Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 629 - Chương 629: Đâm Bị Thóc, Chọc Bị Gạo

Chương 629: Đâm bị thóc, chọc bị gạo Chương 629: Đâm bị thóc, chọc bị gạoChương 629: Đâm bị thóc, chọc bị gạo

Thực lực Ngưu An xem như không tâm thường trong cảnh giới tu sĩ Trúc Cơ. Gã thập phần rõ ràng đạo kiếm khí vừa chém ra kia có tốc độ thế nào, có thể vừa vặn ra chân đạp bay huynh đệ Triệu Gia trước đó chứng tỏ thanh niên đối diện có tu vi tuyệt đối không thấp.

Bách Lý trấn chỉ có một mình tu sĩ Trúc Cơ là Thường Tân, hôm nay Từ Ngôn lộ ra thân thủ đã đủ để Ngưu An kết luận đối phương không phải là người Bách Lý trấn. Mặc kệ đối phương có lai lịch gì, gã cũng không cần e ngại mà lên tiếng chất vấn ngay.

"Nói giá đi, một trăm mười cân Tử Mục thảo bao nhiêu linh thạch."

Từ Ngôn không thích nháo sự đông người, hơn nữa cũng không ưa dây chuyện vào Ngưu An ương ngạnh này. Hắn chuẩn bị giúp đỡ Thường Tân lần cuối cùng này, sau đó mau chóng tìm nơi tu hành giả tụ tập nghe ngóng chân tướng Thiên Bắc một phen.

Từ lúc bắt đầu gặp huynh đệ Triệu Gia, Từ Ngôn mơ hồ phát giác được sự việc không đúng.

Bởi vì căn bản câu nói kia của Triệu Long chưa xong, quả nhiên tai họa đã đến, cũng may hắn còn chưa đi. Nếu như hắn mà đi, chuyến này đám người Thường Tân nhất định nhận phải tai bay vạ gió.

"Không nhiều lắm, mười cân Tử Mục thảo một khối linh thạch, tổng cộng mười một khối linh thạch."

Ngưu An lắc lắc đầu, dương dương đắc ý nói: "Tiểu tử, cầm ra được không? Chỉ cần ngươi xuất ra linh thạch, chuyện ngày hôm nay coi như xong. Nếu như ngươi không cầm ra được, bọn hắn chết chắc."

Nghe nói đến giá trị Tử Mục thảo, Từ Ngôn sững người như khúc gỗ đứng nguyên tại chỗ. Bộ dáng kinh ngạc của hắn khiến Ngưu An càng thêm khinh thường, liên tục cười nhạo, trong mắt nổi đầy sát ý.

Không để Ngưu An hạ lệnh đánh chết huynh đệ Triệu Gia và Thường Tân, Từ Ngôn giơ tay lên ném ra mười một khối linh thạch. Vẻ mặt hắn đầy cổ quái nhìn chằm chằm vào đối phương.

"Quả nhiên là linh thạch! Thật đúng là cầm ra được, tiểu tử, ngươi từ đâu mà có?"

Ngưu An cầm đến linh thạch, phân biệt một lúc, kinh ngạc hỏi tiếp. Gã nhìn ra được tu hành giả một lần xuất ra mười một khối linh thạch ắt hẳn sau lưng phải có chỗ dựa, ngay cả có kỳ ngộ thì cũng tuyệt không thể một lần xuất thủ ném ra được mười khối linh thạch trở lên thế này được.

Từ Ngôn kinh ngạc không phải là vì linh thạch quá nhiều, mà là quá ít.

Hơn một trăm cân Tử Mục thảo chỉ có giá mười một linh thạch. Còn tưởng rằng là mười một thượng phẩm linh thạch, tương đương một ngàn một trăm hạ phẩm linh thạch kia đấy.

Một khối thượng phẩm linh thạch giá trị bằng trăm khối hạ phẩm linh thạch, là tỉ lệ trao đổi ở Thiên Nam.

Xác định đối phương chỉ cần mười một hạ phẩm linh thạch, Từ Ngôn càng không kiên nhẫn nữa. Có hơn mười một linh thạch mà muốn giết mấy trăm người, tu sĩ Thiên Bắc quá không có giá trị gì mà.

"Tán tu ẩn cư, sống nơi thâm sơn hẻo lánh."

Từ Ngôn thuận miệng phu diễn một câu, nói: "Nếu như linh thạch đã đủ rồi, bọn hắn có thể đi được chưa?"

"Có thể, nếu như tháng sau không chuẩn bị đủ Tử Mục thảo có thể dùng linh thạch đến gán nợ, hắc hắc." Ngưu An vuốt vuốt linh thạch trong tay, cười hắc hắc nói.

Từ Ngôn khẽ gật đầu, bảo Thường Tân một tiếng còn mình thì cắm đầu ra khỏi gian phòng trước.

Vừa ra cửa thì cửa phủ thành chủ vừa vặn mở rộng cửa, một cỗ xe ngựa vàng son lộng lẫy đi vào phủ đệ. Kéo theo cỗ xe là mười sáu con ngựa cao to, sau cỗ xe còn có một con trâu dùng để trang trí cao hơn đầu người, nhìn qua như thể bằng vàng ròng, bằng không cũng không thể tốn mất mười sáu con ngựa tới kéo xe được.

Xe ngựa chạy qua trước mắt Từ Ngôn, hơn nữa một cỗ uy áp ngang ngược đồng thời hàng lâm. Cảm nhận được uy áp này, tất cả tu hành giả đều cúi đầu khom người, không dám liếc mắt nhìn.

Tọa giá của thành chủ, không người dám bất kính.

"Chỉ là Hư Đan mà thôi."

Khung xe nhanh chóng biến mất trong phủ đệ, Từ Ngôn quét mắt chậm rãi nhìn cửa phủ chậm rãi đóng kín, lẩm bẩm.

Uy áp này không nhằm vào ai mà chỉ một mực lan từ cỗ xe ra xung quanh, có thể là vì Ngưu thành chủ này là kẻ ưa thích khoe khoang, mỗi lần ra cửa đều tản ra uy áp chấn nhiếp người qua đường.

Uy áp trình độ Hư Đan trong mắt Từ Ngôn không đáng là cái gì cả. Từ Ngôn không có hứng thú với vị thành chủ thành Trường Nhạc Ngưu Trường Nhạc kia, sau khi sau khi cáo từ Thường Tân xong thì một mình rời đi.

Thường Tân được cứu một lần nữa, vốn định nói cảm kích vài câu nhưng lại không có cơ hội mở miệng nói thì Từ Ngôn đã đi xa rồi.

"Thường huynh đệ, lần này may mắn mà có Bách Lý trấn các ngươi."

Triệu Long bên kia cảm khái muôn phần nói: "Chúng ta cũng thật sự không có biện pháp, cho nên mới nghĩ cách độn da trâu vào bên trong, Thường huynh đệ ngàn vạn lần chớ trách."

"Bằng hữu kia của người ra tay thật rộng rãi a, vung tay mười khối linh thạch a. Vậy mà hắn không ở lại đây, có hắn làm chỗ dựa, Bách Lý trấn các ngươi đỡ đần được phần nào." Triệu Hổ ở một bên nói.

"Đó là cao nhân rồi, làm sao thèm ở Bách Lý trấn chứ."

Thường Tân nhìn bóng thanh niên biến mất nơi đầu đường, cười khổ một tiếng. Về phần cách làm của thôn Thần Lộ thì y cũng đầy bất đắc dĩ, nếu như hôm nay đã tránh được một kiếp thì y cũng không đả động nhiều đến nữa, cứ vậy từ biệt huynh đệ Triệu Gia, trở về Bách Lý trấn.

Một tràng phong ba nhìn như đã dẹp loạn, nhưng mà mạch nước ngầm lại bị quấy động dữ dội hơn.

Trong đại viện, Ngưu An vuốt vuốt linh thạch tinh tế trong tay. Nhưng mà lúc này vẻ mặt gã đã không như lúc nãy, khóe miệng đã phủ lên nụ cười lạnh âm hiểm.

"Nếu là tán tu ẩn cư thì sau lưng coi như không có chỗ dựa rồi. Có thể một lần xuất ra nhiều linh thạch như vậy nhiều linh thạch như vậy xem ra có chỗ kỳ ngộ. Nhất định trên người hắn vẫn có nhiều bảo bối hơn nữa. Thành chủ đại nhân thích nhất là loại người này rồi, hắc hắc hắc hắc..."

Ngưu An nhe răng cười một tiếng, phân phó bọn thủ hạ khiêng theo mấy rương lớn chứa Tử Mục thảo vội vã đi khỏi viện tử, tiến vào phủ thành chủ.

Bên trong phủ đệ cực lớn, thành chủ Ngưu Trường Nhạc vừa mới trở về đang ngôi trong đại sảnh phẩm tửu. Lão đang nốc cạn một bình linh tửu lớn.

Phun ra một hơi rượu, miệng lão vừa định thốt lên một tiếng rượu ngon thì Ngưu An từ ngoài cửa lớn đã vọt vào.

"Đại nhân, đại nhân!"

"Vội vàng hấp tấp cái gì đấy." Ngưu Trường Nhạc ồm ồm quát.

Thân hình lão cao to hơn đại hán thông thường một khúc, cả người như thể cột điện, mặc một thân kim giáp. Ngoại trừ ánh mắt và miệng, căn bản không nhìn ra dung mạo của lão. Giọng lão to lớn, mở miệng ra là đinh tai nhức óc.

"Đại nhân, Bách Lý trấn và thôn Thần Lộ hôm nay tới giao phó Tử Mục thảo, bọn hắn lần lượt trộn hàng nhái vào, trộn da thuộc vào, còn là da trâu nữa."

Một câu nói kia của Ngưu An khiến sắc mặt thành chủ Ngưu Trường Nhạc trầm xuống, hừ lạnh nói: "Da trâu? Muốn chết, giết chết hết chưa."

"Không biết bọn hắn tìm được tên tán tu ở đâu làm chỗ dựa, người nọ tu vi không kém, nói chuyện khó nghe hơn, một lời không hợp là muốn tàn sát toàn thành chúng ta. Còn nói thành chủ bất quá là một con chuột nhắt, căn bản không lọt vào mắt hắn. Thuộc hạ giận dữ xông lên dốc sức liều mạng với hắn, tiếc rằng không phải là đối thủ, lúc này mới chạy về cầu cứu a." Âm thầm lưu lại mười một linh thạch không nói, Ngưu An vậy mà còn đổi trắng thay đen, đâm bị thóc chọc bị gạo. Ngưu Trường Nhạc nghe xong lập tức giận dữ, âm ầm kêu gầm.

"Một tán tu vô danh dám đến tàn sát thành Trường Nhạc ta sao? Ai cho hắn lá gan đó?" Ngưu Trường Nhạc cả giận nói: "Người tới! Đến làm thịt toàn bộ người trong Bách Lý trấn và thôn Thần Lộ hết, bắt tên gia hỏa cuồng ngạo kia lại cho ta, lão Ngưu ta muốn nhìn xem hắn làm sao giương oai trong thành Trường Nhạc ta nào!"

Ngưu An ÿ vào thân phận tâm phúc của thành chủ, rốt cuộc đã được toại nguyện. Gã còn là tự mình xung phong, tụ tập lại hộ vệ phủ thành chủ, hùng hổ giết ra ngoài cửa, bắt đầu đuổi giết cái tên "cuồng đồ' kia, còn đám hộ vệ cũng chia ra làm hai đường, thẳng hướng tới Bách Lý trấn cùng thôn Thần Lộ

Thành chủ giận dữ, thây ngang khắp đồng, đây chính là uy nghiêm của thành chủ đại thành Thiên Bắc.

Từ Ngôn không biết mình đang dây vào phiền toái. Lúc này hắn đang lần theo tin tức thăm dò từ Thường Tân, đứng trên một con đường dài hết sức kỳ lạ, cửa hàng hai bên không nhiều lắm, người đi đường cũng không ít, hơn nữa bên đường trải rộng đầy những quầy hàng lớn nhỏ không đều.
Bình Luận (0)
Comment