Chương 849: Nhân tâm là gì?
Chương 849: Nhân tâm là gì?Chương 849: Nhân tâm là gì?
Gương mặt quỷ hiện ra, sau lưng là sóng dữ ngút trời càng làm nổi bật vẻ hung ác hơn nữa.
Một câu tính trên đầu ta mang theo đầy bá đạo.
"Quỷ Diện?"
Đám Đại yêu đều nghẹn ngào kinh sợ hô lên, mang theo ý sợ hãi không cách nào ức chế được. Gương mặt Văn Mai bỗng nhiên biến đổi.
"Lôi Lục cùng Bạch Ô, đã chết trong tay ngươi?" Văn Mai trầm giọng hỏi.
"Đúng vậy a, núi Linh Hồ các ngươi đã trở thành mồi nhử." Nụ cười giả tạo trên mặt nạ vẫn làm người ta sợ hãi như thế, tiếng nói khẽ của Từ Ngôn càng thêm trầm thấp: "Lôi Lục tụ tập năm mươi con Đại yêu lao thẳng tới kinh thành. May mắn là ta đã trở về, trăm yêu cũng nên giải tán đi."
Ta đã trở về, trăm yêu lập tức giải tán đi.
Đây là lời nói của kẻ có năng lực chiến trăm yêu, cũng thể hiện phần thực lực chiến được với trăm yêu!
Ta trở về, trăm yêu các ngươi nên chạy trốn!
"Quỷ Diện..."
Vẻ mặt Văn Mai biến ảo vài lần, rồi nữ tử này cắn răng, quay nhìn về con sóng dữ nơi xa xa. Cuối cùng nàng hạ quyết tâm, ôm tiểu hồ ly ngự kiếm bay lên, cứ vậy bay đi không quay đầu nhìn lại.
"Thanh danh không nhỏ a, xem ra tông môn chúng ta lại có thêm một gia hỏa danh chấn Tình Châu a."
Chư Cát Tuấn Hùng nhìn thấy người núi Linh Hồ rút đi bèn đi thẳng tới sau lưng Từ Ngôn. Để tránh Liễu Phỉ Vũ nổi bão, ông ta không tiếc công biến Từ Ngôn trở thành khiên thịt
"Ta cũng là vì hảo tâm, Liễu các chủ chớ trách, chớ trách." Chư Cát Tuấn Hùng vừa bày ra ngữ điệu thật có lỗi, vừa phòng bị Liễu Phỉ Vũ đột nhiên chất vấn, còn có thêm cả quyết định lôi kéo Từ Ngôn làm đệm lưng. Tông môn rốt cục cũng xuất hiện một nhân vật tàn ác, ngu sao mà không dùng.
Văn Mai rút đi, Liễu Phỉ Vũ đã mất đi mục tiêu đối chiến bỗng quay đầu nhìn thẳng vào Chư Cát Tuấn Hùng. Bị người ta xốc lên tất cả chuyện riêng của mình, lúc này Liễu Phỉ Vũ là xanh mét cả mặt, toàn thân đang run rẩy.
“Tình diệt tại tâm, niệm thành tại tâm, thiện ác tại tâm, đúng sai tại tâm, đạo... sinh tại tâm...
Lúc này Nhạn Hành Thiên mới nói một câu an ủi, giọng điệu trầm thấp mà ngưng trọng. Nếu như Liễu Phỉ Vũ thật sự không phá được tấm ma chướng này, Nhạn Hành Thiên chỉ có thể tự mình ra tay phong bế tu vi đối phương. Nếu không Liễu Phỉ Vũ sẽ trở thành phiền toái của tất cả mọi người mất.
Ngay cả người mình cũng có thể làm bị thương, hiện giờ Liễu Phỉ Vũ còn đang ở trong thời điểm tâm thần luống cuống có thể phá vỡ ma chướng nhưng cũng có khả năng nhất niệm thành ma, hoàn toàn đánh mất tinh thần mình.
"Tình... diệt tại tâm!"
Liễu Phỉ Vũ than nhẹ lấy câu an ủi của tông chủ, ánh mắt càng thêm hung lệ, chuyển từ Nhạn Hành Thiên sang nhìn về Chư Cát Tuấn Hùng.
"Niệm... thành tại tâm!"
Lúc này không chỉ có toàn thân Liễu Phỉ Vũ run rẩy, hai mắt còn xuất hiện tia máu đỏ tươi. Nàng lần nữa đưa mắt nhìn sang Hàn Thiên Tuyết.
“Thiện ác tại tâm, đúng sai tại tâm!"
Trong tiếng gầm nhẹ, hai kiện Yên Hỏa đỉnh cùng Thanh Phong lô bị Liễu Phỉ Vũ nắm chặt lại. Bàn tay nắm hai kiện pháp bảo đã nổi đầy nổi gân xanh, khớp xương trắng bệch.
"Đạo, sinh tại tâm... như vậy..." nhìn đám cường giả Nguyên Anh chung quanh, Liễu Phỉ Vũ nghiêm nghị thét lên: "Nhân tâm là cái gì?" Nhân tâm là gì? Thứ đó không chỉ làm Liễu Phỉ Vũ lâm vào phức tạp nhiều năm mà còn là huyền ảo mà đám cường giả Nguyên Anh không cách nào nhìn thấu được.
Bởi vì nhân tâm có thể lớn có thể nhỏ, có thể cao có thể thấp, không ai có thể tổng kết quy nạp được đến tột cùng nhân tâm là thứ gì. Nhân tâm ẩn chứa thiện niệm ác niệm, tham niệm sân niệm, ẩn chứa thất tình lục dục, là thứ mà mọi người đều quen thuộc, không có gì lạ lãm cả.
Chữ Tâm này đã thành ma chướng của Liễu Phỉ Vũ. Lời chất vấn này đã khiến Nhạn Hành Thiên trâm mặc lại, Sở Hoàng không nói gì, Hàn Thiên Tuyết nhăn mày, Chư Cát Tuấn Hùng lắc đầu, đến Sở Bạch cũng hiện ra vẻ mặt trầm ngâm không nói một lời.
"Nói cho ta biết, rốt cục nhân tâm là thứ gì? Nói cho ta biết?"
Liễu Phỉ Vũ vung mạnh hai tay ra, hai kiện pháp bảo trong tay dâng lên sóng nhiệt kinh khủng, tóc dài phập phồng như sắp phát điên.
"Nhân tâm, như quỷ..."
Một tiếng nói nhỏ mang theo đầy ý tứ lạnh lùng thốt ra từ trong miệng Từ Ngôn.
Nhìn Các chủ Linh Yên các, Từ Ngôn bình tĩnh đáp: "Sư phụ từng nói cho ta, nhân tâm như quỷ. Vị đệ tử chân truyền kia của ngươi bị tâm quỷ vây khốn, chẳng trách người khác, chỉ có thể trách y nhu nhược. Nếu đã là kẻ yếu thì đừng đi vào giới tu hành."
"Nhân tâm như quỷ, nhân tâm như quỷ..." Trong ánh mắt Liễu Phỉ Vũ xuất hiện một tia chấn động, ngay đó nàng cười như điên: "Hặc hặc hặc hặc! Hay cho nhân tâm như quỷ. Như vậy trong lòng của ngươi có phải cũng có quỷ không?"
Âm!
Hai kiện pháp bảo bị Liễu Phỉ Vũ chộp trong tay đột nhiên phóng ra, tấn công Từ Ngôn. Hắn đã có phòng bị nên không chút yếu thế, Giao Nha lật chuyển bay lên, trường đao Hổ Cốt kéo lê một vòng kiếm khí kinh người. Bốn kiện pháp bảo cứ vậy oanh kích vào nhau.
Ác chiến đột nhiên xuất hiện không ai ngờ được. Đến khi đám người Nhạn Hành Thiên định ra tay thì hai người đã đồng loạt thi triển ra pháp thuật kinh người.
Liễu Phỉ Vũ tay trái ngưng gió, tay phải sinh lửa, lực lượng phong hỏa lập tức ngưng tụ tạo thành một luồng vòi rồng gió lửa kinh người. Từ Ngôn lập tức thúc giục ra pháp thuật thổ thạch, ngưng kết ra một tầng giáp đá nặng nề quanh người.
Giáp đá dày đến mấy trượng đã bao bọc Từ Ngôn thành một người khổng lồ nghênh đón lấy lực phong hỏa kia. Hắn đi nhanh, phóng tới bản thể Liễu Phỉ Vũ.
Một quyền xuất ra, cánh tay đầy đất đá mang theo tiếng gió rít đập tới, càng lúc bị lực phong hỏa bào mòn ngày càng teo nhỏ lại. Tiếng đất đá tiếng vỡ vụn rặc rặc không ngừng.
Từ đầu đến cuối, bước chân Liễu Phỉ Vũ vẫn không nhúc nhích, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào nắm tay đập tới. Nàng không tin dưới sự thúc giục toàn lực lại có kẻ chỉ một quyền đã khiến mình bị thương.
Tuy rằng đất đá vỡ vụn sụp đổ nhưng nắm quyền vung ra của Từ Ngôn vẫn đánh về phía trước. Đất đá trên cánh tay đã hoàn toàn bị phá hủy, nhưng luồng gió từ quyền kia cũng đã khiến tóc dài của Liễu Phỉ Vũ tung bay.
Một nắm tay không tính là cường tráng cuối cùng đã phá tan lực lượng gió lửa, đặt trước mặt Liễu Phỉ Vũ, cách mũi nàng chưa đến ba tấc.
Hí!
Một tiếng hít vào vang lên ở chung quanh. Chư Cát Tuấn Hùng nhìn đến mà giật giật hai mắt, Hàn Thiên Tuyết nhíu chặt hai hàng mày, Sở Hoàng cùng Nhạn Hành Thiên khẽ hít vào một hơi lạnh, Sở Bạch thì lại cười ha ha.
Liễu Phỉ Vũ toàn lực ra tay, vậy mà không ngăn được một quyền của Từ Ngôn!
Bốp!
Quyền tản ra, một bàn tay bạt qua gương mặt đẹp của Liễu Phỉ Vũ. Lực tay không lớn, chỉ có thể gạt khuôn mặt của nữ tử nghiêng qua một bên.
Một tiếng này giòn vang khiến mấy vị cường giả Nguyên Anh đều sửng sốt, đến cả Sở Bạch đang tươi cười cũng phải ngưng bặt lại. Sư đệ của mình vậy mà lại cho Liễu Phi Vũ một tát!
Khuôn mặt nghiêng qua một bên kia chậm rãi ngẩng lại, màu đỏ tươi trong mắt Liễu Phỉ Vũ đã không còn nữa, chỉ còn đầy vẻ kinh ngạc và không dám tin.
Nàng là cường giả cảnh giới Nguyên Anh nha, có thể chiến, có thể dốc sức liều mạng, thậm chí có thể chết trận, thế nhưng không thể bị người vũ nhục như thết
"Ngươi dám đánh ta?" Liễu Phỉ Vũ rống giận, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Bốp!
Lại một cái trở tay vả miệng nữa, Từ Ngôn không nói một lời, ánh mắt thanh lãnh.
Nếu như cái vả miệng lúc đầu chẳng qua là uy hiếp, thì cái thứ hai này rõ ràng là miệt thị rồi. Cảnh giới Hư Đan, lại miệt thị Nguyên AnhI
"Trong lòng ngươi cũng có ma quỷ. Chúng ta đều giống nhau, đã trói không được, thì cứ thả ra ngoài vậy."
Từ Ngôn cười khẽ một tiếng, quay người đi về phía đầu tường thành, không thèm liếc nhìn Liễu Phỉ Vũ cái nào. Nếu như hai cái vả miệng còn chưa đánh tỉnh vị Các chủ Linh Yên các này thì tiếp theo đành dùng pháp bảo vậy.
Nhạn Hành Thiên bị khiếp sợ đến sững người, vẻ mặt cũng đầy biến hóa. Lúc này ông ta phát hiện đồng tử Liễu Phỉ Vũ đã không còn màu đỏ tươi nữa bèn thở phào một cái, âm thâm khẽ gật đầu.
Bị vả thẳng vào mặt, nhìn như thô lỗ nhưng chính là biện pháp đối phó với Liễu Phỉ Vũ đang bị vặn vẹo nhân cách tốt nhất. Đây mới gọi là lấy độc trị độc, trực tiếp dùng thực lực mạnh mẽ mài mòn đi phần kiêu ngạo cuối cùng trong lòng nàng. Chuyện này chưa hẳn được gọi là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, nhưng đánh thức được phần nhân cách thật sự của Liễu Phỉ Vũ là tốt lắm rồi.
Liễu Phỉ Vũ bụm mặt, ánh mắt từ phẫn nộ dần dần chuyển thành tỉnh táo. Mép váy nổi lên một tia xanh thẫm, sau đó dần lan tràn lên, bao phủ toàn bộ màu xanh khói lúc nãy.