Chương 883: Đúc lại Nguyên Anh
Chương 883: Đúc lại Nguyên AnhChương 883: Đúc lại Nguyên Anh
"Sư phụ, không có đường rồi..."
Nơi tâm thần tĩnh lặng, Từ Ngôn như đang chạy trong đêm tối vô tận. Thân thể của hắn rất nhỏ, cứ cô đơn hướng về phía trước mà chạy, dẫu không nhìn thấy đường.
Bởi vì nơi này là Tử vực, là quốc gia của người chết.
Tiểu đạo sĩ nói nhỏ, nhưng không ai đáp lại. Trong bóng tối vô biên vô tận chỉ có áp lực trầm trầm đến mức tận cùng. Nơi phiến thế giới này không có âm thanh, không có ánh sáng, cũng không thấy điểm đầu hay điểm cuối.
Hây dô...
Tiểu đạo sĩ thở dài nặng nề, cúi đầu xuống, lầm lũi bước về phía trước.
"Thì ra chủ nhân của Tuyết Sơn muốn bản thể của ta..."
Dù là bây giờ biết được mục đích thật sự của chủ nhân Tuyết Sơn, Từ Ngôn cũng bất lực, bởi vì Nguyên Anh của hắn đã bị chém nát, Tử Phủ cũng đã sụp đổ. đừng nói đến một trận quyết tử, hiện tại hắn muốn tỉnh lại cũng không làm được.
Chỉ cần chấp niệm cuối cùng này lu mờ trong bóng đêm vĩnh hằng, Từ Ngôn Từ Chỉ Kiếm hắn sẽ chân chính tiêu tán giữa mảnh thiên địa này.
"Hy vọng Hồng Nguyệt cứ hiểu lầm như thế sẽ tốt hơn, rời xa thân thể này, tốt nhất kiếp này đừng để nàng gặp lại..."
Hây dô...
Hắn vô thức lưu lại một tia chấp niệm mong chờ, đồng thời ý thức của hắn cũng dần trở nên mơ hồ. bóng tối bao quanh người dần dần biến thành nước sông lạnh như băng, hình dáng Từ Ngôn cũng mơ hồ biến thành bộ dáng trẻ mới sinh nhưng sắp chất.
Chẳng qua, lúc này hắn cũng không có sức giãy giụa nữa, cứ thế để mặc thân thể chìm vào trong lòng sông.
Tuyệt vọng không có gì đáng sợ, bởi vì bản thân Từ Ngôn không sợ chết. Hắn chẳng qua là không cam lòng, cuối cùng hắn vẫn không đánh bại địch nhân. hắn lo lắng, lo lắng cho thân nhân, nương tử của mình có thể sống sót trong hạo kiếp này hay không?
Xoạt
Từ trong mặt sông lạnh như băng kia bỗng nhiên xuất hiện gợn sóng, một bàn tay to lớn, già nua xuất hiện, vớt lấy đứa trẻ mới sinh từ trong lòng sông ra. Từ Ngôn sắp nhắm hai mắt nhưng cũng vừa kịp thấy gương mặt hòa ái kia.
Bên bờ sông, lão đạo sĩ ôm đứa trẻ mới sinh đang cười cười, nghe nó bi bô...
'laia..iaia...
Trẻ mới sinh nói gì thì người khác làm sao có thể hiểu, chính bản thân Từ Ngôn còn không biết mình đang nói gì, nhưng hắn có thể xác định trong tiếng ¡ ¡ a a của đứa trẻ đang phát ra, mơ hồ hàm ẩn ý nghĩa khá quỷ dị.
Hắn nói... Trời có cửu trọng, đất có bát hoang. ta muốn thất giới tranh hùng, không cầu luân hồi trong lục đạo. ta từng đoạt ngũ cốc của người, đã từng hành hiệp tứ hải, tam sinh tình cũng đã cố gắng hết sức, hai đời là tiên, chỉ một lời thông thiên! ha ha ha...
Rốt cuộc, Từ Ngôn đã nghe được lời lão đạo sĩ lúc người vớt đứa trẻ mới sinh từ đáy sông lên nói gì, nghe loáng thoáng theo đoạn văn này từ đoạn cây vạn tuế ra hoa, đến một lời thông thiên. Hắn nghe cả, chẳng qua là hắn không hiểu những lời ông đạo Sĩ nói cuối cùng mang ý nghĩa gì, càng không hiểu ông đạo sĩ này là người phương nào, theo câu kia là "Hắn nói...', rõ ràng không phải lời nói của chính lão đạo sĩ mà là lời một người khác.
Chỉ là khẩu khí khá mạnh bạo, người này chắc chắn muốn thông thiên!
Lão đạo sĩ cất tiếng cười dài bên sông, ôm đứa trẻ mới sinh đi xa, không đi về hướng thị trấn, cũng không về hướng có người hay đạo quán nào, chỉ chăm chăm đi về hướng một vùng đất không người, toàn bụi rậm, gai góc.
Đứa trẻ nho nhỏ nằm trong ngực lão đạo sĩ, ngáp một cái rồi ngủ rất say. Lúc này, Từ Ngôn cảm thấy vô cùng ấm áp. hắn rất muốn như vậy thiếp đi, không hề tỉnh lại nữa, ai ngờ đâu lại có tiếng gào to rất phiền vang vọng bên tai.
Tiếng gào thét vang lên lanh lảnh, có khí tức hoang cổ, giống như tiếng chuông thân nơi mộ cổ, muốn thức tỉnh mọi người.
Tinh thần Từ Ngôn bắt đầu vùng vẫy. hắn dường như đang lạc vào trong cõi mơ, nước sông lạnh băng đang từ bốn phương tám hướng ập về, hắn đang đánh nhau với một bóng người toàn máu, nhìn không rõ dung mạo bên trong lòng sông. cứ vậy, một năm rồi lại một năm, không biết trải qua bao lâu, đến khi sức tàn lực kiệt, đến khi cảnh sắc trong mơ vỡ tan...
Trong lúc tinh thần Từ Ngôn đang giãy giụa thì thân hình Sở Linh Nhi trên đầu thành lại có biến hóa kinh người.
Từ sau lưng nàng có bóng dáng của một con rồng trắng bay ra, trắng tuyền không tì vết, chẳng qua nhìn còn mơ hồ, chưa rõ dáng, không phải là thực thể. nhưng khi hư ảnh Ma Thần chuẩn bị xông vào bản thể Từ Ngôn thì đã bị Bạch Long quấn lấy.
Một trận ác chiến giữa hư ảnh của Ma Thần và hồn phách của Bạch Long diễn ra không chút tiếng động nào, liều mạnh chém giết lẫn nhau, dường như là bóng ảo trong nước, rồi lại như ảnh thực đang tồn tại.
Bàn tay lớn của Ma Thần bẻ gãy móng vuốt của Bạch Long.
Răng nanh của Bạch Long cắm sâu vào đầu Ma Thần.
Hai hư ảnh cường đại cùng lao vào nhau, liều mạnh chém giết, va chạm âm ầm, triệt tiêu lực lượng của nhau, kiên quyết mà điên cuồng cắn xé, giống như là địch nhân lâu năm gặp lại.
Hư ảnh của Bạch Long ngày càng mờ đi, hư ảnh Ma Thần bị phá vỡ thành từng mảnh nhỏ. hai mắt Sở Linh Nhi trở nên mờ mịt, vô thần, thân thể nho nhỏ kia bị cuốn vào trong gió lốc, như một em bé đang bị đánh tả tơi.
Rốt cuộc, Bạch Long rống lên tiếng giận dữ, cắn xuống. Ma Thần gầm thét vọt lên, hai đạo hư ảnh đồng thời bị bao phủ ở giữa một mảng sóng khí lưu.
Bịch. Thân thể Sở Linh Nhi rơi xuống tường thành, khí tức yếu ớt, ngất đi. bóng rồng sau lưng cũng đã biến mất, ma ảnh trên đỉnh đầu cũng không thấy tung tích nữa.
Ở sâu trong Thiên Hà xa xôi kia, trong cấm chế đỏ tươi, có tiếng gầm thét đầy giận dữ vang lên.
Đàng xa kia, nơi mọi người đang tìm mọi biện pháp phá vỡ bức tường huyết vụ thì lại phát hiện huyết vụ đang từ từ tiêu tán đi, tuy rằng chậm chạp nhưng rõ ràng mảng huyết vụ đang làm người ta tuyệt vọng kia đúng là đang tan rã.
Vương Khải lộ ra một tia hy vọng, lo lắng xoa xoa bàn tay to lớn. Sắc mặt Hà Điền lại ngưng trọng muôn phần, lão chuẩn bị sẵn sàng lúc nào cũng có thể xuất kích.
Vẻ mặt của năm vị Yêu Vương khác nhau, tất cả đều nhìn chằm chằm vào màn sương mù huyết sắc.
"Long ngâm... tiếng long ngâm thứ hai...' Lỗ tai Lôi Vũ rung rung. Gã không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra bên trong màn sương mù máu, nhưng đã nghe được một tiếng long ngâm khác, hoàn toàn khác với tiếng long ngâm của Hắc Long trước kial
Nếu như tiếng gào thét của Hắc Long tràn đầy khí tức hung thần tà ác thì tiếng long ngâm này lại réo rắt, thanh cao, tràn đầy cao ngạo và uy nghiêm.
"Chẳng lẽ có hai vị Yêu Chủ?"
"Lôi Vũ, ngươi không nghe nhầm chứ?"
Cả đám Yêu Vương vội vàng hỏi, Lôi Vũ tức thì cau mày, trầm giọng nói: "Biến mất, long ngâm biến mất rồi."
Một câu "long ngâm biến mất" làm cho thần sắc các Yêu Vương đều thay đổi, tất cả lại lần nữa nhìn lên đầu tường.
Trên đầu thành cũng không còn hư ảnh gì nữa, chỉ có hai thân người ngả ở hai nơi. Sở Linh Nhi, tuy rằng khí tức yếu ớt nhưng sinh cơ vẫn còn, nhưng ở ngực Từ Ngôn không còn dấu hiệu tim đập nữa.
Từ Ngôn đang nằm ngủ trong bàn tay to lớn của sư phụ. hắn không tỉnh lại. mặc dù hắn có vận dụng toàn lực cố gắng mở mí mắt ra nhưng cuối cùng hắn vẫn chìm vào trong bóng đêm vô cùng vô tận.
Vào khoảnh khắc sinh cơ chính thức biến mất, Từ Ngôn trong bóng tối bất đắc dĩ cười một tiếng không cam lòng, sau đó hắn bị kéo vào sâu trong bóng đêm vĩnh hằng.
"Ngươi đang do dự cái gì? Sinh cơ đã tản..."
Bên trong Tử Phủ vỡ vụn, Hắc Long suy yếu biến ảo thành hắc châu, lơ lửng giữa những mảnh thế giới nhỏ bị tàn phá. Từ sâu trong hắc châu có âm thanh vọng lại, không phải là một giọng, mà là hai giọng nói rõ ràng khác biệt.
"Không còn cách nào cả, hắn vĩnh viễn không bù đắp được phần thiếu hụt kia, cho dù dùng toàn bộ Giả Anh thì cũng đã muộn rồi."
"Còn chưa muộn..."
Hắc châu đang xoay tròn lúc này xuất hiện vết rách, từ trong tâm vỡ vụn, một nửa hóa thành cái con heo đen nho nhỏ, một nửa khác hóa thành một hồn phách của hắc long.
"Ngươi biết thừa rằng còn biện pháp cuối cùng. Ngươi không nên do dự."
Chú heo đen nho nhỏ mang bộ dáng giống như năm đó được Từ Ngôn ôm về từ trong núi, dáng điệu ngây thơ chân thành, chẳng qua là mồm heo đang ngẩng lên kia, đang phát ra thanh âm vô cùng kiên định.
"Ngươi muốn ta dùng long hồn bổ trợ hắn? Long hồn quy khư, hoàn toàn chính xác có thể đền bù phần thiếu hụt của thiên địa này, nhưng như vậy Hắc Long không còn hồn phách nữa, ta sẽ chết. Chúng ta cũng sẽ chết!"
Hồn phách Hắc Long quay quanh trên hư không, cuối đầu nhìn chằm chằm vào heo Tiểu Hắc dưới chân, phát ra âm thanh trầm thấp.
"Hắn mà chết, chúng ta mới thật sự sẽ chết!"
Tiểu Hắc vẫn ngửa đầu, ánh mắt giữ nguyên vẻ vô cùng kiên quyết.
Hồn phách của Hắc Long cũng không nói thêm gì nữa, lẳng lặng nhìn vào Tiểu Hắc dưới chân. Thời gian dần trôi qua, một tiếng rồng ngâm vang vọng như sấm rền từ sâu trong Tử Phủ đã bị nghiền nát thành nhiều mảnh. Hồn phách của Hắc Long đang gầm thét, Tiểu Hắc cũng đang gầm thét. Từng điểm ánh sáng li ti cũng theo tiếng gầm thét đó mà từ bốn phương tám hướng tụ về.
Đó là Nguyên Anh đã vỡ vụn của Từ Ngôn, hồn phách Hắc Long và Tiểu Hắc đang gầm thét, đúc lại Nguyên Anh cho hắn.
Tử Phủ đã sụp đổ kia cũng đã bắt đầu từ từ khép lại, từng mảng ánh sắc tím thẫm bắt đầu xuất hiện chung quanh, cho đến khi co cụm thành hình tròn, giống như vỏ trứng mới sinh. bên trong quầng sáng đó, có một Nguyên Anh nho nhỏ đang ngủ say giống như trẻ mới sinh.
Nguyên Anh này khác với Nguyên Anh lúc trước. Nguyên Anh thể lần này nhìn ngưng thực như thực chất, ở ngực còn xuất hiện tâm mạch nho nhỏ.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịchI
Bên trong Tử Phủ kỳ dị kia xuất hiện tiếng tim đập, giống như mảng sóng gợn vậy, cứ liên miên không dứt, tựa hồ như sóng biển đang cuồn cuộn giữa dòng sông thời gian vô tận.
Nguyên Anh đúc lại thành hình thì hôn phách của hắc long cũng trở nên ảm đạm, cuối cùng hoàn toàn tiêu tán. Nơi này chỉ còn lại Tiểu Hắc vẫn đang gầm thét như cũ, ẩn hiện một nỗi đau lòng khó nói.
"Từ nay về sau, Hắc Long không còn hồn phách nữa. Hy vọng chúng ta... sẽ không hối hận."
Hồn phách của Hắc Long tiêu tán, chỉ còn vọng lại lời tiếc nuối trên. Hai mắt Tiểu Hắc cũng bắt đầu trở nên mờ mịt, không còn linh động như trước nữa, một chấp niệm cuối cùng cũng tiêu tán theo sự linh động đó.
"Cuối cùng sẽ có một ngày... Chủ ta lại đến cửu thiên lần nữal!!"
Tiểu Hắc ngửa đầu gào thét, phát lên tiếng gào rú cuối cùng giống như đưa tiễn hồn phách đã tiêu tán của Hắc Long, cuối cùng hóa thành một viên hắc châu ảm đạm, rơi xuống dưới chân Nguyên Anh.
Thình thịch... Thình Thịch... Thân thể bị nghiền nát, đóng đỉnh trên đầu tường kia bỗng dưng xuất hiện tiếng tim đập, hữu lực mà trầm thấp, đôi hàng lông mày thanh tú kia bỗng giật giật, mắt từ từ hé lên.