Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 195

Quyển 4 – Chương 195: Cái gì cũng có tiền căn (hạ).

Long Ưng nói:

- Chúng ta bây giờ đúng là quân cờ đã vượt ra khỏi bàn cờ, chứng kiến những quân cờ khác bị vây trong sinh tử. Chúng ta đã thành người ngoài cuộc, biết có lối ra, có thể vượt qua thời khắc sinh tử, ra khỏi luân hồi chuyển thế.

Hai mắt Phong Quá Đình sáng lên, nói:

- Thật sự có chuyện luân hồi chuyển thế? Nhưng có lẽ Tịch Diêu chỉ là tưởng niệm Tiên môn thành cuồng thì sao?

Long Ưng nói:

- Ta cũng hy vọng Tịch Diêu chỉ là thằng điên, nhưng khi ta nói chuyện với Tịch Diêu, cảm giác khác biệt lắm. Y không chỉ là người thành khẩn mà còn rất có trí tuệ. Một người như vậy, tuyệt đối không có nói dối ta.

Vạn Nhận Vũ kinh ngạc nói:

- Không phải công tử cũng đem tiên môn để trong lòng chứ?

Phong Quá Đình nhìn bầu trời, ánh mắt sáng lên một cách mà trước đây chưa từng có nói:

- Bởi vì ta thấy được hy vọng. Khuya rồi, chúng ta vào trong lều nghỉ ngơi đi.

Long Ưng nhìn Phong Quá Đình, như nắm bắt được suy nghĩ trong lòng y, liền quay sang Vạn Nhận Vũ nói:

- Lão ca huynh thì sao?

Vạn Nhận Vũ cười khổ nói:

- Đầu của ta giờ phút này loạn như Xuân thu chiến quốc. Muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút.

Hôm sau, khi Long Ưng thức dậy thì bầu trời đang âm u. Công tác chuẩn bị chính là phòng mưa gió chứ không phải bão cát.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Phu nhân Thải Hồng cho người tới tìm chúng ta. Hiện tại chúng ta đến gặp nàng ấy thôi.

Ba người Long Ưng ở trong căn lều phía bắc ốc đảo, giám sát bất luận một cử động khác lạ nào đến từ phía bắc. Hắn thầm nghĩ, Thải Hồng tìm ba người bọn họ, xác định là cùng nhau bàn đại kế chứ không phải liên quan đến nam nữ, liền thuận miệng hỏi:

- Công tử đi đâu rồi?

Vạn Nhận Vũ và Long Ưng sóng vai nhau cất bước, bước đến chỗ phu nhân Thải Hồng.

- Y nói muốn đến chỗ tối hôm qua suy nghĩ một số việc. Chúng ta đừng nên quấy rầy y.

Gã lại hạ giọng nói:

- Thực là cổ quái. Y trở nên khác biệt, giống như tràn ngập sức sống. Nếu như không phải quen thuộc tính cách của y thì sẽ không nhìn ra sự khác biệt đó.

Long Ưng nói:

- Hẳn là có quan hệ với chuyện luân hồn chuyển thế. Bởi vì nếu thật có chuyện luân hồi, thì có thể đột phá giới hạn tử vong, khiến cho chuyện không có khả năng phản hồi lại trở nên có thể vãn hồi. Mặc dù loại khả năng đó vô cùng xa vời và cực kỳ bé nhỏ. Hắc, còn huynh thì sao?

Vạn Nhận Vũ cười khổ:

- Hy vọng có thể biết được rõ ràng. Nhưng hiện tại trong đầu có điểm giống như đang nằm mơ. Con bà nó, về sau nếu như ngươi có chuyện khó nói thì ta sẽ không dám tiếp tục ép hỏi.

Long Ưng nói:

- Tâm bệnh thì cần phải có tâm dược. Phương pháp của ta chính là Tiểu Ma Nữ. Còn huynh thì chính là Nhiếp đại gia. Chỉ cần nghĩ đến nàng, đảm bảo huynh có thể quên hết.

Vạn Nhận Vũ thở dài:

- Khi ngươi hiểu được có cửa để rời khỏi cái thế giới này thì tất cả niềm tin, thậm chí ngôn ngữ thánh hiền, quân thần phụ tử luân thường đều trở thành cái không biết. Tựa như bên trong bão cát không có nơi sống yên ổn, không rõ được phương vị. Hy vọng loại cảm giác này có thể nhanh chóng trôi qua.

Phong Mạc chào đón, dẫn bọn họ vào trong lều. Khi nhìn thấy tấm bản đồ vẽ lại địa thế sông núi Mạc Bắc, hai người mới thả lỏng tâm sự. Bởi vì hai người sợ nhất là bị hỏi đến tình huống đạo đầu phía bắc.

Phu thân Thải Hồng và Trang Văn đều mỉm cười nghênh đón bọn họ.

Ngay trong giờ phút này, bọn họ đã quên mất tiên môn, một lần nữa quăng mình vào chốn nhân gian hiểm ác.

Bên ngoài lều cuồng phong gào thét. Toàn bộ ốc đảo bị gió bụi bao phủ.

Từ phía bắc lại vọng đến tiếng sấm rền đáng sợ, khiến cho mọi người không thể khởi hành đi phương bắc trong ngày hôm nay.

Trải qua một canh giờ, thảo luận nhiều lần, cuối cùng phu nhân Thải Hồng cũng đã chấp nhận sách lược Long Ưng dâng lên. Nhưng Phong Mạc thì lo lắng nói:

- Khu vực tiệp đạo lẫn vùng sông núi Tháp Lý Mộc tình thế phức tạp. Nếu không có gì thay đổi, những sách lược mà chúng ta nghĩ đến bây giờ có thể sẽ không sử dụng đến.

Hai người rất muốn hỏi vì sao lại thay đổi, nhưng khổ nỗi lại không có cách nào hỏi ra bằng lời.

May mắn là Trang Văn đã giải thích:

- Vào mùa hè, nước ở sông Hòa Điền rất cao. Nước sông sẽ mang theo một đại lượng bùn cát chảy vào sông Tháp Lý Mộc, hình thành lớp bùn mới hoặc nước sông phân lưu. Mỗi năm mỗi khác.

Long Ưng nói:

- Vậy thì không thể làm gì hơn là tùy cơ ứng biến. Nhưng trăm khoanh vẫn vây quanh một đốm. Biển cát vĩnh viễn vẫn là biển cát. Sông Tháp Lý Mộc vẫn là sông Tháp Lý Mộc.

Phu nhân Thải Hồng nói:

- Nếu như kẻ địch không giống như chúng ta đã nghĩ thì sửa thủ thành công. Thừa dịp chúng ta lặn lội đường xa, lại không có tiếp tế, từ sông Tháp Lý Mộc xuất kích về phía nam ốc đảo, chúng ta sẽ ứng phó như thế nào?

Vạn Nhận Vũ lãnh đạm nói:

- Vậy thì bọn chúng nhất định phải chết.

Hai mắt gã sáng lên rồi nói tiếp:

- Ba huynh đệ chúng ta chẳng những thông thạo chiến thuật sa mạc mà còn quen với việc lấy ít thắng nhiều. Ngay cả người dũng mãnh nhất cũng phải sợ chúng ta. Chúng ta sẽ thăm dò rõ ràng tình huống của đối phương trước, sau đó dựa vào tình huống mà điều chỉnh kế hoạch tác chiến. Phu nhân cứ yên tâm.

Long Ưng nói:

- Bão cát ngừng lại, chúng ta lập tức động thủ ngay, làm tốt công tác chuẩn bị lên đường vào ngày mai. Chỉ cần có thể đến được sông Tháp Lý Mộc thì chúng ta đã có thể nắm được thế chủ động, không cần phải đánh. Ha ha...

Lúc đứng dậy rời khỏi lều, phu nhân Thải Hồng ôn nhu nói:

- Địch tráng sĩ, xin dừng bước.

Mọi người liền hiểu ý mà rời khỏi, trong lều chỉ còn có hai người. Phu nhân Thải Hồng dịu dàng bước đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng nói:

- Ngươi không muốn biết vì sao bổn phu nhân lại đi theo sao?

Vóc dáng của nàng rất cao, chỉ thấp hơn Long Ưng nửa cái đầu. Dưới cái nhìn soi mói của nàng, vốn quen ở chung với mỹ nữ như Long Ưng cũng cảm giác không chịu đựng nổi, liền ôm nàng vào lòng, xúc động nói:

- Đây là bí mật ngoại giao của quý quốc. Chúng ta là người ngoài, không nên biết đến.

Hai tay phu nhân Thải Hồng quấn lên cổ hắn, nép mình vào ngực, cười quyến rũ nói:

- Địch tráng sĩ là người ngoài sao?

Long Ưng đang muốn trả lời thì đã bị đôi môi đỏ mọng của nàng bịt lại.

Cái cảm giác này hoàn toàn vượt qua suy nghĩ của hắn. Một lát sau, hắn mới hoàn toàn hòa nhập, ngấu nghiến hôn lấy nàng.

Rời môi!

Long Ưng nhanh chóng tỉnh lại, cảm thấy kinh sợ, Người phụ nữ này hiển nhiên là tinh thông mị thuật, phải nói là cao thủ. Hắn thật sự chưa từng nghĩ đến điều này.

Mặt phu nhân Thải Hồng ửng đỏ, cơ thể nóng lên. Sự kiều mỵ mê người khiến cho nàng như thoát thai hoán cốt, biến thành một người khác. Sự quyến rũ của nàng không hề kém Thái Bình, hay Mẫn Huyền Thanh.

Long Ưng than nhẹ:

- Ta hiểu rồi. Phu nhân phụng mệnh đi quyến rũ Sa Cát.

Phu nhân Thải Hồng lộ vẻ ngạc nhiên, nói:

- Đoán sai một chút. Người ta muốn quyến rũ không phải là Sa Cát mà chính là Hồi Hột Vương Độc Giải Chi.

Long Ưng chấn động nhưng rồi hiểu ra ngay.

Nước yếu không ngoại giao.

Dưới tình huống hiện nay, bất luận Mạt vương phái người nào đến chỗ Hồi Hột Vương đang nổi giận thì cũng bị giết cho hả giận. Nhưng nếu đến gặp Độc Giải Chi là một mỹ nữ diễm danh lan xa thì mặc dù Độc Giải Chi biết rõ là mỹ nhân kế cũng muốn lấy thân thử nghiệm. Nhìn xem tiểu mỹ nhân sẽ lả lơi đưa tình đến cỡ nào với y. Và như thế chắc chắn sẽ rơi vào cạm bẫy của phu nhân Thải Hồng tinh thông mị thuật.

Xem ra, Mạt vương cũng không phải cam tâm tình nguyện dâng thiên thạch cho Sa Cát. Cho nên, chuyến hàng này trở nên mập mờ khó hiểu.

Kỳ quái nhất là vì sao Thải Hồng lại chịu tiết lộ bí mật cho hắn.

Phu nhân Thải Hồng ôm chặt lấy hắn, cơ thể nhẹ nhàng uốn éo, không nóng không lạnh. Cái cảm giác như gần như xa này rất có tính khiêu khích đàn ông.

Long Ưng thầm kêu lợi hại. Tu vi mị thuật của nàng khẳng định là phải trên Thái Bình.

Nữ tử Vương thất, hoàn toàn không đơn giản.

Cúi đầu nhìn đôi mắt mở to đầy sức nóng của nàng, hắn hỏi:

- Vì sao lại không xem ta là người ngoài?

Ánh mắt phu nhân Thải Hồng nhìn hắn thật dịu dàng rồi
nói:

- Nhân tài giống như ba vị, không chỉ nói là biển cát các nước, cho dù tìm khắp thiên hạ cũng không tìm được. Vừa vặn giống với người mà người Đột Quyết và dân tộc Thổ Phiên tìm bắt, khiến cho bổn phu nhân tràn ngập liên tưởng. Địch tráng sĩ là thần thánh phương nào thì đã được miêu tả sinh động. Khi Địch tráng sĩ cứu mạng ta trong bão cát, khiến cho ta tiếp xúc được cơ thể tráng sĩ, ngửi được mùi hương mê người trên người tráng sĩ, đã làm gia tăng nghi hoặc của ta, nhưng vẫn chưa dám xác định.

Long Ưng tê cả da đầu, cười khổ nói:

- Khi nào thì phu nhân mới khẳng định?

Phu nhân Thải Hồng thấy hắn không có phủ nhận, thì lại hôn lên môi hắn một cái, sau đó ngọt ngào nói:

- Người lấy cắp thiên thạch tối hôm đó tuyệt đối không phải người Đột Quyết. Bọn họ không có năng lực xuất quỷ nhập thần trong khu vực biển cát này, cũng không phải mã tặc Tiết Duyên Đà, hoặc người giả dân tộc Hồi Hột. Trong thiên hạ, chỉ có chiến sĩ tộc Bí đáng sợ nhất mới có bản lãnh này. Điều khiến mọi người nghi ngờ chính là, một mình ngươi đi chiến đấu với chiến sĩ tộc Bí. Mà lại càng khiến người ta không hiểu, hai vị huynh đệ của ngươi lại để cho ngươi đi một mình. Điều bất ngờ hơn nữa là ngươi có thể chiến thắng mà quay về. Thật là giỏi! Bởi vì bên ngoài chỉ có một mình ngươi mới hoàn thành được nhiệm vụ không thể nào hoàn thành, đoạt vật trên tay người của tộc Bí. Ta nói có sai không, Ưng gia?

Hai chữ cuối cùng lại được nói bằng Hán ngữ.

Long Ưng chán nản kéo mặt nạ xấu xí xuống, mỉm cười nói:

- Long Ưng bái kiến phu nhân.

Phu nhân Thải Hồng dùng Hán ngữ, như chim sẻ nói:

- Thật là không phụ uy danh của Thiếu soái Khấu Trọng. Tệ quốc mặc dù cách thiên triều Trường An sáu ngàn tám trăm hai mươi dặm, nhưng vì gần đây có quan hệ mật thiết nên mọi người đương nhiên là người nhà. Huống chi Ưng gia lại có ơn cứu mạng ta.

Long Ưng nói:

- Bọn họ có biết không?

Phu nhân Thải Hồng trả lời:

- Chỉ một mình ta biết. Càng ít người biết càng tốt. Nhưng ta biết Trang Văn đại nhân đã sớm sinh ra lòng nghi ngờ, chỉ là cái mặt xấu của ngươi quá tinh xảo. Mà Long Ưng trong truyền thuyết lại là người phong lưu, khiến cho mỹ nữ kiêu ngạo nhất phải ái mộ.

Long Ưng cảm thấy thoải mái hơn, nói:

- Mục đích của phu nhân lần này là dân tộc Hồi Hột chứ không phải Đột Kỵ Thi, đúng không?

Phu nhân Thải Hồng đáp:

- Đại khái là như thế. Độc Giải Chi sẽ phái người đến Quy Tư đón ta. Đến lúc đó Ngọc Văn cũng sẽ theo ta. Ngọc Chỉ thì đến Thành Toái Diệp. Không nên coi thường các nàng, chúng đều là đệ tử đắc ý của ta. Ngọc Chỉ có thể nói là trò giỏi hơn thầy, đủ sức ứng phó với bất cứ một nam nhân hung hoành bá đạo nào. Không tin thì có thể thử.

Long Ưng từ chỗ Tam Chân Diệu Tử biết được, nữ tử tinh thông mị thuật sẽ không ngại ngùng chuyện cơ thể. Lời đề nghị hấp dẫn của phu nhân Thải Hồng cực kỳ mê người, nhưng hắn vẫn cảm thấy lúc này không thích hợp. Nếu truyền ra ngoài lại càng không tốt, liền ho khan nói:

- Tuyệt đối không thể thực hiện trong sa mạc. Đến Quy Tư nhìn tình huống rồi nói sau.

Phu nhân Thải Hồng còn tưởng rằng hắn e ngại quân địch, liền gật đầu nói:

- Hết thảy theo Ưng gia phân phó. Nếu như ta đem thân phận của ngươi nói cho Trang Văn đại nhân biết rõ, Ưng gia có ý kiến gì không? Ông ấy là người hoàn toàn đáng tin cậy.

Long Ưng đồng ý nói:

- Nhưng chỉ một mình ông ấy.

Phu nhân Thải Hồng nói:

- Còn hai vị huynh đệ của ngươi, là thủ hạ của ngươi sao?

Long Ưng thản nhiên đáp:

- Bọn họ là huynh đệ chi giao của ta. Một người là Phong Quá Đình, một người là Vạn Nhận Vũ.

Phu nhân Thải Hồng mở to mắt, giọng trách móc:

- Quả là bọn họ. Khó trách các người không tha cho mấy ngàn mã tặc trong nháy mắt.

Sau đó đôi mặt đẹp lóe lên sự vui vẻ:

- Ta lại có một ý mới.

Long Ưng mỉm cười:

- Cứ đưa thiên thạch đến Thành Toái Diệp rồi nói sau. Sa Cát có thể đoạt lại thiên thạch từ trong tay các người thì chúng ta cũng có thể cướp lại từ tay của y, đúng không?

Phu nhân Thải Hồng lại hé đôi môi nóng bỏng.
Bình Luận (0)
Comment