Chương 832: Ôm cây đợi thỏ
Chương 832: Ôm cây đợi thỏChương 832: Ôm cây đợi thỏ
Vùng phía nam Đại Phổ, bên ngoài thành Dương Đông.
Có hai vị nữ tử đang chậm rãi đi trên đường lớn, mặt mày có chút giống nhau, tuổi tác thoạt nhìn cũng không chênh nhau qua nhiều.
"Mẹ, người nói mấy năm nay đang ở cùng với phụ thân, vì sao không cùng phụ thân trở vâ?"
"Tính cha con nóng nảy thế nào còn không rõ? Là một lão đầu tử bướng bỉnh, không phải nói muốn đi du lịch thiên hạ hay sao? Vi nương đã là hoa tàn ít bướm, hầu hạ mấy năm nay người ta đã chán ghét ta rồi."
"Cha không phải là người như vậy, nhất định mẹ đã hiểu lầm cha."
"Chúng ta là vợ chồng lâu năm, hiểu lâm hay không hiểu lâm không đến phiên nha đầu con lo lắng. Mẹ cũng muốn cao chạy xa bay rồi, chỉ là không yên lòng đứa bé con nha."
"Nguyệt Nhi đã sớm thành Hư Đan, mẫu thân không cần phải lo lắng. Đúng rồi, tu vi của mẹ thế nào rồi? Chẳng lẽ đã là Nguyên Anh?"
"Đúng vậy a, mẹ đã là cảnh giới Nguyên Anh, rút cuộc sau này không còn ai dám coi thường Nguyệt Nhi nhà ta nữa."
Chuyện trò giữa mẹ con với nhau đầy ấm áp. Bàng Hồng Nguyệt không tìm được phu quân, không tìm thấy phụ thân, lại ngoài ý gặp được mẫu thân mình. Điều này khiến nàng vui mừng khôn xiết, tâm thần cũng phập phồng không thôi.
Mất đi mẫu thân từ thời tấm bé nên không ai biết Bàng Hồng Nguyệt lúc nhỏ đã từng chảy bao nhiêu nước mắt. Bởi vậy nàng mới học lấy kiên cường, học lấy tự lập, cũng học lấy ẩn nhẫn.
Nàng cho là mẫu thân đã mất sớm. Không ngờ nữ nhân này hôm nay lại xuất hiện ở trước mắt, như trao trả lại toàn bộ tình thương của mẹ lại cho nàng.
Bàng Hồng Nguyệt kéo tay của mẫu thân, trong đôi mắt vẫn chứa đầy vệt nước mắt. Nàng không dám buông tay, sợ rằng buông tay ra thì mẫu thân sẽ biến mất không còn tung tích.
Không như Bàng Hồng Nguyệt mừng rỡ cảm động, sâu trong đáy mắt nữ nhân tên là Hồng Vân chỉ một mực tồn tại một vẻ lạnh như băng, đầu móng tay ngón út dần dần nổi lên từng sợi sương khói kỳ dị.
Sợi sương khói đó mảnh như khói, Bàng Hồng Nguyệt không chút cảm giác nào. Nếu nhìn kỹ vào mới thấy, cái sợi khói đó thực chất là một sợi tơ nhện mảnh dài!
Người đi đường càng ngày càng ít. Lúc chuyển qua chỗ quanh co, bước chân Hồng Vân ngừng lại, khóe miệng nữ tử khẽ vểnh lên, tơ nhện trên đầu ngón tay bắt đầu tụ lại càng thêm nhiều.
"Mẹ, chúng ta đi đâu đây? Hiện tại hạo kiếp đã buông xuống, chúng ta vẫn nên nhanh chóng tìm kiếm phụ thân mới được."
"Nhanh thôi, con sẽ gặp được ông ấy. Chẳng qua trước đó vẫn nên tìm phu quân con trước, phải gặp con rể tốt của ta mới được nha."
Nghe thấy giọng điệu mẫu thân có chút không đúng, Bàng Hồng Nguyệt khẽ kinh ngạc, vừa định quay đầu thì nghe thấy bên bụi cỏ hoang ven đường truyền đến loạt tiếng vang quái dị.
Khò khà...
Nghe thấy tiếng heo kêu, Bàng Hồng Nguyệt sững người, mà Hồng Vân tức thì khẽ nhíu mày.
Cỏ hoang loạt xoạt, một con heo rừng toàn thân đen kịt vọt ra, răng nanh chỉa thẳng từ trên xuống dưới, đồng tử hoàn toàn là màu đỏ không có bất kỳ huyết luân nào, lộ đầy vẻ hung tàn.
Con heo rừng nhìn không ra là heo thường hay yêu vật này vừa xuất hiện đã nhìn chằm chằm vào nữ nhân bên cạnh Bàng Hồng Nguyệt, phát ra tiếng gâm nhẹ nghe đầy địch ý.
"Ngươi là... Tiểu Hắc?" Bàng Hồng Nguyệt lập tức sửng sốt, bỗng nhiên giật mình kinh ngạc vội đi tới vài bước như muốn nhìn rõ hơn.
"Cẩn thận nó làm con bị thương."
Tơ nhện trên đầu ngón tay bị chậm rãi thu hồi. Giọng điệu Hồng Vân có chút đạm mạc, ánh mắt cũng trở nên lạnh như băng.
Con heo này được ả nuôi hơn hai mươi năm, càng nuôi càng hung dữ, chẳng những không nhận ả là chủ mà địch ý đối với ả như còn nặng hơn trước vài phần.
"Tiểu Hắc... Ngươi thật sự là Tiểu Hắc!"
Bàng Hồng Nguyệt kinh hô lên, mang theo kinh hỉ không cách nào ức chế, không để ý nguy hiểm đi tới cạnh heo đen, nhẹ vỗ về đầu heo, vội vàng hỏi: "Tiểu Hắc, chủ ngươi đi đâu rồi? Nhất định ngươi biết Từ Ngôn đang ở đâu đúng không? Nhanh mang ta đi tìm hắn."
Khò khè...
Tiểu Hắc không nói chuyện, mắt nhìn Bàng Hồng Nguyệt, rồi lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Hồng Vân, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ hung lệ.
"Hóa ra chủ nhân của nó, là phu quân con." Hồng Vân mang theo thân thái thú vị, khẽ nở nụ cười.
"Đúng vậy a, chủ nhân Tiểu Hắc là Từ Ngôn, phụ thân chưa nói qua sao?" Bàng Hồng Nguyệt không hiểu hỏi lại.
"Một con heo mà thôi, ai mà nghe ngóng xem chủ nhân của nó là ai, không bắt nó làm thịt đã tính là cha con tình cảm rồi."
"Mẹ, không thể ăn Tiểu Hắc được. Nó là huynh đệ sống nương tựa lẫn nhau với Từ Ngôn. Nếu nó có chuyện gì, Từ Ngôn sẽ nổi điên đấy."
"Huynh đệ với heo? Ha ha ha..." Hồng Vân nghe được phá lên cười, nói: "Nguyệt Nhi, xem ra phu quân kia của con cũng là một con heo a."
"Mẹ, Từ Ngôn không phải heo." Bàng Hồng Nguyệt oán trách nói: "Nếu như hắn mà là heo, thì trên đời này không có người nào thông minh rồi." "Tiểu Hắc, mang ta đi tìm hắn. Nhất định ngươi biết hắn ở đâu đúng không?" Bàng Hồng Nguyệt mang theo ánh mắt cầu khẩn nói khẽ bên tai Tiểu Hắc. Nhung nhớ trong nàng nhiều năm, gặp được Tiểu Hắc đã hoàn toàn dâng trào lên.
"Thiên hạ quá lớn, tìm lung tung khắp nơi cũng không phải cách hay. Không bằng ôm cây đợi thỏ." Trên mặt Hồng Vân hiện lên nụ cười mỉm quỷ dị: "Chúng ta đi kinh thành, chờ hắn ở đấy. Nếu như hắn trở về, nhất định sẽ vội vã tìm đến nương tử của hắn. Yên tâm, vợ chồng các con sẽ nhanh được đoàn tụ."...
Dãy núi Vạn Hằng, bên trong Kim Tiền tông,
Cuộc đột kích đột ngột đã phá hủy cả tông môn cổ xưa này thành mảnh nhỏ. Mười Đại yêu lấy Văn Mai núi Linh Hồ cầm đầu tìm kiếm nhiều ngày, rốt cuộc đã phát hiện ra sơn môn Kim Tiền tông.
Mười Đại yêu tiến đến, hầu như đã nhổ tận rễ cả Kim Tiền tông.
Tất cả đại điện bị san thành bình địa, đình đài vỡ vụn, cầu nhỏ sụp đổ. Tông môn như đào viên giờ chỉ còn lại một mảng phế tích.
Dù sao Linh Hồ nhất tộc cũng là Yêu tộc, lúc bình thường Văn Mai cực ít giết chóc, thế nhưng dính đến chuyện muội muội của mình bị giam cầm, nữ tử ôn hòa này cũng hóa thân thành hung thần.
Mấy vị trưởng lão ở lại thủ hộ Kim Tiền tông có bị giết, có run rẩy trốn ở một nơi bí mật. Đường chủ Tự Linh đường Lý Mục bị mười Đại yêu vây công, dù sử dụng toàn bộ sức lực, thậm chí không tiếc tự nổ pháp bảo vẫn không thể chạy thoát khỏi tông môn được. Lúc này toàn thân ông ta đầy máu, đang hấp hối.
"Văn Tuyết bị các ngươi giam ở nơi nào? Thả muội muội ta ra, nếu không, ngươi sẽ chết."
Văn Mai lạnh lùng rút kiếm chỉ vào Lý Mục, lạnh giọng nói.
"Ngươi tìm lộn chỗ rồi, khục, khục... Kim Tiền tông chúng ta không có Linh hồ gì..."
Lý Mục yếu ớt nói, hai mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào mười Đại yêu vây quanh mình. "Nhân tộc xảo trá, quả là thế." Văn Tuyết nhíu chặt đôi mi thanh tú, kiếm quang vung lên. Một tay Lý Mục bị chém đứt lìa, đau đến mức ông ta phải kêu thảm ngã xuống.
"Tuy đã qua vài chục năm, nhưng trên người ngươi vẫn có có chút khí tức của Lục nhi. Ngươi đã giao thủ với nó, còn nói không biết sao?"
Giọng nói của Văn Mai càng lúc càng lạnh lùng. Thiên phú khứu giác của Hồ tộc có thể mơ hồ phát giác được trên người Lý Mục lưu lại một tia khí tức đồng tộc. Mà quả thật lúc đấy vị Đường chủ Tự Linh đường Lý Mục này đã liên thủ với Các chủ Linh Yên các bắt được Đại yêu Linh hồ. Ông ta không cách nào thu làm linh thú được cho nên hơn hai mươi năm trước mới đem tới chỗ Linh Yên các.
"Được. Ta nói!"
Nhìn thấy đối phương lại giơ trường kiếm lên lần nữa, Lý Mục hoảng sợ mới nói rõ Đại yêu Linh hồ đã bị cường giả Nguyên Anh trong tông môn mang đi, cùng với kế hoạch dùng làm thẻ cược uy hiếp trăm yêu, thậm chí còn cả đầu đuôi gốc ngọn chuyện hai phái chính tà tụ tập nơi nào.
Vì bảo vệ tính mạng, Lý Mục đã bất chấp người khác, không tiếc tiết lộ đại kế mà Nhạn Hành Thiên khổ sở nghĩ ra.
Biết được Nhân tộc định bắt các Đại yêu làm thẻ cược, Văn Mai biến sắc, giận dữ một kiếm chém xuống. Ngực Lý Mục lập tức xuất hiện một lỗ lớn, mắt mang theo vẻ không cam lòng cứ thế chậm rãi ngã xuống.
“Nhân tộc hèn hạt"
Văn Mai tức giận mắng một tiếng định ngự kiếm bay lên. Xem như lần này tới Kim Tiền tông, nàng đã biết được kế hoạch có thể khiến trăm yêu bị trọng thương, còn cả muội muội của nàng vẫn còn trong tay Nhân tộc.
Kiếm quang vừa lên, chóp mũi nhỏ nhắn của nàng khẽ động, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về một tòa lầu các hai tâng rất bình thường nơi xa.
Đó là Thiên Hải lâu, cũng là nơi duy nhất ở Kim Tiền tông không bị phá hủy.