Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1891 - Chương 1891: Yên Vũ Châu Tồn Tại

Chương 1891: Yên Vũ Châu tồn tại Chương 1891: Yên Vũ Châu tồn tạiChương 1891: Yên Vũ Châu tồn tại

Độ Kiếp, Độ Kiếp, độ thiên kiếp.

Độ Kiếp là gì?.

Đương nhiên là vượt qua thiên kiếp, phi thăng tiên giới.

Nhưng từ khi tu vi đạt đến cảnh giới Độ Kiếp, Từ Ngôn không cảm nhận được chút khí tức nào của thiên kiếp.

Mặc dù vừa mới bước vào cảnh giới Độ Kiếp, nhưng tu vi của Từ Ngôn đã không kém gì Hiên Viên U Dạ, vị lão tổ của Hiên Viên gia đang trốn trong Đấu Tiên Đài không dám ra ngoài, sợ nhất chính là thiên kiếp giáng xuống, nhưng bản thân Từ Ngôn lại không cảm thấy gì cả.

- Thiên kiếp, thiên kiếp, rốt cuộc thiên kiếp là gì, vượt qua thiên kiếp, lại có thể phi thăng đến nơi nào đây...

Trong căn phòng lớn, Từ Ngôn cười khổ một tiếng, tiếp tục suy diễn những nghi hoặc của mình về cảnh giới Độ Kiếp.

Từ năng lực của Hiên Viên U Dạ, đến tu vi của Đạo tử Quân Vô Nhạc, rồi so sánh với khí tức của Ngôn Thông Thiên trong mộng cảnh, lần suy diễn này của Từ Ngôn kéo dài rất lâu.

Trà nóng mà Hiên Viên Tuyết mang đến đã nguội lạnh, lại được đun nóng lại.

Mặt trời trên bầu trời lặn xuống, rồi lại mọc lên.

Đầy đủ bảy ngày, Từ Ngôn vẫn tắm trong suy tính của mình không thể thoát ra được, mãi cho đến ngày thứ tám, hắn mới thở dài một tiếng, từ bỏ lần suy diễn khó hiểu này.

Ngay cả khi bước vào cảnh giới Độ Kiếp, vẫn không thể suy diễn ra chân tướng của trời đất.

Liên quan đến cảnh giới, Từ Ngôn không thể có được chân tướng hữu ích, mà sự xuất hiện của thiên kiếp lại dường như không có quy luật nào cả, chỉ giáng xuống đầu những tu sĩ Độ Kiếp.

- Tuyết Nhi, nàng nói cảnh giới Độ Kiếp nên có mấy cảnh giới, nếu ta tiến thêm một bước nữa, sẽ là trung kỳ hay hậu kỳ của cảnh giới Độ Kiếp, hay đạt đến cảnh giới Tán Tiên đây.

Từ Ngôn tự lẩm bẩm, sự bối rối này của hắn thật ra không nên tồn tại.

Dù sao thì những tu sĩ tiến vào cảnh giới Độ Kiếp còn chưa kịp vui mừng, ai lại đi suy ngẫm về chân tướng của cảnh giới Độ Kiếp chứ, trừ khi là lão quái vật đã tu luyện ở cảnh giới Độ Kiếp hàng trăm nghìn năm, hao hết thọ nguyên mà vẫn không có chút tiến triển nào, mới có thể suy nghĩ xem cảnh giới Độ Kiếp có nhiều cảnh giới hay không.

Sự tự tìm phiên não của Từ Ngôn, nguyên nhân là do cao nhân đã nói Tán Tiên không phải là Tán Tiên, mà là tu sĩ ở cảnh giới Độ Kiếp trung kỳ.

Nếu như không nghe qua lời đồn không biết thật giả của Cao Nhân, thì sao lại có những phiền não này.

- Tu luyện đến cảnh giới tiến thêm một bước không phải sẽ biết sao, không lên đến đỉnh núi, thì ai có thể nhìn thấy phong cảnh ở xa chứ.

Lời khai sáng của Hiên Viên Tuyết khiến Từ Ngôn trước tiên là sửng sốt, sau khi bừng tỉnh đại ngộ.

- Đúng vậy! Đợi đến khi tu vi đạt đến cảnh giới tiến thêm một bước thì chẳng phải chân tướng đã sáng tỏ rồi sao, đúng là tự tìm phiên não!

Từ Ngôn lắc đầu cười khổ, cô gái đối diện cũng đang mỉm cười.

Điều khiến Từ Ngôn bừng tỉnh đại ngộ, không chỉ là lời khai sáng của Hiên Viên Tuyết, mà còn có một chuyện hắn đột nhiên nhớ ra.

Những người khác không có sự truyền thừa trong mộng cảnh, chỉ có Từ Ngôn là có, hắn có thể cảm nhận được cảm ngộ và sự việc xảy ra sau khi Ngôn Thông Thiên tiến thêm một bước.

Chỉ cần Từ Ngôn vẫn tiếp tục tu luyện, tu luyện đến khi mộng cảnh tiếp theo xuất hiện, hắn sẽ có thể phân biệt được sự khác biệt giữa cảnh giới Độ Kiếp và Tán Tiên.

Lần mộng cảnh tiếp theo xuất hiện, chắc chắn là lúc Ngôn Thông Thiên thành tựu cảnh giới Tán Tiên, đến lúc đó nếu như cảnh giới của mình và Ngôn Thông Thiên không phù hợp, thì chứng tỏ lời cao nhân nói là thật, Tán Tiên của Chân Võ giới chỉ là cảnh giới Độ Kiếp trung kỳ hoặc hậu kỳ.

Nếu như lần mộng cảnh tiếp theo xuất hiện mà mình cũng đạt đến cảnh giới Tán Tiên, thì cao nhân chính là đang nói bậy.

Cảnh giới Độ Kiếp và Tán Tiên tuy rằng không dễ phân biệt, nhưng thật ra cũng dễ phân biệt.

Đó chính là sự tồn tại hay không của thiên kiếp.

Nếu như đột phá cảnh giới tiếp theo dẫn đến thiên kiếp, thì chứng tỏ Từ Ngôn sẽ đạt đến cảnh giới Tán Tiên, cảnh giới tiếp theo không có thiên kiếp, thì đó chính là một loại tiến thêm một bước trong cùng cảnh giới.

Không còn nghĩ nhiều đến sự kỳ lạ của cảnh giới Độ Kiếp nữa, Từ Ngôn triệu tập Vương Khải, Hà Điền và Sở Bạch, trước mặt mấy người lấy ra từng viên Yên Vũ Châu ngũ sắc.

- Bát ca, trong những viên châu này ngươi có thể cảm nhận được điều gì không.

Từ Ngôn lấy ra tổng cộng bốn mươi hai viên Yên Vũ Châu, những viên châu kỳ lạ này lăn tròn trên bàn, trông rất linh động phi phàm.

- Có thể nhìn thấy linh thạch, rất nhiều rất nhiều linh thạch hì hì.

Hà Điền nói trước:

- Nhiều địa linh bảo như vậy thì đáng giá bao nhiêu nhỉ, Ngôn ca nhi hẳn là phú hào lớn nhất Chân Võ giới rồi nhỉ? Nếu như dùng không hết nhiều địa linh bảo như vậy, thì chia cho mấy chúng ta cũng không sao hì hì.

- Khí tức của địa linh bảo khác nhau, uy lực cũng khác nhau, ngoài ra thì không cảm nhận được gì khác.

Vương Khải không giống như Hà Điền, hắn nghiêm túc cảm nhận hồi lâu, thành thật nói.

- Sư huynh thì sao, có phát hiện gì khác không?

Từ Ngôn quay sang hỏi Sở Bạch.

Sở Bạch nhíu mày cầm một viên Yên Vũ Châu lên trước mắt nhìn kỹ, lắc đầu nói:

- Không nhìn ra chỗ nào khác thường, Chỉ Kiếm, ngươi phát hiện ra điều gì?

- Ta cũng không nhìn ra, nhưng có người nói viên châu này là thân xác của hắn.

Từ Ngôn cầm lấy Dạ Nhãn đen kịt, nhíu mày nói:

- Người nói lời này, chính là Giới Linh Niếp Phàm Trần trong Linh Bảo giới.

- Thân xác của Tán Tiên luyện chế thành Yên Vũ Châu sao? Không thể nào, ai lại tàn nhẫn như vậy, ai lại mạnh mẽ như vậy chứ? Trên đời này có thể luyện hóa Tán Tiên, hình như không tồn tại thì phải.

Vương Khải nghỉ ngờ nói.

- Chắc chắn là Niếp Phàm Trần đó nói bậy, muốn mượn cớ đòi Yên Vũ Châu, ta còn nói trong viên châu xanh này có một nữa tai của ta, cũng không thấy Ngôn ca nhi cho 1a.

Hà Điền cười hì hì nói.

- Ngoài trời còn có trời, người ngoài còn có người, Tán Tiên mạnh mẽ, còn có Chân Tiên tồn tại, chư vị đừng quên chúng ta đến từ đâu.

Sở Bạch nhíu mày nói:

- Trước khi chưa phi thăng, ai có thể nghĩ tới Thanh Châu chỉ là một Linh Bảo giới.

- Sở Bạch nói cũng có vài phần đạo lý, nhưng nếu như ngay cả Tán Tiên cũng bị luyện chế thành linh bảo, thì mục đích của người luyện tiên là gì? Tổng không thể vô duyên vô cớ luyện người chơi chứ.

Hà Điền bĩu môi nói.

- Liên quan đến Tán Tiên, chắc chắn là có mục đích nhân quả, cho dù là Chân Tiên, cũng không nên vô duyên vô cớ luyện hóa Tán Tiên, nếu như những viên châu này thật sự do cường giả luyện hóa mà thành, thì phía sau nhất định ẩn chứa bí mật kinh thiên.

Sắc mặt của Vương Khải trở nên tái nhợt đi mấy phần.

Liên quan đến bí mật như vậy, ngay cả tu sĩ Hóa Thần như hắn cũng cảm thấy vô cùng chấn động.

- Nếu như Dạ Nhãn là bản thể xương thịt của Tán Tiên luyện chế, thì viên Trường Hầu này biết đâu cũng là thân xác của Tán Tiên, còn những viên Yên Vũ Châu màu sắc khác, uy lực khí tức so với yếu hơn Trường Hầu Dạ Nhãn không ít, nếu như cũng là người sống luyện chế, chẳng lẽ đây đều là tu sĩ Độ Kiếp sao!

Hà Điền trợn tròn mắt.

Bốn mươi hai viên Yên Vũ Châu, trừ Trường Hầu và Dạ Nhãn ra, bốn mươi viên còn lại biết đâu đều do Độ Kiếp mà thành, loại tin tức này quả thực kinh người.

- Chỉ Kiếm, ngươi làm sao biết được loại tin tức này, quá mức hoang đường rồi.

Sở Bạch nhíu mày hỏi một câu.

Từ Ngôn kể lại sơ qua về lần đầu tiên đến Minh Sơn, Dạ Nhãn tự động và quá trình của Niếp Phàm Trần, nghe thấy chuyện kỳ lạ như vậy, mấy người im lặng không nói.

Còn tưởng là Từ Ngôn dị tưởng thiên khai, những viên châu này biết đâu thật sự là người sống luyện chế, hơn nữa vẫn cảnh giới cao thâm Độ Kiếp và Tán Tiên.

- Chẳng lẽ là đến từ sự trừng phạt của Tiên giới sao?

Vương Khải kinh nghi bất định.

- Có phải là Niếp Phàm Trần nhìn nhầm rồi không?

Hà Điền không thể tin nổi.

- Có lẽ chỉ là lấy thi cốt của Tán Tiên và tu sĩ Độ Kiếp luyện chế, cũng có khả năng là sau khi Tán Tiên và Độ Kiếp tử vong, thi cốt tràn đầy linh lực tự động hóa thành dị bảo.

Sở Bạch đưa ra một phỏng đoán khác.

Lời nói của Sở Bạch, khiến mọi người đều gật đầu. Nếu như là cường giả sau khi tử vong, xương cốt tự động hóa bảo, thì điểm này cũng không quá đáng sợ.

Chỉ cần không phải bị người luyện hóa là được, bằng không thì còn ai dám đi tu luyện nữa chứ?

Tu luyện đến cùng mà không thành tiên thì không nói, toàn bộ đều bị người luyện chế thành linh bảo, thì tu tiên giả chẳng phải đã thành trò cười rồi sao.

Chính là vì quá mức hoang đường, nên Từ Ngôn mới không nói tin tức này trước mặt Đạo Tử và Hiên Viên Hạo Thiên, nếu như vì vậy mà khiến cho tu tiên giới đại loạn, thì thật là mất nhiều hơn được.
Bình Luận (0)
Comment