Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 623 - Chương 623: Ác Nhân Trời Sinh

Chương 623: Ác nhân trời sinh Chương 623: Ác nhân trời sinhChương 623: Ác nhân trời sinh

Một bình trà xanh được pha ra, hai người ngồi đối diện trong phòng nhỏ, nhất thời không ai nói gì.

Thường Tân bưng lấy chén trà, nghĩ đến sinh tử của Dương Lực, trong lòng lo lắng cúi đầu không nói gì. Từ Ngôn lại đang nhìn ấm trà bốc hơi nóng trên mặt bàn có chút xuất thần.

Hắn không vội tìm hiểu tình huống Thiên Bắc mà pha một bình trà nóng. Sau đó hắn bị cái câu ở hiền gặp lành của Thường Tân vừa rồi mà liên tưởng tới chút chuyện vặt không người biết tới.

Có quan hệ thiện ác.

Từ Ngôn nhớ bản thân lúc còn bé thường đứng bên bờ sông nhìn người đánh cá. Nhìn con cá bị xiên qua, hoặc bị mắc câu giãy giụa chết mà trong lòng hắn chưa từng có chút ít thương cảm.

Hắn cũng từng nhìn đồ tể bên trong Lâm Sơn Trấn mổ heo, làm thịt dê. Lúc ấy hắn chỉ thấy náo nhiệt, còn chuyện dê bò gần chết kêu rên lại không chút động lòng. Trong khi những đứa nhỏ khác lại không dám nhìn qua, chỉ có tiểu đạo sĩ hắn là chẳng thấy hề hấn gì.

Càng về sau hắn giết người, giết đám đạo sĩ thối chiếm cứ Thừa Vân Quan, cũng giết sạch cả Nguyên Sơn phi, rồi hại vạn người Quỷ Vương môn táng thân dưới Ngọc Lâm sơn... Dù là môn phái chính hay tà, tông môn chính hay tà thì võ giả và tu sĩ chết trong tay hắn có thể nói là vô số.

Đối mặt với sinh tử và giết chóc nhiều như thế nhưng Từ Ngôn chưa bao giờ nảy sinh nửa phần thương cảm. Như thể cả đời này hắn vô duyên với loại cảm giác thương cảm này. Thương cảm và từ bi của Đạo Gia không có lấy nửa điểm trên người hắn.

Trừ bỏ lúc phẫn nộ vì bị bức bách ra, dù năm đó tận mắt nhìn thấy nữ hài nhảy vào miệng giếng trên Nguyên sơn trại thì hắn cũng chỉ có kinh ngạc và tiếc nuối, ngoài ra còn có lửa giận ngập trời mà thôi. Về phần từ bi của Đạo Gia, hầu như chưa bao giờ xuất hiện trong lòng hắn.

Chẳng lẽ ta chính là ác nhân trời sinh?

Từ cảm kích của Thường Tân, Từ Ngôn liên tưởng đến một loại dự cảm không quá tốt đẹp.

Hắn phát hiện tâm tính của mình kỳ thật thập phần lạnh lùng, nếu như nói đến thiện ác mà người đời thường phân chia, thì hắn nhất định thuộc về bên ác kia.

Nhìn thấy Từ Ngôn im lặng không nói, Thường Tân mấy lần há miệng lại không thốt nên lời, sợ rằng quấy rầy cao nhân suy tư.

Mãi đến khi chén trà đã nguội ngắt, Từ Ngôn mới bỗng nhiên bừng tỉnh.

Hắn áy náy cười cười, trong lòng thâm mắng một tiếng. Quản chuyện thiện tâm ác niệm cái gì, giới tu hành cường giả vi tôn, rõ ràng người tốt còn không sống lâu bằng ác nhân.

"Thường huynh, gân thành Trường Nhạc có tông môn tu hành nào không? Hay phường thị tu hành cũng được. Mà thực lực của vị thành chủ thành Trường Nhạc thế nào? Tại hạ ẩn cư nhiều năm, mới tới nơi đây, mong rằng Thường huynh có thể chỉ bảo vài tin tức giới tu hành hiện nay.

Từ Ngôn đứng lên nói, lần nữa đun nóng lại ấm trà.

"Hóa ra là tiền bối ẩn cư, Thường Tân thất lễ."

Nghe nói chuyện này, Thường Tân đứng dậy lần nữa thi lễ. Y sớm nhìn ra đối phương bất phàm, vừa có pháp khí phi hành lại có linh đan, tu sĩ có thân gia như thế dù có tu vi Trúc Cơ cũng nhất định phải là đệ tử của cao nhân, không thể lãnh đạm được.

"Tiền bối cái gì chứ, chúng ta ngang hàng mà nói là được rồi. Thường huynh không cần phải khách khí." Từ Ngôn cười nói, hắn cũng không muốn lộ ra tu vi chân chính của mình.

"Được, nếu như Từ huynh đệ nói như vậy thì Thường Tân ta cậy già lên mặt một lần, gọi ngươi một tiếng huynh đệ." Thường Tân hết sức cao hứng. Kết thân được với một tu sĩ thực lực mạnh mẽ với một tán tu tu hành tại Bách Lý trấn một mình như y mà nói thì chỉ có lợi mà không hại.

"Giới tu hành Thiên Bắc có chút phức tạp, nhất thời khó nói rõ. Chuyện này cũng liên quan tới tu vi và lịch duyệt của ta nữa." Thường Tân nói tiếp: "Nếu như Từ huynh đệ hỏi, ta sẽ nói rõ những chuyện ta biết vậy. Nhưng mà chưa hẳn chính xác, bởi ta mới đạt Trúc Cơ cảnh vẻn vẹn năm năm nay, cũng không du lịch quá xa, chỉ biết những tình huống quanh thành Trường Nhạc. Về tin tức đại thành khác thì phần lớn chỉ nghe nói mà thôi."

Một lần nói, kéo dài đến nửa ngày. Mãi đến khi màn đêm buông xuống, trăng sao đầy trời, Thường Tân mới cáo từ rời đi.

Thường Tân vừa đi ra khỏi phòng chợt nghe thấy tiếng khóc lóc vui mừng từ trong khách sạn truyền đến. Từ Ngôn cũng đi ra, hai người lần theo tiếng khóc đến chỗ của Dương Lực. Phát hiện đối phương đã có thể há miệng húp cháo rồi.

Dương Lực tránh được một kiếp, nói chuyện còn hơi khó khăn, nhưng nhìn thấy Từ Ngôn tiến đến vẫn gắng gượng định ngồi dậy dập đầu bái lễ.

"Ơn cứu mạng của ân công, cả đời này Dương Lực sẽ không quên..."

Đã đứng tuổi thành gia lập thất, nhưng kinh qua lần hiểm tử mà vẫn còn sống này khiến Dương Lực cảm khái muôn phần, cảm ơn không thôi. Không để gã đứng lên, thê tử kia của gã đã ôm mặt quỳ xuống, dập đầu trước mặt Từ Ngôn.

"Đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, cứ dưỡng thương cho tốt vào. Còn về báo đáp mà nói, coi như miễn tiền trọ của ta đi vậy." Từ Ngôn vẫy vẫy tay, nói đùa: "Vừa vặn không có bạc, tạm thời ở lại nhà các ngươi vài ngày."

"Thúc thúc người đã trả trước rồi." Đại Vũ ở bên kia nhắc. Tiểu nam hài không có vẻ gì vui đùa, mà giọng điệu rất nghiêm túc khiến Từ Ngôn và Thường Tân phải bật cười.

"Đại Vũ a, khi nào trưởng thành nhất định tìm Từ thúc thúc học bản lĩnh này mới được. Đến lúc đó ngươi cũng có thể phi thiên độn địa được rồi." Thường Tân bên cạnh vừa cười vừa nói.

"Từ thúc thúc có thể dạy ta bản lĩnh giết yêu hay không?" Đại Vũ trừng mắt nhìn, vẻ mặt đầy hi vọng.

Từ Ngôn lắc đầu cười nói: "Thúc thúc cũng không rảnh rỗi thu đồ đệ. Đợi khi ngươi có thể nhấc được khóa sắt năm mươi cân, thúc thúc sẽ cho ngươi một thanh phi kiếm. Thế nào?"

Đến lực sĩ còn chưa chắc nhấc được khóa sắt năm mươi cân chứ đừng nói một đứa nhỏ năm sáu tuổi. Từ Ngôn chẳng qua chỉ thuận miệng nói, không ngờ Đại Vũ gật đầu chạy ra ngoài phòng, hơn nữa ánh mắt cũng trở nên có chút cổ quái.

Thường Tân mang theo một tia áy náy nói: "Từ huynh đệ không biết, đứa nhỏ Đại Vũ này từ nhỏ đã có khí lực. Năm sáu tuổi đã có thể nhấc khóa sắt ba mươi cân rồi, chỉ sợ năm tới là có thể nhấc được khóa sắt năm mươi cân lên đấy."

"Thần lực trời sinh?" Từ Ngôn kinh ngạc.

"Không coi là Thần lực, chỉ là có chút khí lực mà thôi." Lúc này nữ nhân mở khách sạn mới nói, rồi vội vàng đuổi theo con mình, sợ nó cậy mạnh lại bị thương.

Yaaaal

Trong sân, đứa nhỏ hét vang một tiếng, âm thanh non nớt nhưng đầy kiên nghị.

Từ Ngôn bước ra ngoài, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Vũ đỏ bừng. Nó đang nâng một bộ khoá đá, hẳn vẫn là vật tập luyện thường này của Dương Lực. Bộ khóa này không nhỏ, hẳn phải chừng năm mươi cân đang ở trong trong bàn tay nhỏ của Đại Vũ, dân dần được nâng lên cao quá đầu gối.

Đại Vũ nghẹn đỏ mặt, cố nhấc khoá đá này quá đầu nhưng vẫn có vẻ còn quá sức. Đến khi nó nâng được lên tới ngực, không cách nào nâng lên cao thêm được nữa thì sẩy tay, khoá đá trực tiếp rớt xuống mu bàn chân nó.

Trong tiếng kinh hô của nữ nhân và Thường Tân, khoá đá sát sao khựng lại, lơ lửng bất động cách mặt đất nửa phân.

"Linh lực nhiếp vật, cảnh giới Hư Đan!"

Trong lòng Thường Tân âm thầm kinh hô một tiếng. Có thể điều khiển ngoại vật như vậy không phải nhờ có linh khí, mà là Linh lực chỉ có ở cường giả Hư Đan. Có lẽ người khác không hiểu được Hư Đan đại biểu cho điều gì, nhưng trong mắt tu sĩ Trúc Cơ như y, Hư Đan chính là cường giả chân chính. Một ngón cái nhỏ của người ta đã khủng bố đến mức đủ để nghiền chết Trúc Cơ không còn một mảnh.

“Thật đúng là nâng lên được, thúc thúc nói lời giữ lời."

Một đạo kiếm quang xẹt qua, trước người Từ Ngôn xuất hiện một thanh hạ phẩm phi kiếm bình thường, cùng với một bình nhỏ đựng đan dược gia tăng khí huyết.

Hắn chỉ vào phi kiếm, nói: "Phi kiếm và đan dược này xem như là quà thúc thúc tặng cho ngươi. Ta giao cho cha mẹ ngươi giữ gìn, chờ ngươi tu thành Tiên Thiên, có Thường huynh chỉ điểm chắc hẳn có hi vọng Trúc Cơ."

Tiểu nam hài đạt được phi kiếm và đan dược, lộ đầy vui mừng, cầm lấy phần thưởng của mình đi vê phía cha mẹ khoe khoang, mà Thường Tân bên cạnh lại đang giật giật hàng mày.

Y không chỉ nhìn ra Từ Ngôn có tu vi Hư Đan, mà còn nhìn thấy người ta tiện tay xuất ra lễ vật còn tốt hơn cả phi kiếm mà mình phải trăm cay nghìn đắng mới có được. Đây mới đáng gọi là tài đại khí thô (tiền nhiều như nước) a.
Bình Luận (0)
Comment