhiêu manh mối hữu ích, Từ Ngôn không cam lòng nên tiếp tục truy hỏi:
- Cao Nhân còn nói những thông tin khác không, chẳng hạn như hắn đến từ đâu, mục đích thực sự của hắn khi tiếp cận ngươi là gì?
- Giúp ta tìm Kim Ô Chi Vũ thôi, hắn tiếp cận ta còn có thể có mục đích gì nữa chứ, chúng ta là bạn tốt mài!
A Ô vô tư nói, không biết rằng người mà hắn cho là bạn tốt có thể hại chết hắn.
- A Ô, ngươi nghĩ lại xem, Cao Nhân có điểm gì khác biệt với những tu sĩ Chân Võ giới chúng ta không.
Từ Ngôn tiếp tục hỏi.
- Không có! Một cái đầu hai cánh tay, mắt mũi tai cũng giống nhau, chẳng có gì khác biệt cả.
A Ô khẳng định.
Từ miệng A Ô không hỏi được thứ gì hữu ích, xem ra bí mật của Cao Nhân rất khó để biết được sự thật.
- Đúng rồi! Hắn có một cái lệnh bài, cả ngày không rời tay, coi như là bảo bối vậy, ta chưa từng thấy lệnh bài như thế bao giờ, muốn mượn về nghịch một chút mà hắn cũng không cho.
A Ô nhớ đến lệnh bài trong tay cao nhân.
- Lệnh bài... Có phải có chữ hay không, trông rất bình thường không.
Từ Ngôn cũng từng thấy lệnh bài trong tay cao nhân, không khỏi truy hỏi.
- Đúng đúng! Là cái đó, ngươi cũng từng thấy à, có gì ghê gớm đâu, coi như bảo bối, đúng là keo kiệt.
A Ô tức giận nói.
- Lệnh bài đó có tác dụng gì, hắn có nói không.
Từ Ngôn hỏi. - Không biết có tác dụng gì, hắn chỉ nói đó là bảo bối, gọi là Vạn Giới gì đó... Đúng rồi, gọi là Vạn Giới Quy Ngục Bài!
A Ô cuối cùng cũng nhớ ra tên của lệnh bài, vui mừng đến nỗi nhảy múa tưng bừng.
Chỉ biết tên thì vô dụng, A Ô không biết tác dụng thực sự của Vạn Giới Quy Ngục Bài, ngoài ra, hắn có thể nói là không biết gì về cao nhân.
- Vạn Giới Quy Ngục Bài, Quy Ngục...
Từ Ngôn trầm ngâm cái tên kỳ lạ này, ba chữ Vạn Giới Ngục lại được nhớ đến.
Không chỉ Cao Nhân có liên quan đến Vạn Giới Ngục, mà Vân Tiên Quân cũng có mối liên hệ chặt chẽ với Vạn Giới Ngục, câu hát 'Đi khắp Vạn Giới Ngục' trong Tiên Quân ca dao báo trước rằng nơi kỳ lạ ngoài trời đó đã sớm bị Vân Tiên Quân cầm kiếm Thiên Ất đi khắp nơi, không ai có thể ngăn cản.
- Tận cùng của vũ trụ, vũ trụ bao la, Vạn Giới Ngục rốt cuộc là nơi nào.
Lời thì thâm của Từ Ngôn không có chút hy vọng nào, chỉ cần nhìn vào tên thì có thể thấy, nơi có thể được gọi là Vạn Giới Ngục thì chắc chắn không phải là nơi tốt lành gì.
- Mặc kệ là địa phương gì, đã là tinh không vô tận, vũ trụ mênh mông, địa phương kỳ dị chúng ta không biết được nhất định đếm mãi không hết, chờ đến thành Tiên thành Thánh, tự nhiên có thể ngao du thiên vũ.
Vương Khải ở một bên khuyên bảo nói.
- Đúng vậy, với thiên phú của Ngôn ca nhi, kiếp này nhất định sẽ thành Chân Tiên! Đến lúc đó đừng quên chúng ta, một người đắc đạo gà chó lên trời hê hê.
Hà Điền ở phía bên kia vỗ mông ngựa.
Nghe lời của cố hữu, Từ Ngôn cười cười không nói gì.
Lúc này ánh mắt Từ Ngôn khẽ động, giơ tay tế ra Hỗn Nguyên Bình, hào quang lượn lờ, thân ảnh của Mai Tam Nương hiện ra, theo sau là người gác đêm.
- Xong việc rồi, cái chức Tể tướng này ta không làm nữa, sau này Đại Phổ ai thích làm Tể tướng thì làm, từ nay về sau ta chuẩn bị dưỡng lão. Mai Tam Nương chưa bao giờ khách sáo với Từ Ngôn, ngồi bên cạnh Từ Ngôn, nắm lấy tay Hiên Viên Tuyết, dặn dò:
- Tam tỷ tuổi đã cao, sống không được bao lâu nữa, chỉ cần nhìn thấy các ngươi song túc song phi, ta nhắm mắt xuôi tay cũng được.
- Ngươi là. ....
Hiên Viên Tuyết nhìn Từ Ngôn, lại nhìn Mai Tam Nương.
Nàng ở Niết Phàm Giới và Đấu Vương Kiếm Nhân kiếm hợp nhất, chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của Từ Ngôn, không nhìn thấy bóng dáng của người khác.
- Đây là Tam tỷ của ta, Mai Tam Nương, vị này là...
Từ Ngôn vừa giới thiệu xong Mai Tam Nương, chưa kịp giới thiệu Hiên Viên Tuyết thì đã bị cắt ngang.
- Tam tỷ biết ngươi là ai, Hồng Nguyệt à, tuy mày mắt đã khác nhưng ánh mắt các ngươi không chênh lệch chút nào.
Mai Tam Nương vỗ tay cô gái, cảm khái muôn vàn.
Với trực giác của một người phụ nữ, ngay từ cái nhìn đầu tiên, bà đã nhìn ra thân phận thực sự của Hiên Viên Tuyết, chính là kiếp sau của Bàng Hồng Nguyệt.
- Hồng Nguyệt... Nàng là thê tử của ngươi ở Linh Bảo Giới à.
Hiên Viên Tuyết và Mai Tam Nương khá thân thiết, cười cười quay sang Từ Ngôn, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng lạnh đi, giọng điệu nhàn nhạt nói.
- Cái này... Thực ra thì, đây là một câu chuyện rất dài, Hồng Nguyệt chính là Tuyết Nhi, Tuyết Nhi chính là Hồng Nguyệt, có thời gian ta sẽ kể kỹ cho ngươi nghe.
Từ Ngôn cười ngượng ngùng.
- Bây giờ phải nghe.
Lời vừa dứt, Vương Khải Hà Điền phun ra nước rượu.
- Đạo Phủ còn có chút việc, ta phải vê rồi, Từ huynh bảo trọng, bảo trọng.
Đạo Tử là người đầu tiên đứng dậy cáo từ, cười nói rời đi. - Quên mất Tể tướng Đại Phổ còn phải bàn giao, ta cũng phải về một chuyến, hai vợ chồng các ngươi từ từ trò chuyện nhé, Tam tỷ đi trước một bước.
Mai Tam Nương vội vàng đứng dậy.
- Đi Niết Phàm Giới một trận, cảm ngộ thật nhiều, ta phải bế quan một thời gian, cảnh giới này dường như có chút biến động, không chừng phải nâng cao lên.
Vương Khải nói xong thì quay người rời đi.
- Bát ca chờ ta với, cảnh giới của ta hình như cũng sắp được nâng cao, chờ ta với!
Hà Điền vội vàng đuổi theo.
- Cửu gia! Cửu gia đừng đi mà, cơm tối thì sao! Cơm tối còn chưa ăn mài
A Ô chỉ nhận Phì Cửu, cùng Hải Đại Kềm đuổi theo Hà Điền rời đi.
- Chỉ Kiếm à, thương thế của ta tuy không sao nhưng cũng cần tĩnh dưỡng tĩnh dưỡng, ngươi cũng biết, lúc thì là người lúc thì là ma, cần phải mất nhiều năm mới có thể quen được, sư huynh cáo từ trước.
Sở Bạch không ai dìu đỡ, kéo thân thể bị thương tự mình đi mất, bước chân nhanh như bay.
Cuối cùng trên bàn rượu chỉ còn lại Từ Ngôn Hiên Viên Tuyết, còn có Hiên Viên Hạo Thiên.
Không khí nhất thời trở nên ngượng ngùng.
Hiên Viên Hạo Thiên cầm chén rượu rỗng, đi cũng không được, không đi cũng không được, Từ Ngôn nhìn Hiên Viên Tuyết sắp tủi thân, nói cũng không được, không nói cũng không được.
- Cái đó, lão phu cũng đi đây, Tây Châu không biết loạn đến mức nào, Cổ Bách Đảo cũng phải có người trấn giữ mới được.
Đặt chén rượu xuống, Hiên Viên đảo chủ đứng dậy thì do dự một chút, dặn dò con gái mình:
- Hỏi cho rõ ràng, chuyện này không thể qua loa được.