Chương 963: Hành trình vực biển (hạ)
Chương 963: Hành trình vực biển (hạ)Chương 963: Hành trình vực biển (hạ)
Hai tên đệ tử đảo Bát Lan bị trùm kín trong bong bóng cực lớn. Hai người còn chưa kịp phản ứng đã bị vô số sợi dây nhỏ vặt vẹo như vật sống thò ra bên trong bong bóng, quấn quanh, ghìm chặt cả hai lại.
Phí Tài bị dán Ẩn Thân phù lên mặt nhìn thấy được một màn máu tanh.
Đệ tử đảo Bát Lan bên trong bong bóng kêu rên khổ sở rồi khô quắt đi, toàn bộ máu thịt và gân cốt đều bị vỡ vụn, bị dây nhỏ trên người hút cạn. Mãi đến khi toàn bộ máu huyết trong cơ thể đó biến mất.
Bong bóng thứ hai đó trở nên đỏ thẫm, bên trong như cuồn cuộn máu huyết, nhìn qua mà kinh hãi!
Hai cái bong bóng như dính liền với nhau, một cái trong suốt, còn cái kia đã biến thành màu đỏ thẫm. Nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị như vậy, Từ Ngôn mới khẽ gật đầu. Coi như suy đoán lúc trước của hắn đã được nghiệm chứng.
Quả nhiên bong bóng kia là vật sống, còn là một con sứa Cự Linh còn sống!
"Từ... Từ... Từ sư huynh, chúng... chúng ta tránh xa một chút, đó là sứa Cự Linh đấy"
Phí Tài bị dọa đến chân tay mềm nhũn. Lúc nãy gã đã biết bong bóng trước mặt là thứ gì rồi. Chỉ có sứa Cự Linh mới có năng lực tái sinh khủng bố như thế, một kiếm kia chẳng những không giết được còn có thể khiến nó phân chia ra thêm một thân thể khác.
Những sợi tơ chẳng chịt trong bong bóng kia chính là từng con một của sứa Cự Linh. Một khi bị sứa kia kéo vào bên trong bản thể, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nước biển có thể ngăn cách khí tức Yêu thú, Từ Ngôn lại không có Linh thức, chỉ có thể đến gần mới phân biệt được cảnh giới của đối phương.
Đây là một con sứa Cự Linh trình độ yêu linh, khó trách có thể dễ dàng vây giết hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đảo Bát Lan dễ dàng như vậy. "Không phải sứa Cự Linh đều trở về biển sâu cả rồi sao..."
Từ Ngôn thầm nói nhỏ, mắt nhìn vào đáy bong bóng đầu tiên. Hắn nhìn thấy có một đám xúc tu khô quắt vùi trong đất đá.
"Hóa ra là một con sứa Cự Linh già nua không còn sức bơi đi nữa, cũng không cách nào trở về biển sâu được."
Từ Ngôn nhíu nhíu mày trầm ngâm, sau đó vận chuyển linh lực thi triển ra Súc linh quyết quen thuộc.
Sứa Cự Linh già nua, sinh cơ ảm đạm, tuy rằng không cách nào đi chuyển những vẫn vô cùng nguy hiểm. Có lẽ tu sĩ Kim Đan không sợ nhưng nó vẫn dễ dàng giết chết được tu sĩ Trúc Cơ. Hơn nữa thứ này vô cùng khó chơi, năng lực tái sinh có thể nói là vô địch, tốt nhất nên tránh xa đi.
Đối mặt với dị thú như vậy, Từ Ngôn cũng không có cách nào xử lý tốt cả.
Có điều danh ngạch phân chia dựa cả vào số lượng hôi nang, làm sao Từ Ngôn buông tha được. Vì vậy hắn đành vận dụng biện pháp đơn giản nhất, dùng Súc linh quyết thu nhỏ con sứa lại, không để nó hình thành nhiều phân thân nữa. Còn về phân thu nhỏ xong có thể thu được hôi nang thì có thể tính là nhất cử lưỡng tiện rồi.
Pháp quyết thi triển, tay trái Từ Ngôn cách không vỗ xuống.
Một tầng ánh sáng lóe lên bên ngoài thân thể con sứa rồi biến mất. Cảnh tượng như dự đoán của hắn lại không phát sinh, bong bóng trước mặt không chút suy xuyển gì.
Hàng mày của hắn nhướng lên đầy nghi hoặc.
Con sứa Cự Linh này đã không còn nhiều sinh cơ nữa, tuy còn sống nhưng đã già nua lắm rồi. Theo lý thì trình độ Trúc Cơ như hắn thi triển Súc linh quyết lên một yêu linh gân chết như vậy có thể thu nhỏ lại được mới phải.
Từ Ngôn nghỉ hoặc khó hiểu, Phí Tài cũng đang lo lắng chờ đợi, định nhắc nhờ Từ Ngôn nhanh chóng rời đi.
Từ Ngôn không để ý lời nói thâm của Phí Tài, lấy một khối hạ phẩm linh thạch trong túi trữ vật ra, đầy ngưng trọng thi triển lại Súc linh quyết lần nữa.
Linh thạch vẫn vậy, không thu nhỏ lại chút nào.
Súc linh quyết không có hiệu quải
Súc linh quyết có thể thu nhỏ lại cả cấm chế Bản Mệnh của vương xà, là pháp môn quen thuộc nhất của Từ Ngôn, thế nhưng đến Chân Võ giới này, đừng nói là một con sứa già nua mà đến cả linh thạch hắn cũng không thu nhỏ được.
Chẳng lẽ do linh lực chưa đủ?
Linh lực Trúc Cơ chắc chắn đã đủ để dùng cho Súc linh quyết, cho nên không có chuyện Súc linh quyết không hiệu quả vì linh lực không đủ được.
Nếu không phải linh lực chưa đủ thì chỉ còn một nguyên nhân khác.
“Trương Khúc..."
Nhớ tới một cố nhân ở thế giới trong bình, Từ Ngôn thở dài.
Trương Khúc đã từng tu luyện Súc linh quyết hơn hai mươi năm, mà sư phụ ông ta hao phí tới sáu mươi năm. Hai thầy trò tinh thông Súc linh quyết này lại không người nào thu nhỏ linh thạch lại được.
Lúc ấy Từ Ngôn còn tưởng đối phương chẳng qua là không muốn để lộ chân tướng Súc linh quyết ra. Hôm nay hắn xem ra, Súc linh quyết không cách nào thu nhỏ vật có chứa linh khí.
Từ Ngôn hắn có thể dùng Súc linh quyết thu nhỏ rất nhiều vật có chứa linh khí, nói rõ quy tắc Thiên Địa ở thế giới trong bình không có tác dụng với Từ Ngôn hắn.
Hoặc là nói Từ Ngôn hắn có năng lực phá vỡ quy tắc ở thế giới trong bình!
Linh thạch ở Chân Võ giới không cách nào thu nhỏ lại, mà linh thạch ở thế giới trong bình có thể thu nhỏ lại được. Hai tình huống khác hẳn nhau khiến tâm thần Từ Ngôn phải chấn động.
"Bình sứ kia là một kiện dị bảo có thể tự hình thành thế giới. E là chỉ có chủ nhân của bình sứ mới có thể bỏ qua được quy tắc giới đó. "Từ sư huynh, chúng ta nên đi thôi. Coi như không lấy mấy cái hôi nang kia vậy, bảo vệ tính mạng vẫn quan trọng hơn a." Phí Tài ở bên cạnh sợ hãi nói: "Chúng ta đi nơi khác tìm xem, nơi đây quá nguy hiểm."
Từ Ngôn khôi phục khỏi cơn khiếp sợ, ánh mắt trầm xuống.
"Sứa Cự Linh chưa bao giờ bò lên bờ, đúng không?" hắn trầm giọng hỏi.
"Đúng vậy, nếu sứa Cự Linh mà lên bờ được thì đảo Lâm Uyên chúng ta đã sớm biến thành đảo chết rồi." Phí Tài nghi hoặc không hiểu làm sao, vẫn trả lời.
"Vậy thì tốt rồi, nếu đã không lấy hôi nang ra được thì chỉ cần bức nó tránh ra chỗ khác thôi."
Từ Ngôn dứt lời, lần nữa thi triển ra Súc linh quyết. Lần này hắn không nhắm vào sứa Cự Linh mà nhắm vào nước biển gần đó mà thi triển.
Súc linh quyết không làm linh thạch co lại, nhưng có thể thu nhỏ nước biển lại. Từ Ngôn bèn áp súc nước biển trong phạm vi vài chục trượng quanh đấy thành một quả cầu to chừng nữa chén cơm, không chỉ có chặn nước bên ngoài lại mà còn tự hình thành một không gian nước riêng,
Một khi mất đi nước biển, sứa Cự Linh lập tức chuyển động. Xúc tu khô héo dưới thân dốc sức liều mạng đong đưa, chậm rãi di chuyển tới chỗ nước biển bên cạnh.
Nhìn thấy sứa Cự Linh chuyển thân, Phí Tài mở to hai mắt nhìn, mặt mày đầy vẻ không thể tin nổi.
"Ngăn cách nước biển... Là một cách hay a! Sao ta lại không nghĩ ra?" Phí Tài vui mừng không thôi nói: "Từ sư huynh thật thông minh, đợi đến lúc sứa bò đi, hôi nang thu thập dễ như trở bàn tay!"
Một khắc sau, sứa Cự Linh già nua đã di chuyển ra cách đó mấy trượng, thân thể càng thêm ảm đạm. Hẳn là nó đã đã tiêu hao hết sinh cơ cuối cùng, con sứa bị phân tách ra bên kia cũng trở nên suy yếu không chịu nổi, màu máu huyết cuồn cuộn liên tục.
Mặc dù mới nuốt giết con mồi xong nhưng con sứa yêu linh này cũng đã hao hết sinh cơ của mình. Đến khi nó tiêu hóa xong hai tên tu sĩ đảo Bát Lan kia, có lẽ cũng sẽ hoàn toàn chết đi.
Từ Ngôn không quan tâm tới chuyện Yêu linh hay người của đảo Bát Lan chết hay không, hắn chỉ chờ đợi mớ hôi nang tách xa ra khỏi sứa Cự Linh. Sau khi thu lấy, hắn bèn rời khỏi khu vực đầy máu tanh này.
Phí Tài cắm đầu đi theo sau Từ Ngôn, mặt mày đầy vui sướng. Quả thật gã quá sáng suốt khi đi theo vị Từ sư huynh này, nói không chừng gã sẽ có cơ hội bái nhập Địa Kiếm tông a.