Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 582 - Chương 582: Thiên Trọng Mộc

Chương 582: Thiên Trọng mộc Chương 582: Thiên Trọng mộcChương 582: Thiên Trọng mộc

Không chỉ có con quạ đỏ thẫm kia mà còn có cả trưởng lão Tự Linh đường đang trốn dưới dưới bụng quạ nữa.

Lão giả được hai móng quạ giữ chắc, lại giấu kín dưới lớp lông bụng. Lão không dùng tới pháp môn hóa thú còn đỡ, một khi dùng tới chẳng khác nào biến thành mua dây buộc mình. Bị móng vuốt quạ nắm chặt, lão còn không thể chạy trốn được, chỉ đành chịu chung số phận bị cắt thành hai nửa như con quạ kia.

Thân người cùng xác quạ hòa trộn vào nhau đồng thời rơi xuống, vị trưởng lão đến từ Tự Linh đường cũng tính là đã là chân chính hóa thú rồi. Chẳng qua lão lại biến thành một bộ thi thể.

Từ Ngôn giẫm lên xác quạ rơi trên mặt đất, ánh mắt lạnh lẽo trong trẻo, trường đao không ngừng rơi rớt máu tươi.

"Hắn đã giết Ngô trưởng lão!" Trong hàng ngũ đệ tử Tự Linh đường có người lên tiếng kinh hô, vô cùng phẫn nộ quát.

"Đồng môn tương tàn, hay cho ngươi còn làm môn hạ Thái Thượng trưởng lão!" Tên còn lại đầy tức giận quát: "Đánh chết trưởng lão đồng môn là đại tội, ngươi hãy chờ bị tông môn xử quyết đi."

"Dù có là môn hạ Thái Thượng cũng không thể vô cớ giết hại đồng môn, đây là môn quy chính phái, dám to gan phá hỏng môn quy chính phái ta, nhất định phải nghiêm trị!"

"Thằng nhãi ranh đáng giận! Chúng ta nhanh báo tin tức cho các trưởng lão khác, khai báo toàn bộ ác tính của hắn ra, để nhìn xem ai dám che chở loại tiểu nhân hèn hạ này!"

"Từ Ngôn, ngươi nhất định phải chết! Giết ba mươi lăm chân truyền của Tự Linh đường ta, lại liên tiếp đánh chết Hứa trưởng lão và Ngô trưởng lão, ngươi khó tránh khỏi tội chết!"

VèoIII Âm

Nghênh đón đám đệ tử chân truyền Tự Linh đường không phải là lời giải thích của Từ Ngôn mà là một trăm Thần Võ đạn!

Âm ầm ầmI

Theo thân ảnh Từ Ngôn khẽ động, Liên Y được thi triển ra, mỗi người một viên Thần Võ đạn. Trọn vẹn trăm tên đệ tử Tự Linh đường, không tên nào chạy thoát, toàn bộ bị bao phủ trong ánh lửa.

Từ Ngôn giết chết đám chính phái ngay trước mắt Khâu Hàn Lễ. Lão già chỉ khẽ nhíu mày, có điều không nói một lời. Mãi đến khi tiếng nổ vang chấm dứt, Khâu Hàn Lễ lại nhìn thấy Từ Ngôn chậm rãi đi vê hướng đó.

Uy lực Thần Võ đạn quả thật bất phàm, thế nhưng vài tên đệ tử chân truyền tu luyện nhiều năm vẫn hoàn toàn ngăn cản được loại uy lực này. Có điều Từ Ngôn ra tay quá nhanh, đám đệ tử Tự Linh đường chỉ lo quát mắng, căn bản không có mấy người đề phòng. Bọn hắn cho rằng Từ Ngôn không dám giết sạch trăm người, cho nên lúc này toàn quân mới bị diệt.

Trên mặt đất là một mảnh hỗn độn đầy hố to hố nhỏ, Từ Ngôn đang đi quanh những cái hố đó, đột nhiên nhấc Trường Phong kiếm lên.

Phốc!!!

Hắn chợt xuất kiếm, xỏ xuyên qua một cỗ thi thể dưới chân. Thi thể kia oằn người một cái, triệt để ngừng thở.

"Không chết thì nên trốn. Còn nếu không trốn, nhất định sẽ chất..."

Từ Ngôn đứng trong vũng máu tựa như hung ma tự lẩm bẩm. Lời nói vừa ra, lập tức có chừng mười mấy bóng người ở xung quanh vọt đứng dậy, tản ra bỏ chạy theo đủ các phương hướng.

Phần lớn đệ tử Tự Linh đường không có phòng bị, nhưng vẫn có người hết sức cẩn thận. Mười mấy người này là những kẻ đã sớm tế ra các loại pháp khí, hoặc có Linh cầm ngăn cản nên mới tránh khỏi bị Thần Võ đạn giết chết. Trước đó là bọn chúng định mượn cục diện hỗn loạn giả chết tránh thoát, không ngờ Từ Ngôn lại cẩn thận như vậy, đến thi thể cũng không bỏ qua.

Nhìn những thân ảnh chạy túa ra những phương hướng bất đồng, khóe miệng Từ Ngôn nhếch lên một tia cười lạnh đầy trào phúng. Sau một khắc cả người hắn hóa thành gió mát, cứ vậy biến mất không thấy gì nữa.

Xa xa truyền đến tiếng kêu rên ngắn ngủi, có ánh đỏ thẫm lóe lên rồi biến mất.

Khâu Hàn Lễ đứng nguyên tại chỗ, nhìn về phía rừng rậm phương xa, lông mày cau càng lúc càng chặt lại.

Với nhãn lực cảnh giới Hư Đan của lão có thể nhìn ra được Từ Ngôn trước sau đuổi theo mười tên đệ tử chính phái, đám kia không sai biệt đều đã bị giết sạch. Tất cả đều là một kiếm toi mạng.

"Lão nhân gia, không bị thương chứ?”

Một làn gió mát lướt đến, Từ Ngôn chậm rãi ngưng tụ mà ra đứng trước mặt Khâu Hàn Lễ. Vẻ mặt hắn ôn hòa, nở nụ cười nhẹ.

"Ngươi được Thái Thượng trưởng lão Kim Tiền tông thu làm môn hạ rồi hả??" Khâu Hàn Lễ nhíu mày hỏi.

"Xem như thế đi, đến cùng bộ dạng Thái Thượng trưởng lão cao thấp thế nào ta còn chưa nhìn thấy qua." Từ Ngôn giang tay ra, đáp.

"Nếu là môn hạ Thái Thượng, ngươi không sợ giết chết trăm tên đồng môn sẽ bị tông môn xử phạt sao?" Khâu Hàn Lễ lo lắng hỏi.

"Chỉ có ngài biết chuyện, Khâu trưởng lão không tới Kim Tiền tông mật báo chứ?" Từ Ngôn nhẹ giọng cười bảo.

"Lão hủ ăn no rỗi việc sao mà đi chính phái mật báo!" Khâu Hàn Lễ tức giận hừ một tiếng, sau đó thở dài nói: "Hạ thủ như vậy... Từ Ngôn, ngươi e rằng sẽ nhập ma mất. Nói thế nào thì bọn hắn cũng là đồng môn của ngươi, giết chết Ngô trưởng lão kia còn không tính, hà tất giết oan trăm tên đệ tử này."

Khâu Hàn Lễ biết rõ Từ Ngôn giúp lão, thế nhưng thủ đoạn tàn nhẫn ác độc này quả thật hiếm có. Lão chỉ từng nhìn thấy loại sát phạt ngoan lệ này trên một người mà thôi.

Quỷ sứ đứng đầu, Khương Đại Xuyên!

Nghe được Khâu Hàn Lễ không đành lòng nói như vậy, tiếng cười Từ Ngôn lại càng lớn hơn vài phần. Hắn nói: "Nhập ma? Khâu trưởng lão không biết thôi, ta từng giết nhiều người hơn thế này nhiều, nếu nhập ma thì đã sớm nhập ma rồi."

Đột nhiên dáng tươi cười của hắn trở nên lạnh lẽo, nói tiếp: "Ta đã cho bọn hắn cơ hội, lúc đó đã đã phân phó bọn chúng tránh lui. Nếu bọn hắn đã không đi thì tất cả chết đi hết vậy, nếu cho chúng cơ hội lần thứ hai, tất có lần thứ ba, lại lần thứ tư... Nhân tâm như quỷ, tham niệm không giới hạn, cho nên ta chỉ cho người khác một cơ hội, không có lần thứ hai!"

Một câu nhân tâm như quỷ, khiến Khâu Hàn Lễ nghe được phải chấn động, hàng mày cau chặt cứ vậy mà tản mất.

Lão trầm ngâm một lúc lâu mới khẽ gật đầu nói: "Đại thế giới rộng lớn này đẫy những ma chướng, thế nhân mắt mũi vụng về. Ngươi tính ra lại nhìn rõ ràng hơn lão phu nhiều!"

"Mắt ta tương đối đặc biệt mà, hắc hắc." Từ Ngôn lại khẽ nở nụ cười, hỏi: "Khâu trưởng lão phát hiện ra thứ gì hả? Dưới mặt đất có tài liệu trân quý nào sao?"

"Ngươi nói đúng đó, nơi đây có lẽ có chôn giấu bảo bối."

Nhắc tới tài liệu luyện khí, Khâu Hàn Lễ lập tức quên mất hiểm cảnh lúc trước, hai mắt tỏa ánh sáng, xoa xoa tay nói: 'Cũng may mà ngươi đến, chúng ta hợp lực đào lên vậy. Nơi này có một tầng nham thạch cứng rắn, lão hủ có tám phần nắm chắc kết luận rằng dưới tầng đá kia có một loại tài liệu trân quý, hẳn là Thiên Trọng mộc."

Đề cập đến tài liệu, Khâu Hàn Lễ dương dương đắc ý lúc lắc đầu nói: "Cây này chỉ một đoạn ngắn đã nặng ngàn cân, có ngàn tầng vân như vân máu, vô cùng cứng cỏi, có thể luyện chế pháp khí cực phẩm thậm chí là pháp bảo. Loại tài liệu này phần lớn chôn sâu dưới tâng nham thạch, cực kỳ khó tìm, một lần tối đa chỉ tìm được một đoạn nhỏ."

"Thiên Trọng mộc?" Từ Ngôn ngẩn ra, bật thốt lên: "Là tài liệu luyện chế cái loại Thần Võ đạn cỡ lớn kia?"

"Võ Thần đạn, là Võ Thần đạn." Khâu Hàn Lễ trừng con ngươi uốn nắn.

Còn tưởng là bảo bối gì, hóa ra là Thiên Trọng mộc cần thiết để luyện chế Võ Thần đạn. Từ Ngôn khẽ nhếch miệng, cùng đường đành phải bị lôi kéo làm cùng đỉnh.

Hai người bắt đầu vùi đầu đào móc. Khâu Hàn Lễ không tiếc dùng uy năng pháp bảo đánh vỡ tâng nham thạch, Từ Ngôn cũng không dám trốn việc, dùng Trường Phong kiếm hiệp trợ.

Sau nửa ngày đào bới, đến lúc Từ Ngôn cảm giác Trường Phong kiếm cũng mình đã gần ngã xuống thành pháp khí hạ phẩm thì bên tai truyền đến một tiếng thét kinh hãi của Khâu Hàn Lễ.

"Quả nhiên có Thiên Trọng mộc!"

Lão giả như phát cuồng, không để ý bùn cát, hai tay mãnh liệt cào móc, cuối cùng cũng túm được một mảnh gỗ dài bằng cánh tay người trong đất bùn lên. Mảnh gỗ khô héo nhìn như khúc cây bình thường, chẳng qua vân gỗ đỏ thẫm, từ mặt cắt có thể nhìn thấy có vô số vòng tròn tuổi cây đầy kỳ dị.

Nhìn thấy Thiên Trọng mộc nặng đến ngàn cân, Khâu Hàn Lễ đầy mừng rỡ, có điều sau đó lại khó xử.

Thiên Trọng mộc ít như vậy chưa đủ để luyện chế Võ Thần đạn, lại phải phân cho Từ Ngôn một nửa thì càng không đủ.

Nhìn nhìn Từ Ngôn bên kia, da mặt Khâu Hàn Lễ có dày mấy cũng không thể độc chiếm được, dù sao vừa rồi người ta còn cứu lão một mạng.

"Ta lấy hết Thiên Trọng mộc này vậy, thứ này rất khó tìm được."

Do dự liên tục, Khâu Hàn Lễ xuất ra túi trữ vật, đầy đau lòng ném cho Từ Ngôn, nói: "Tài liệu trong túi trữ vật là toàn bộ thu hoạch của lão hủ trong lần đến Ma La động này, cho ngươi cả đấy."
Bình Luận (0)
Comment