Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 154

Một tên râu dài hình như là đại ca của bọn chúng nói:

- Chúng ta là người của bang Hoàng Hà đang có chuyện quan trọng cần phải đi làm gấp. Nếu huynh đài đây không nói một câu công bằng, đừng trách chúng tôi không tuân thủ quy tắc giang hồ.

Nhưng ông chủ quán kia mới là người kỳ lạ, nói:

- Các vị cứ tự nhiên.

Nói rồi lão quay lại gian bếp, cứ thế nhắm mắt làm ngơ.

Tiểu Ma Nữ đứng sau lưng bọn chúng, vỗ tay nói:

- Thật hay quá, ngày đầu tiên hành tẩu đã được nghe những lời đối đáp giang hồ rồi.

Long Ưng biết là nàng sắp ra tay, liền cười nói:

- Bằng hữu đừng lừa ta như thế chứ. Các người không phải là người của bang Hoàng Hà, hôm nay gặp nhau ở đây cũng không phải là trùng hợp. Lập tức cút ngay, nếu không ta bảo đảm là trong số các ngươi không còn tên nào sống sót mà ra khỏi trấn Bạch Khê này đâu.

Tiểu Ma Nữ và Thanh Chi đều vô cùng hoàng sợ, các nàng chỉ định đùa giỡn cho vui thôi, không ngờ cái tên Long Ưng nãy giờ luôn tỏ ra ung dung bình thản kia lại đang có vẻ như muốn phóng hỏa giết người.

Tất cả bọn chúng nghe vậy đều biến sắc.

Long Ưng lại quát một tiếng:

- Cút!

Tất cả như những con gà chọi bại trận, cúi đầu chuồn thẳng.

Long Ưng nhìn hai nàng rồi cười nói:

- Những hiểm nguy trên giang hồ vượt xa sự tưởng tượng của hai người, bên ngoài nhìn là như vậy nhưng thực chất bên trong lại là một chuyện khác đấy. Không được xem thường những kẻ nhãi nhép đó đâu, bọn chúng chính là những quân cờ nguy hiểm mà kẻ địch thực sự bày ra thôi.

Thức ăn được dọn lên. Long Ưng hết lòng hầu hạ hai mỹ nữ ăn uống, ngay cả cách nói chuyện cũng phải nhường nhịn hai nàng, khiến cho hai mỹ nhân vô cùng vui vẻ. Lúc cả ba trở về quán trọ cũng vừa đến giờ Tuất (khoảng 7 giờ tối).

Hai gian phòng trọ của bọn họ nằm ở phía Đông trên lầu hai. Hai mỹ nhân đang định đi xuống phòng ở phía dưới cùng thì Long Ưng đã đưa tay ra, ôm ấy eo của hai nàng, trái ôm phải ấp, kéo họ vào phòng hắn.

Bình thường Thanh Chi ăn nói sắc sảo nhưng lúc này không nói được câu nào.

Long Ưng hít hà một hơi trên khuôn mặt cả hai rồi khẽ buông hai nàng ra.

Tiểu Ma Nữ chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, che miệng cười:

- Giường nhỏ như vậy sao vừa cho ba người ngủ chứ.

Thanh Chi hoảng loạn:

- Tiểu thư à!

Tiểu Ma Nữ điệu đà bước tới trước mặt nàng, gí gí chóp mũi nàng rồi nói:

- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đã để đàn ông chạm vào người rồi, sau này không được tự xưng là khuê nữ trong trắng nữa đâu đấy.

Thanh Chi bị bắt nạt, giậm chân sẵng giọng:

- Người ta không đồng ý đâu! Tiểu thư và Ưng gia bắt nạt người ta.

Tiểu Ma Nữ vui vẻ nói:

- Ngươi có dám ngủ một mình ở phòng bên cạnh kia không?

Hai má trắng ngọc của Thanh Chi lúc này ửng hồng như ráng chiều, dịu dàng nhìn Long Ưng rồi cúi đầu khẽ nói:

- Tiểu thư ngủ ở đâu, tiểu nha đầu ngủ ở đó.

Long Ưng thầm kinh ngạc. Sức hấp dẫn của Tiểu Ma Nữ người bình thường đã khó mà cưỡng lại được rồi, lại thêm nha đầu tinh nghịch Thanh Chi này nữa, uy lực của cả hai nàng ấy hợp lại không phải là chuyện đùa đâu. Hắn thăm dò:

- Khuya rồi, để Đại hỗn đản làm nô tài, trước tiên là hầu hạ Tiểu Ma Nữ đại tỷ cởi y phục.

Tiểu Ma Nữ nghe thấy liền trợn mắt, chống nạnh, nói:

- Ngươi dám!

Long Ưng thấy vậy trong lòng vô cùng yên tâm, cười hì hì rồi đi đến cởi nút áo trên bộ trang phục võ sĩ của nàng, Tiểu Ma Nữ kinh sợ, chạy vụt tới sau lưng Thanh Chi rồi cười cợt:

- Cởi quần áo của Thanh Chi trước đi!

Thanh Chi khẽ kêu một tiếng, suýt chút nữa ngã xuống đất làm cho Tiểu Ma Nữ đứng phía sau phải đỡ nàng ta.

Long Ưng vui vẻ đùa giỡn với đám kiều thê tất nhiên sẽ không cởi dây áo Thanh Chi, hắn cười cười:

- Tối nay chúng ta tập trước cho đêm động phòng hoa chúc. Hai nàng lên giường ngủ trước đi, bất luận nghe thấy âm thanh gì, xảy ra chuyện gì cũng mặc kệ, chỉ cần ngủ say là được rồi, không cần để ý chuyện khác.

Thanh Chi sợ hãi hỏi:

- Sẽ xảy ra chuyện gì?

Tiểu Ma Nữ hưng phấn nói:

- Có phải đám thổ phỉ to gan kia sẽ tới đánh lén chúng ta vào ban đêm không?

Long Ưng nhìn dáng vẻ đáng yêu đến mức có thể khiến thiên hạ đại loạn của nàng, trêu chọc:

- Đại tỷ nói chúng không có gan, vậy thì sao dám chọc giận chúng ta? Ta đây phải đối phó với người cực kỳ lợi hại ở Tắc Ngoại chứ. Hừ! Nếu dám theo đến tận Thành Đô, ta sẽ chén sạch bọn chúng.

Rồi hắn lùi lại phía sau, ngồi xuống cạnh giường, vỗ vỗ hai bên:

- Ngoan nào, mỗi người ngồi một bên, để ta kể cho các nàng nghe giang hồ hiểm ác thế nào.

Tiểu Ma Nữ đẩy đẩy Thanh Chi, bắt nàng ngồi sang bên trái Long Ưng, còn mình ngồi sang bên kia rồi vội nói:

- Dọa người ta sợ chết đi được! Ngày đầu tiên mà đã được chơi vui như vậy rồi!

Long Ưng mắng nàng:

- Ít nhất đại tỷ Tiểu Ma Nữ một nửa cũng là truyền nhân của Tĩnh Trai, sao lại dễ dàng bị dọa sợ gần chết như vậy được chứ?

Tiểu Ma Nữ không hề tỏ ra xấu hổ, nàng kéo kéo cánh tay hắn, tủm tỉm cười:

- Một nửa là truyền nhân Tĩnh Trai, một nửa là khuê nữ trong trắng mà. Cái mạng của ta là gì chứ? Hì hì !

Long Ưng ôm lấy vai Thanh Chi, dò xét:

- Thanh Chi sợ sao?

Thanh Chi ngây thơ nói:

- Có Ưng gia bảo vệ rồi, nô tì không sợ.

Tiểu Ma Nữ ngoa ngoắt:

- Không cần ta bảo vệ ngươi nữa sao? Đúng là qua cầu rút ván, bây giờ chỉ biết lấy lòng Ưng gia thôi.

Thanh Chi phản bác:

- Chẳng phải tiểu thư đã nói, không có Ưng gia bảo vệ, lão gia sẽ không cho chúng ta đến Tây Đô sao?

Tiểu Ma Nữ quát lên:

- Thanh Chi! Sao ngươi lại có thể để để Đại hỗn đản nghe những gì người ta nói với ngươi chứ, sẽ... Hu hu...

Long Ưng liền chặn lại đôi môi thơm mềm của nàng bằng một nụ hôn đến mức ý loạn tình mê, Thanh Chi ngồi cạnh thì xấu hổ không biết chui đi đâu.

Long Ưng cảm thấy tinh thần thoải mái sung sướng bèn nói:

- Trên đường đi chúng ta sẽ gặp kẻ địch, có thể chia làm hai mặt. Ha ha! Trước tiên là nói đến tên tiểu tử ở Tắc Ngoại (còn gọi là Tắc Bắc, trước kia chỉ vùng phía bắc của Trường Thành), còn được gọi là “Đoạt soái”, hắn tên là Tham Sư Thiện hành sự một mình, thích nhất là “hái hoa”. Hắn có thể lấy đầu của tên đẹp trai nhất trong số thiên binh vạn mã dễ như lấy đồ trong túi. Ta đây vừa đánh bại tên Tôn Vạn Vinh đó liền bị hắn đánh lén. Đó chắc hẳn là lần đầu tiên hắn đoạt soái bị thất bại. Ta còn tưởng hắn sẽ an phận thủ thường ở lại Tắc Ngoại, không ngờ hắn lại cứ bám theo tới tận Thần Đô. Ta vừa mới cảm nhận được sự xuất hiện của hắn, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Khi nãy ta vừa rời khỏi quán cơm liền cảm nhận được điều đó. Mà điều kỳ diệu hơn cả là khi hắn đánh lén ta ở Tắc Ngoại, mãi đến lúc hắn ra tay ta mới cảm nhận được, nhưng sao hôm nay lại liên tiếp hai lần liền ta có cảm giác đó. Chẳng lẽ tên tiểu tử đó chưa ra tay đã bị tiểu đệ phát hiện ra rồi sao?

Tiểu Ma Nữ líu lưỡi nói:

- Trên đời này lại có người như vậy sao?

Thanh Chi run run:

- Tiểu thư à! Hắn là tên phong lưu háo sắc đấy.

Tiểu Ma Nữ vẫn còn chưa hết giận, nói:

- Bây giờ cái kẻ đang ôm ngươi là người tốt hả? Sao không thấy ngươi sợ hãi gì cả.

Long Ưng cười khổ:

- Tiểu Ma Nữ đại tỷ phải chăng muốn làm theo quy tắc, đến đánh vào mông ta?

Tiểu Ma Nữ cười cười nịnh nọt:

- Ưng gia bớt giận, mời ngài nói tiếp ạ, người ta thích nhất là nghe chàng kể chuyện mà.

Long Ưng bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài rồi nói:

- Thổi nến tắt đèn.

Thanh Chi sợ hãi đến mềm cả chân, không thể đứng dậy nổi.

Tiểu Ma Nữ nhanh nhẹn thổi tắt ánh lửa trên bấc đèn dầu, bước đến cạnh Long Ưng cắn cắn vành tai hắn:

- Đến thời khắc quan trọng rồi sao?

Long Ưng ôm lấy vòng eo thon thả nhỏ xinh, rồi không kiềm chế được nhẹ nhàng để bàn tay lướt xuống dưới vuốt ve mông nàng, hít lấy hương thơm dịu dàng đang lan tỏa, tinh thần mê mẩn rồi trả lời:

- Hắn vừa ở chỗ xa xa kia lướt qua đây, vốn có ý định giết ta nhưng lại nhìn thấy hai nàng nên trong lòng hắn xuất hiện sự háo sắc, vì vậy mới lộ ra sơ hở, bị ta phát hiện.

Tiểu Ma Nữ kêu lên:

- Bây giờ ngươi đang nổi lên sắc tâm chứ không phải cái tên vô lại Tham Sư Thiện kia.

Thanh Chi không nhịn được, cười ngặt nghẽo.

Long Ưng lúng túng, vội buông nàng ra rồi nói:

- Hai nàng lên giường ngủ đi, đêm nay ta canh gác cho hai nàng.

Tiểu Ma Nữ không đồng ý:

- Như vậy chẳng vui chút nào, ta muốn ra tay đối phó với tên tiểu tử kia cơ! Ha ha! Ọc!

Long Ưng ôm trọn lấy người nàng, đi đến bên cạnh Thanh Chi:

- Cởi giày cho tiểu thư đi.

Tiểu Ma Nữ nũng nịu:

- Người ta vừa mới bước chân đi du ngoạn giang hồ mà!

Long Ưng buông nàng ra, vẻ mặt như đang suy nghĩ sâu xa.

Tiểu Ma Nữ hỏi:

- Ngươi đang nghĩ gì vậy?

Long Ưng kinh ngạc:

- Nàng thấy được sao?

Tiểu Ma Nữ ra vẻ bình thản:

- Tất nhiên là nhìn thấy được rồi.

Long Ưng cảm thấy kỳ lạ:

- Nàng không những đã luyện Dịch Cẩn Tẩy Tủy, mà còn luyện tập được nửa năm Thượng Thừa Kiếm Đạo rồi, sao ta lại không thể nào nhìn thấy được trình độ của nàng nhỉ?

Tiểu Ma Nữ nói:

- Bởi vì cái mà sư phụ Tiên Tử truyền cho ta không phải là Tâm Pháp Kiếm Thuật bình thường mà là một bộ công pháp trong mấy năm nay đương kim Trai chủ đã biến hóa ra được dựa theo “Bỉ Ngạn Kiếm Quyết”, tĩnh như xử nữ, động nhược thoát thỏ (tức: khi chưa xuất chiêu thì trầm tĩnh lặng lẽ như gái chưa về nhà chồng, đến khi ra tay thì nhanh nhẹn linh hoạt như thỏ). Người ta còn học được Thai Tức đó nha! He he!

Long Ưng vui vẻ nói:

- Nếu vậy thì có kế hay rồi, nhưng phải nhờ Thanh Chi hợp tác nữa mới được.

Thanh Chi cảm thấy căng thẳng:

- Tiểu nữ phải phối hợp thế nào đây ạ?

Long Ưng cười hì hì:

- Chỉ cần ta và Thanh Chi ở lại phòng này vui vẻ với nhau, còn Tiểu Ma Nữ đại tỷ về phòng kia một mình, giả bộ như đang nằm trên giường ngủ, dùng Thai Tức để hô hấp, kiếm thì giấu trong chăn. Đợi khi đâm được kiếm vào tên tiểu tử đó là chúng ta thành công rồi.

Tiểu Ma Nữ bĩu môi, nhìn hắn, rồi lại quay sang nhìn Thanh Chi đang xấu hổ tìm chỗ trốn.

Long Ưng cười nói:

- Đại tỷ yên tâm đi, trước khi vui vẻ với nàng, ta tuyệt đối sẽ không để Thanh Chi phải trúng chiêu cuối cùng kia đâu.

Tiểu Ma Nữ vui mừng phấn khởi:

- Tạm tha cho ngươi! Chúng ta lập tức làm theo kế hoạch thôi.

Kế hoạch của Long Ưng đơn giản mà hữu hiệu.

Tham Sư Thiện cho rằng ưu thế lớn nhất mà hắn có được chính là hắn nghĩ Long Ưng không biết mình đang âm thầm bám theo đồng thời có mưu đồ làm loạn. Cho dù Tham Sư Thiện tự phụ nhưng đối với Long Ưng, hắn vẫn luôn rất cảnh giác, nếu không đã ra tay từ lâu rồi.

Tham Sư Thiện đang vất vả chờ đợi thời cơ tốt nhất để ra tay ám sát.

Còn Long Ưng không những cho hắn cơ hội mà còn để hắn mặc sức lựa chọn. Một là thừa cơ lúc hắn và Thanh Chi đang “hoan hảo” để giết hắn, hai là hái đóa hoa Tiểu Ma Nữ đang chăn đơn gối chiếc không có đàn ông ở bên bảo vệ này. Nhưng dù hắn có chọn cách nào thì cuối cùng vẫn là đường chết mà thôi.

Sai lầm lớn nhất của Tham Sư Thiền là y không biết mình đang phải đối mặt với điều gì. Nhìn từ góc độ này thì ít nhất về mặt tu luyện tinh thần, Tham Sư Thiền vẫn chưa sánh được với Vạn Sĩ Kinh của Bí tộc.

Long Ưng ôm lấy Thanh Chi nằm lên giường, mặt đối mặt, mắt đối mắt.

Long Ưng ngắm kỹ dung nhan ngọc ngà của nàng, lần đầu tiên phát hiện ra nàng rất đẹp, có cá tính, có khí chất, khiến hắn càng ngắm càng yêu, bèn nói:

- Sau này nàng và tiểu thư cùng gả cho tiểu đệ nhé?

Hắn nói như vậy là muốn để nàng bình tĩnh lại, không lo lắng như lúc này nữa. Nếu sau này có một ngày nàng trở thành người con gái của hắn, có lẽ sẽ không để ý việc mình sắp dùng những hành động dịu dàng này đâu.

Thanh Chi đỏ ửng mặt, ánh mắt sáng rực lúc này đã nhắm chặt lại, trong căn phòng trọ tối đen, nàng khẽ gật đầu, âm thanh trong trẻo vang lên:

-Tiểu thư và nô tỳ đã ngoéo tay thề sẽ mãi không chia lìa rồi.

Long Ưng thầm nghĩ, tuy đây là trò vui đùa của hai nàng nhưng rõ ràng có thể thấy được quan hệ chủ tớ thân thiết như tình cảm tỷ muội của họ.

Thanh Chi nói:

- Tiểu thư sẽ không sao chứ?

Long Ưng đáp:

- Nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Bây giờ nàng ấy vừa mới thổi nến tắt đèn, cởi áo ngoài, cầm kiếm chui vào chăn đi ngủ thôi. Nhất cử nhất động của nàng ấy ta đều biết được. Nếu xung quanh có động tĩnh gì, ta còn có thể thông báo cho nàng ấy trước.

Hơi thở của Thanh Chi bỗng trở nên dồn dập, không biết có phải vì nghĩ đến việc Long Ưng chạm vào người nàng hay không.
Bình Luận (0)
Comment