Chương 817: Rốt cuộc đã về rồi
Chương 817: Rốt cuộc đã về rồiChương 817: Rốt cuộc đã về rồi
Trong miệng rắn kín bưng, Từ Ngôn có chút hăng hái mà nhìn Phỉ lão tam. Đối phương không nhìn ra hắn trong tối om đó nhưng lại có thể nhận ra hắn là ai, cũng coi như là một tên thủ hạ trung tâm rồi.
"Từ gia, Từ gia, ngài làm sao lại ở trong miệng đại xà thế kia?"
Phỉ lão tam đầy kinh ngạc. Gã quyết không cho rằng Từ Ngôn bị nuốt mất, có thể an ổn ngồi trong miệng rắn đủ thấy rõ Từ gia có thủ đoạn thuần phục Đại yêu.
"Nơi đây rất tốt a, đông ấm hè mát đấy, dùng để bế quan cũng thoải mái dễ chịu nhất."
Vừa nói, miệng rắn mở ra, ánh sáng xuất hiện, Phỉ lão tam lập tức nhìn thấy được gương mặt đã lâu không gặp. Gã còn thấy rõ nơi Từ Ngôn đang ngồi, chính là lưỡi của vương xà.
Bế quan trong miệng rắn, dùng lưỡi rắn làm ghế ngồi. Tư thái này có thể nói kinh thế hãi tục. Bởi vì đến cả chủ nhân của Thập điện Thiên Quỷ tông còn không thể thuần phục Đại yêu đại xà này được.
"Hang rắn, tà phái, Thiên Nam."
Từ Ngôn thở ra một hơi thật dài, trong hai mắt đầy vẻ mừng rỡ vô tận hòa cùng sát ý lạnh như băng, lạnh giọng tự nói: "Rốt cuộc đã trở về rồi."
Phỉ lão tam nghe được mà hồ đồ, không rõ ràng cho lắm. Vì vậy gã mới thấp giọng hỏi: "Từ gia đã đi đâu vậy? Là từ Ma La động trở về sao?"
"Đi đến một nơi tốt." Từ Ngôn cười lạnh một tiếng hỏi: "Tình hình Thiên Quỷ tông gần đây như thế nào? Ngươi đi đến bên miệng vương xà làm gì? Muốn chết hả?"
"Tiểu nhân đây còn không phải vì tham lam sao, còn muốn lấy trứng rắn, hắc hắc."
Phỉ lão tam cười cười kể lại mọi chuyện một lần, thậm chí còn kể chỉ tiết cả đầu đuôi gốc ngọn chỗ tốt đưa cho La Vân Long. Trước mặt Từ gia này, gã cũng không dám giấu giếm nửa phần. Phỉ lão tam từng theo đi theo Từ Ngôn nhiều năm, biết rõ thủ đoạn vị Từ gia. Gã dám tính toán ai chứ không dám tính toán chủ nhân lúc trước này.
"Điện chủ Nguyên Anh đâu rồi, có ở trong tông môn? Thiên Nam có tin gì về Đại yêu đến làm loạn hay không?" Từ Ngôn không quan tâm mấy trò hề nhỏ nhặt của Phỉ lão tam trong tông môn. Một tên Hư Đan, trước mặt hắn chỉ nhỏ yếu như sâu kiến mà thôi. Hắn đang hỏi về tung tích trăm yêu.
"Có! Nửa tháng trước có tin tức truyền về, nói Thiên Bắc có Đại yêu qua sông Thông Thiên hà, thẳng đến Đại Phổ, đã giết sạch mấy thành. Đội ngũ Kim Tiền tông đã khai chiến với Đại yêu."
Phỉ lão tam bèn nói ra toàn bộ tin tức mình biết được. Nghe nói chính phái khai chiến với Đại yêu, rốt cuộc Từ Ngôn yên tâm vài phần.
Trăm yêu quá mức khó chơi, dựa vào một mình hắn khó mà chống cự nổi. Nếu như hai phái chính tà ra tay, cục diện mới có cơ hội hòa hoãn được, mà hắn cũng có cơ hội giết sạch trăm yêu.
"Chư vị điện chủ Thiên Quỷ tông chúng ta đã đi qua Đại Phổ, ước hẹn tiếp ứng với chính phái, quyết định liên thủ ngăn cản Yêu tộc. May mà Đại yêu đi thẳng tới Đại Phổ, nếu đánh vào Đại Tề thì có trời mới biết chính phái có đến viện trợ hay không."
Phỉ lão tam hiện ra một bộ khinh bỉ nói tiếp: "Từ gia, hiện tại xem như ta đã nhìn rõ, cái gì mà hai phái chính tà chứ? Kỳ thật đều là tu hành giả mà thôi. Gặp phải thiên tai, không phải chính phái còn cầu viện tà phái chúng ta hay sao? Thiên Quỷ tông ta không ra tay, Đại Phổ chỉ sợ cũng tận diệt rồi."
"Cục diện Đại Phổ thế nào? Trăm yêu đánh tới nơi nào rồi?" Hàng mày của Từ Ngôn khẽ chau lại.
"Không rõ lắm, nghe nói Yêu tộc đánh hạ mấy thành, giết đến trên trăm vạn phàm nhân Đại Phổ, sẽ nhanh chóng kéo đến kinh thành."
"Lao thẳng tới kinh thành?" Từ Ngôn trầm ngâm, suy nghĩ một lúc không nói gì.
Hắn cảm thấy tình thế có chút không hợp lý lắm. Với sự giảo hoạt của Lôi Lục, không thể có chuyện trước hết cứ phóng thẳng tới kinh sư Đại Phổ mới phải. Cách tốt nhất của trăm yêu đó chính là truy quét các quốc gia khác. Dù sao trong Thiên Nam mười sáu, hai nước Tê Phổ mạnh nhất, tông môn tu hành sau lưng cũng cường đại nhất.
"Tình hình lần đại chiến đầu tiên giữa Kim Tiền tông với Yêu tộc ngươi biết được bao nhiêu?" Sau một lúc lâu, Từ Ngôn mở miệng hỏi.
"Không nhiều lắm, tin tức này mới được truyền về không lâu. Tà phái chúng ta không tham dự lần đại chiến kia. Dù sao thì là Kim Tiền tông đại bại, bị ép phải bỏ chạy. Chính phái định bụng chờ đợi viện quân tà phái chúng ta, đến lúc chính tà hai phái hợp binh lại mới quyết định."
Phỉ lão tam đã trải qua từng ấy năm rèn luyện, kinh nghiệm sống dày dặn, lại thêm tâm trí xảo trá vốn có, không khó để gã suy tính ra cục diện cường giả chính tà hôm nay.
"Dù sao đánh giết cũng vô cùng thê thảm. Có một Nguyên Anh bị đánh chết tại chỗ, Đại yêu lại không có tên nào chết cả." Phỉ lão tam nhanh chóng nói tiếp.
"Ai chết?" Nghe nói có Nguyên Anh vẫn lạc, Từ Ngôn lạnh lẽo hỏi.
"Hình như là một vị tán tu, không biết tên gì." Phỉ lão tam đáp: "Đúng rồi, nghe nói Sở Bạch Bào không tham chiến, không biết Kim Tiền tông có ý định gì lại không xuất ra Sở Bạch Bào có chiến lực mạnh nhất. Bọn hắn có định chống lại Đại yêu hay không?"
Nghe nói sư huynh không tham chiến, Từ Ngôn lập tức thở dài đáp: 'Dụ địch vào tròng. Chính phái định giữ lại chiến lực mạnh nhất để câu được cá lớn a. Đáng tiếc, Nhạn Hành Thiên lại coi Lôi Lục là cá lớn."
Nghe Phỉ lão tam nói thế, Từ Ngôn đã đại khái suy tính cục diện hôm nay. Nhất định là cao thủ tà phái không tới, lần đó chính phái chỉ xuất thủ thăm dò trước, không địch lại lập tức bỏ chạy. Chủ ý của họ là nhằm dẫn dụ địch nhân xâm nhập vào nội địa, sau đó bộ trí cạm bấy tiếp đón địch nhân, lần nữa phản công lại.
Ý định của chính phái không tệ, thế nhưng trăm yêu tuyệt không phải một đám đầu đất. Với sự xảo trá của Lôi Lục, rất có thể đã tránh xa bẫy rập rồi.
"Có tin tức gì vê Bàng Hồng Nguyệt hay không?" Từ Ngôn lại hỏi tin tức vê một người khác. Biết vậy nhưng hắn không kềm lòng được, đã tới Thiên Nam, khoảng cách với phu nhân hắn càng thêm gần rồi.
Không chỉ có toàn bộ chính phái biết đến phu nhân Từ Ngôn mà cả tà phái không mấy ai không biết được. Phỉ lão tam vội vàng nói: "Hồi bẩm Từ gia, Bàng Hồng Nguyệt ở Kim Tiền tông rất mạnh khỏe. Tiểu nhân biết Bàng Hồng Nguyệt là phu nhân ngài, những năm này mới cố tìm hiểu thêm. Theo ta được biết, những năm này phu nhân một mực bận rộn, bôn ba bốn phía, nghe nói không ngừng hoàn thành nhiệm vụ tông môn. Nhưng theo ta thấy, phu nhân là đang một mực tìm ngài đấy."
Biết được Hồng Nguyệt bình yên vô sự, Từ Ngôn nhẹ nhàng gật đầu. Lạnh lẽo trong mắt cũng tiêu tán vài phần.
Từ Ngôn đại khái đoán được chút ít ý định tiếp theo của trăm yêu, không có gì ngoài việc chia người, xé chẵn ra lẻ thành tốp nhỏ, tự thu thập lực lượng Huyết Sát, đồng thời hội tụ với Đại yêu ở Thiên Nam. Nếu quả như vậy, lần quyết chiến mà chính tà liên thủ chuẩn bị này nhất định thất bại.
Chính tà hội tụ không thể ẩn nấp ở nơi nào nhỏ hẹp được, chỉ có thể là gần ở kinh thành. Nếu như tất cả cường giả hai đại tông môn đều tụ tập đến kinh thành Đại Phổ, như vậy hai đại tông môn đều biến thành vườn không nhà trống. Đến lúc đó trừ phi có Thần Văn tọa trấn, nếu không trăm yêu đi đường vòng qua, chắc chắn hang ổ sẽ bị cướp sạch.
Âm!
Hai người đang nói chuyện, trên đỉnh đầu đã truyền đến chấn động, bụi cát mù mịt rơi xuống.
"Đến thật đúng lúc." Từ Ngôn cười lạnh một tiếng, không vội đi ra dò xét mà hỏi tiếp: "Hiện tại Thiên Quỷ tông không có Nguyên Anh nào sao?"
Phỉ lão tam bị sự việc xuất hiện đột ngột này dọa cho kinh hãi, vẻ mặt biến đổi, vội vàng đáp: "Có một người, là Khâu trưởng lão. Lão nhân gia người đang bế quan luyện khí trong tông môn, nhiều năm không xuất quan. Còn các điện chủ khác đều đã chạy tới Đại Phổ rồi." "Quỷ sứ đi đâu rồi? Gã chết chưa?"
"Khương trưởng lão không chết a, vẫn còn sống khỏe đấy, đang tu luyện ở Hung điện."
"Gã còn chưa tới Nguyên Anh?” Từ Ngôn chợt kinh ngạc.
"Không tới, Khương trưởng lão một mực ở cảnh giới Hư Đan. Chẳng qua là..." Đề cập đến quỷ sứ, Phỉ lão tam rõ ràng có chút sợ hãi, thấp giọng nói: "Khương trưởng lão càng lúc càng nóng tính, động một chút lại làm thịt người, không biết làm sao như vậy. Nghe đồn tông môn nói hắn đã nhập ma, không biết thật giả."
"Nhập ma?" Từ Ngôn cười nhạt một tiếng, lẩm bẩm: "Hơn hai mươi năm mà còn chưa thành được Nguyên Anh thì quả thật đã nhập ma rồi. Một đường bôn ba, ngồi xem náo nhiệt cũng tốt. Để xem ma cao một thước hay là yêu cao một trượng đây."