Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 160

Long Ưng hơi kinh ngạc, rồi hiểu ra, nói:

- Bởi vì tiểu đệ biết các vị là thân bất do kỷ, còn nổi lòng háo sắc đối với tiểu thư, dù sao quyết chiến trên giường cũng dễ dàng hơn so với phân thắng bại trên chiến trường. Ha ha!

Mặc Sĩ Cơ Thuần tức giận lườm hắn, nói:

- Bởi vậy có thể biết đêm đó huynh ứng biến điêu luyện cỡ nào. Cơ Thuần phải đi đây. Còn không chịu nói cho Cơ Thuần biết sáng tác mà huynh thích nhất là gì? A!

Long Ưng dùng môi khóa đôi môi thơm của nàng, nhưng kìm chế, chỉ lướt qua rồi nhích ra ngay, nhưng lại giảm khoảng cách nãy giờ vẫn giữ xuống còn một nửa, nói:

- Tiểu đệ tôn kính nhất là Lão Đam (1), thích nhất là Trang Chu. Đại tiểu thư từng nghe về hai nhà tư tưởng cổ đại của nước tiểu đệ chưa?

Hai tay Mặc Sĩ Cơ Thuần đặt trước ngực hắn, sợ hãi nói:

- Sao lại như thế này chứ? Ta không hề có cảm giác về nội khí của huynh, nhưng luồng khí kỳ dị vô hình của huynh lại bao vây, khóa chặt ta lại. Đây là thứ võ công gì vậy?

Long Ưng ung dung nói:

- Chỉ cần song chưởng của nàng nhả kình lực, lập tức sẽ hiểu ngay. Tuy nhiên, nếu nàng không giết chết được ta, bất kể nàng làm cách nào, cũng không thoát khỏi tay ta. Lúc đó, ta sẽ không chút khách khí chiếm hữu thân thể trinh trắng của nàng, đến lúc đó, đừng hận ta.

Mặc Sĩ Cơ Thuần đẩy hắn ra một chút, buồn bã nói:

- Càng tiếp xúc với huynh, ta càng cảm thấy huynh thật sâu xa khó hiểu, càng sợ mình sẽ không kìm lòng được phải đầu hàng trước huynh. Vì sao huynh tôn kính Lão Đam?

Long Ưng nhìn hai tay nàng buông thõng xuống, thản nhiên nói:

- Bởi vì ta hiểu được, về mặt tư tưởng, vĩnh viễn không vượt qua được ông ấy, mà năm ngàn chữ tuyệt diệu (2) của ông ấy, nói hết tất cả những sự huyễn hoặc của trời đất, vũ trụ, điều khiến người ta chấn động nhất là nhận xét của ông ấy hoàn toàn vượt ra khỏi kinh nghiệm thông thường của chúng ta, đó là một bộ óc vĩ đại như thế nào? Đã bàn về đạo trời, cũng bàn về việc đời. Như khi ông miêu tả một xã hội lý tưởng, chỉ cần một câu “Tiểu quốc quả dân, dân chí lão tử, bất tương vãng lai” (3), là đã nói hết được tất cả vấn đề của thời nay. Chỉ cần suy nghĩ, nhân khẩu không ngừng gia tăng, trong khi tài nguyên càng ngày càng ít đi, bởi vậy sinh ra tranh chấp, đủ biết tầm trí tuệ sáng suốt của ông, nêu rõ mọi căn nguyên gây ra tất cả tai họa và rắc rối trên thế gian.

Mặc Sĩ Cơ Thuần trầm ngâm suy nghĩ.

Long Ưng lại nói tiếp:

- Lão Đam khiến tiểu đệ tôn kính, nhưng lời lẽ tuyệt diệu của ông ấy, khiến tiểu đệ có cảm giác bị núi cao chắn lối, cũng có phần khó gần gũi. May mắn là về sau nhờ có Trang Chu dùng phương pháp ngụ ngôn hoang đường khoáng đạt, lãng mạn động lòng người, để giải thích những tư tưởng cao thâm của ông một cách êm tai để người ta dễ hiểu, mà lại có vẻ gần gũi, khiến tiểu đệ yêu thích ông ấy từ tận đáy lòng.

Đôi mắt đẹp của Mặc Sĩ Cơ Thuần long lanh gợn sóng, dịu dàng nói:

- Cơ Thuần phải đi rồi! Xin tuyệt đối chớ lơ là đối với ta, Cơ Thuần sẽ đột nhiên xuất hiện ở những tình huống mà huynh không sao tưởng tượng được. Mà Cơ Thuần cũng sẽ không bao giờ quên nụ hôn ngày hôm nay, đây là phong tục và phong cách của Bí tộc chúng tôi.

Nàng lướt ngang qua một bên, sau khi liếc hắn đầy thắm thiết, liền biến mất vào rừng cây phía bên kia, lưu lại một làn hương thơm ngát.

Sau khi xem ám hiệu để lại, Long Ưng bước vào miếu Tổ Thánh. Khi hắn đi ra từ cửa sau, đã biến thành Sửu Thần y, áo khoác đã lộn trái, lại vận công thay đổi hình thể, nghênh ngang đi vào Trấn Nam. Hắn vào một quán ăn, đi về phía một người ngồi một mình một bàn ở một góc, lưng quay về phái mọi người, ngồi xuống cái ghế bên cạnh y.

Người kia nhìn hắn. Rõ ràng là mỹ nữ Hoa Gian cải nam trang, da thịt trắng như tuyết đã bị bôi đen, chỉ có đôi mắt to sáng ngời kia là vẫn hết sức động lòng người.

Long Ưng kinh ngạc nói:

- Bỗng dưng có một tên đàn ông xấu xí ngồi xuống bên cạnh đại tỷ, đại tỷ lại lơ đễnh như vậy.

Mỹ nữ Hoa Gian tức giận nói:

- Ánh mắt gian tà lồ lộ như vậy, dễ dàng nhận ra thôi mà!

Long Ưng cười khổ , nói:

- Là loại gian tặc nào? Tặc hái hoa chăng?

Mỹ nữ Hoa Gian sẵng giọng:

- Lấy cái tay thối tha của ngươi ra!

Long Ưng sờ đùi nàng thêm vài cái, mới chịu rút tay lại. (!)

Mỹ nữ Hoa Gian nói:

- Đứng đắn một chút đi. Ta phát hiện người của Mạc Vấn Thường, là một người trong số đám người đứng cạnh Mạc Vấn Thường trong đêm đó ở núi Thanh Thành. Y dẫn theo hơn mười thủ hạ, đóng vai thương nhân buôn bán tơ lụa. Ta lần theo dấu vết bọn chúng một lúc lâu, thấy bọn chúng đổi hướng đi tới trấn Đào gia, biết là ngươi cũng tới rồi.

Long Ưng mừng rỡ hỏi:

- Quả nhiên Pháp Minh trúng kế, hiện giờ đám người đó đang ở đâu?

Mỹ nữ Hoa Gian đáp:

- Nửa canh giờ trước, bọn chúng vào trấn, dừng lại chưa tới một canh giờ liền vượt sông Lạc Thủy đi về phía bắc rồi. Như vậy đủ biết bọn chúng đã cho người lẻn vào trấn từ trước, cho nên nhận được các tin tức mới nhất có liên quan đến các ngươi, rồi rời trấn đi báo tin cho Mạc Vấn Thường. Hiện giờ, nhất cử nhất động của các ngươi đều rơi vào sự theo dõi chặt chẽ của kẻ địch. Úi chà, mới vừa rồi sờ chưa đủ sao?

Long Ưng đưa mặt xấu ra, nói:

- Đây gọi là “tiểu biệt thắng tân hôn” (tạm chia tay mà được gặp lại, còn thắm thiết hơn cả đêm tân hôn), sờ mấy cũng không thấy đủ.

Mỹ nữ Hoa Gian sẵng giọng:

- Đeo tấm mặt nạ này không được sờ người ta, người ta có cảm giác như để cho một tên háo sắc xa lạ xâm phạm vậy.

Long Ưng thấy nàng không đẩy tay mình ra, cười nói:

- Cũng là đại tỷ vừa nói, chỉ cần nhìn ánh mắt của ta là nhận ra ngay mà!

Mỹ nữ Hoa Gian nói:

- Đừng có càn rỡ, ngươi định khi nào lên đường?

Long Ưng lưu luyến miễn cưỡng rút hai tay lại, nói:

- Ngày mai lên đường, vờ như không có phòng bị, đi thẳng đến Đào Lâm. Nếu như Pháp Minh muốn động thủ, nhất định phải bắt đầu ngay trước khi chúng ta đến được Đào Lâm, nếu không sẽ không có cơ hội nào tốt hơn.

Ánh mắt mỹ nữ Hoa Gian lóe lên cừu hận, trầm giọng nói:

- Hiện giờ có Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình hỗ trợ, không biết mình có khả năng giết được Pháp Minh không?

Long Ưng nói:

- Đại tỷ còn hiểu rõ công phu “Bất toái kim cương” của Pháp Minh hơn ta, đại tỷ nói xem?

Hoa Gian nữ nhụt chí, nói:

- Ta còn tưởng Ma Chủng của ngươi vô cùng bén nhạy, có thể làm được điều người khác không làm được, nào ngờ Tà Đế cũng không nắm chắc.

Mắt Long Ưng sáng lên, xáp lại gần nàng, thấp giọng nói:

- Nếu tiêu diệt được Pháp Minh, phải chăng đại tỷ sẽ chịu nương thân vào tiểu đệ? (!)

Hoa Gian nữ sẵng giọng:

- Ngươi đúng là đánh chết cái nết không chừa, coi tình cảm nam nữ như chuyện mua bán! Tuy nhiên, đây vốn là bản sắc của Tà Đế rồi. Sau đêm đó, Mộng Điệp đã là tình nhân của ngươi, nhưng sẽ không bao giờ làm vợ ngươi. Tiểu tử chết tiệt hiểu chưa nào? Việc gì phải đợi tới lúc giết chết Pháp Minh, chỉ cần ngươi lột da được Mạc Vấn Thường, người ta sẽ để mặc cho Tà Đế định đoạt.

Long Ưng lộ vẻ cảm động, nói:

- Đại tỷ đối với ta thật tốt, sợ ta bởi vì gấp gáp muốn giết Pháp Minh, sẽ xảy ra sơ xuất, cho nên không tiếc thân, sẵn sàng dâng hiến cho ta, để chúng ta có thể theo kế hoạch mà làm.

Mỹ nữ Hoa Gian liếc hắn, nói:

- Ngươi cho rằng người ta không muốn thân mật với ngươi sao? Sư phụ qua đời, ngươi đã trở thành người thân duy nhất của ta trong cuộc đời khổ ải này

Long Ưng kinh ngạc, nói:

- Đại tỷ có cái nhìn bi quan đối với cuộc sống như vậy, chẳng phải trái ngược như nước với lửa đối với tâm pháp “bất trệ vu vật” (sự vật không ngưng trệ) của phái Hoa Gian sao?

Mộng Điệp đáp:

- Bất trệ vu vật, nguyên nhân chủ yếu là ý nghĩa cuối cùng “vô nhất vật”, không đáng để “ngựa nhớ chuồng khó bỏ”. Cố lấy vô tình nhập hữu tình, lấy hạt dẻ trong lò lửa, một thứ hạnh phúc khổ đau. Không ngờ ngoài những lời nói điên cuồng, ngươi lại có cái nhìn sâu sắc như vậy đối với sự vật.

Nàng lại nói:

- Ngươi không nên ở lâu, mau đi cùng hai chủ tớ xinh đẹp của ngươi.

Long Ưng đành cáo từ, rời đi.

Trở lại khách sạn, Thanh Chi mệt mỏi sau nhiều ngày vất vả, đã lên giường ngủ say, chỉ còn Tiểu Ma Nữ gắng gượng mở mắt chờ hắn về.

Long Ưng ôm lấy nàng, ngồi vào ghế, đặt nàng lên đùi, nói:

- Tiên Nhi đợi ta về dỗ nàng ngủ đấy à?

Tiểu Ma Nữ rúc vào lòng hắn, ríu rít:

- Cứ cho là như vậy đi! Cho ngươi ngủ cùng quen rồi, giờ không có ngươi làm sao chịu được? Để cho tên khốn nhà ngươi ôm ôm, sờ sờ, rất dễ ngủ, sau này nằm một mình làm sao ta ngủ được? Ưng lang ơi, Tiên Nhi sẽ mãi mãi theo chàng!

Long Ưng đã quá hiểu tính cách của nàng, biết là nàng dò hỏi, xem hắn trả lời như thế nào. Hai tiếng “Ưng lang” là mánh khóe lạt mềm buộc chặt của, khiến hắn không thể cứng rắn đối với nàng.

Hắn vội vàng dỗ dành:

- Ta cũng không muốn xa cách Tiên Nhi, đó là cảm giác đau khổ nhất của đời người, nhưng tiếc là Quốc lão chỉ cho phép ta dẫn Tiên nhi đến Trường An thôi.

Địch Ngẫu Tiên không nhịn được, phì cười, uể oải ưỡn người làm lộ những đường cong tinh tế, ngáp một cái, nói:

- Bản lĩnh dỗ dành thiếu nữ của ngươi lại kém cỏi như vậy sao? Nói những lời chỉ có quỷ mới tin được. Ngươi đau khổ? Ta thấy ngươi lưu tình khắp nơi, sung sướng biết bao nhiêu. Tiểu tử chết bằm! Ngươi nghĩ bổn cô nương thích đêm nào cũng bị ngươi “hữu lễ, vô lễ” lắm sao? Đó là ta muốn giám thị ngươi, không để ngươi đi sai đường đấy thôi! Thẳng thắn mà nói, ta muốn ngươi dẫn ta tới Tây Vực.

Nàng lại rúc vào lòng hắn, ôm chặt hắn, nhẹ nhàng nói:

- Chẳng qua là hù dọa ngươi thôi, nhưng sau khi từ Tây Vực trở về, không được vứt người ta qua một bên. Tiên Nhi muốn đêm đêm kề cận với huynh.

Vẻ nũng nịu đầy quyến rũ của nàng khiến Long Ưng hồn xiêu phách lạc, cảm thấy mặc dù bề ngoài nàng có vẻ bất chấp phải trái, nhưng thật ra hết sức hiểu chuyện, biết rõ nguyên tắc. Hắn cảm kích nói:

- Sau khi đi Tây Vực về, ta lập tức xin với Quốc lão để cầu hôn nàng, cưới “hòn ngọc quý” của ông ấy.

Địch Ngẫu Tiên hôn hắn một cách nồng nàn, thở hổn hển nói:

- Khi nào chúng ta lên đường?

Long Ưng nhẹ nhõm nói:

- Sáng mai khởi hành đến Đào Lâm, đây là đoạn đường nguy hiểm nhất của Tiểu Ma Nữ lần đầu bước chân vào giang hồ. Sau khi đến Đào Lâm, chúng ta đổi sang đường thủy đi Tây Đô.

Tiểu Ma Nữ vui mừng, chân thành nói:

- Hóa ra theo ngươi lưu lạc chốn giang hồ thật là vui vẻ, trước đó thật sự ta không nghĩ tới. Lần này sẽ gặp phải Tăng Vương Pháp Minh sao? Rất nhiều người nói hắn là thiên hạ đệ nhất cao thủ hiện nay, liệu ngươi có đánh thắng được hắn không?

Long Ưng nói:

- Chẳng bao lâu nữa nàng sẽ biết.

Tiểu Ma Nữ nói:

- Hắn có quyết chiến công bằng với ngươi không?

Long Ưng nói:

- Nàng làm như là đấu võ công khai sao? Trên giang hồ, không bao giờ nói đến hai tiếng công bình.

Tiểu Ma Nữ sợ hãi nói:

- Nếu như có nhiều hòa thượng tấn công, giống như đêm đó, ta và Chi Nhi phải làm sao?

Long Ưng bế nàng đi vào phòng trong, nói:

- Điểm đặc sắc chính là ở chỗ này, nếu ta không có ba phần bản lĩnh, sao dám dẫn thê thiếp yêu quý tới chốn giang hồ?

Tiểu Ma Nữ si mê nói:

- Tiên Nhi thích nghe Ưng lang nói những lời hào hùng như vậy, bởi vì Tiên Nhi biết Ưng lang là người có tư cách để nói lên điều đó.

Long Ưng cắn dái tai của nàng, nói:

- Tối nay Tiên nhi muốn ta hữu lễ hay vô lễ?

Tiểu Ma Nữ cười khanh khách nói:

- Gan lớn thì có thể hữu lễ, còn nếu nhát gan thì vô lễ được rồi.

Long Ưng cụt hứng, cười khổ, bắn ra chỉ phong làm tắt ngọn đèn, bế nàng lên giường “vô lễ”.

...

Mưa bụi đầy trời, Long Ưng và hai nàng lên thuyền băng quá sông Lạc Thủy, tiếp tục di về phương bắc.

Bọn hắn từng nghĩ tới phương pháp để mỹ nữ Hoa Gian hay Thanh Chi. Mặc dù mỹ nữ Hoa Gian cao hơn Thanh Chi nửa cái đầu, đường cong càng bốc lửa hơn, nhưng ngồi trên lưng ngựa thì sự khác biệt cũng không rõ ràng. Vấn đề lớn nhất là mỗi cử động của mỹ nữ Hoa Gian, đều hoàn mỹ không một tì vết, nếu lọt vào mắt người sành sõi, sẽ phát hiện điểm khác thường ngay lập tức. Rốt cuộc mọi người bỏ ý định này, đề phòng thất bại trong gang tấc.

Cả kế hoạch tài tình ở chỗ, không có cơ sở mà bọn hắn vẫn đưa ra được phỏng đoán, hiện giờ rốt cuộc đã chứng tỏ là chính xác, nhưng trước khi mọi chuyện xảy ra, không có gì chắc chắn cả.

(1) Lão Đam: tức Lão Tử

(2) Năm ngàn chữ tuyệt diệu: tức cuốn “Đạo Đức Kinh” của Lão Tử, gồm hơn năm ngàn chữ, bởi vậy Đạo Đức Kinh còn được gọi là “Ngũ Thiên Văn”.

(3) Nước nhỏ, dân ít, dân đến già chết chẳng lui tới nhau. Đây là mấy chữ đầu ráp với mấy chữ cuối của chương 80 trong Đạo Đức Kinh.

Nguyên văn chương 80 Đạo Đức Kinh:

1. Tiểu quốc quả dân, sử hữu thập bá chi khí nhi bất dụng.

2. Sử dân trọng tử nhi bất viễn tỉ. Tuy hữu chu dư vô sở thừa chi.

3. Tuy hữu giáp binh, vô sở trần chi.

4. Sử dân phục kết thằng nhi dụng chi.

5. Cam kỳ thực, mỹ kỳ phục, an kỳ cư, lạc kỳ tục.

6. Lân quốc tương vọng. Kê khuyển chi thanh tương văn. Dân chí lão tử, bất tương vãng lai.

Dịch nghĩa:

1. Nước nhỏ, dân ít, dù có ít nhiều tôi giỏi, nhưng chưa cần dùng đến.

2. Dạy dân sợ chết, đừng đi xa. Tuy có xe thuyền, mà chẳng khi dùng.

3. Tuy có giáp binh, mà chẳng phô trương.

4. Khiến dân trở lại thắt nút mà dùng.

5. Ăn cho là ngon, mặc cho là đẹp, ở cho là yên, sống cho là sướng.

6. Nước gần, thấy nhau, gà kêu chó cắn đều nghe, dân đến già chết chẳng lui tới nhau.

Đây là một giấc mơ của Lão tử. Lão tử sống vào đời Chu mạt, luôn luôn chứng kiến những cảnh đoạn trường, nhà tan nước nát, tử biệt sinh ly, nên ông muốn phác họa một cảnh thiên đàng nơi trần thế. Cảnh thiên đàng của Lão tử được mường tượng như là một nước nhỏ bé có những người dân chất phác, sống một cuộc sống vô tư, vô cầu, chẳng màng đến những tiện nghi của nền văn minh trần thế, xe thuyền binh, giáp đều cho vào bảo tàng, sống hồn nhiên, ăn ở đạm bạc mà vẫn lấy thế làm sung sướng, suốt đời chẳng muốn đi đâu, vui trong vui thuần phác của mình. (Theo Nhân Tử Nguyễn Văn Thọ)
Bình Luận (0)
Comment