Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 210

Ba trăm mũi tên như mưa rơi xuống phía địch nhân, nhưng căn bản không tạo thành bất cứ uy hiếp. Long Ưng không kịp đợi bắn đợt tên thứ hai, rút ô đao, hét lớn một tiếng, dẫn đầu xông vào kẻ địch.

Hoang Nguyên Vũ và ba trăm binh lính Quy Tư theo sát phía sau, tập trung lực công kích quân địch.

Thanh âm kêu giết và ngựa hí từ nơi trú quân phía thượng du truyền đến.

Long Ưng loại bỏ hết tất cả lo nghĩ trong đầu, tiến vào cảnh giới ma cực vô sinh vô tử, đánh bay bảy tám mũi tên đang phóng tới trước mặt, trong chớp nhoáng đã ở bên trong trận địa của địch. Bốn phía quanh hắn đều là mã tặc Tiết Duyên Đà tóc buộc khăn đỏ. Còn có chiến sĩ Đột Kỵ Thi mình mặc khinh giáp, trên trán mỗi người cũng đều cột khăn đỏ để phân biệt.

Lúc trong đầu xuất hiện hai chữ “Già Nỗ” - đệ đệ của Sa Cát, hắn đã đánh bay hơn mười người như bổ dưa thái rau, tả xung hữu đột xâm nhập trận địa, đứng trong vòng vây.

Mặc dù đang ở vào thế vô tử vô sanh, linh ứng của hắn cũng không ảnh hưởng, có thể bao quát được toàn cục. Tấn công nơi trú quân của đoàn ca múa nhạc là liên quân giữa mã tặc Tiết Duyên Đà và Già Nỗ, nhân số đạt sáu ngàn người, gấp hai mươi lần binh lực của bọn họ.

Đây là cuộc chiến không cân tài cân sức.

Đánh Vạn Nhận Vũ là quân Đột Quyết do Thượng Khôi Tín lãnh binh, nhân số hơn vạn. Bởi vì quân Thượng Khôi Tín đều cho rằng Long Ưng cũng có mặt trong đó, nên cố dùng chủ lực điên cuồng tấn công hắn.

Long Ưng vận chuyển ma công đến cực hạn, một người đón lấy tất cả thế công phía trước, dùng sức của ba trăm người để kềm chế chủ lực đối phương, khiến cho quân địch không có cách nào phân thân đuổi theo.

Quân địch từ bốn phương tám hướng như thủy triều vọt tới. Bọn họ chẳng khác nào con thuyền cô độc trong cơn sóng to gió lớn. Từng đợt từng đợt sóng vọt tới. Chiến sĩ Quy Tư đằng sau đã giảm xuống hai trăm người, nhưng vẫn còn liên tục có người ngã xuống.

Long Ưng bị thương nhiều chỗ, máu nhuộm chinh bào. Hắn hy vọng nhất chính là xuyên qua quân địch, tiến vào khu rừng.

Đ-A-N-G...G!

Long Ưng cản một trường mâu đâm tới trước mặt. Đối phương chẳng những không bị hắn gạt xuống lưng ngựa, mà còn thu mâu trở lại, chuẩn bị tấn công đợt hai.

Tên còn lại tấn công vào bên trái, dồn hết khí lực vào mã đao, khóa lấy Long Ưng.

Long Ưng thầm kêu không ổn, biết được mình gặp phải cao thủ đáng sợ. Người cầm mâu mặc trang phục mã tặc, vóc người rất cao, gương mặt cổ sơ, hai mắt hữu thần. Cho dù trong cảnh nước sôi lửa bỏng ở chiến trường vẫn có thể giữ sắc mặt lãnh khốc. Đây chính là mãnh tướng số một Tặc Vương Biên Ngao.

Còn tên cầm đao chính là Già Nỗ hung bạo tàn nhẫn, tiếng xấu lan xa.

Bởi vì y chẳng những mặc quân phục tướng lãnh Đột Kỵ Thi mà còn vì gương mặt đặc biệt như con báo, nên rất dễ nhận ra.

Ma khí lao đến mình con ngựa, phút chốc gia tốc. Hắn trở tay vung đao, bổ tới Già Nỗ. Già Nỗ không kịp biến chiêu, liền bị đâm trúng. Ma công toàn thân Long Ưng đều tập trung vào đao này. Võ công của Già Nỗ chênh lệch với Long Ưng không xa, chỉ là không ngờ Long Ưng chẳng quan tâm đến trường mâu của Biên Ngao, tập trung sức mạnh đối phó chính mình, càng không nghĩ ô đao lại bổ đến như vậy. Nếu là Thượng Khôi Tín thì sớm đã biết được sức nặng của thanh ô đao này, nên nhất định sẽ không phạm sai sót.

Đ-A-N-G...G!

Kình khí va chạm, phát ra thanh âm vang vọng chiến trường.

Long Ưng thừa dịp hai đao va vào nhau, đồng thời rót một chút kình khí cho Già Nỗ.

Già Nỗ kêu lên một tiếng đau đớn. Mặc dù cơ thể nhức mỏi, nhưng vẫn cầm đao không buông. Chỉ là y không chịu được lực đạo, nên bị ma kính quăng khỏi lưng ngựa, cản lại hai con ngựa phía sau.

Bởi vì liên quan đến vận tốc của chiến mã, vốn một mâu đâm vào ngực hắn lại đổi thành bên cạnh vai trái. Thân pháp của Long Ưng cực nhanh khiến cho trường mâu xẹt xuống mạn sườn. Biên Ngao chẳng những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, đang muốn cầm trường mâu đâm trọng thương Long Ưng, nào biết ma kính đã quay trở về người Long Ưng, cộng thêm chân khí của Già Nỗ xuôi theo công kích của trường mâu, xâm nhập vào kinh mạch của y, tương đương với hai người hợp lực công kích. Ngực Biên Ngao giống như bị một cây chùy sắt lớn gõ vào, nhất thời mắt nổ đom đóm, buông thanh trường mâu chưa bao giờ rời tay rơi xuống đất.

Nếu là quyết chiến bình thường, Long Ưng bị hai người vây công thì sẽ không mơ tưởng sáng tạo ra được thành quả chiến đấu lý tưởng như vậy, nhưng trong thời khắc chiến trường nguy cấp, bị nhiều loại điều kiện hạn chế, cho dù là cao thủ cũng chỉ có thể phát huy được công phu có hạn, nhưng trái lại ma chủng của Long Ưng càng thêm thần thông quảng đại, lợi dụng chiến mã di động mà phá vỡ thế công kích của hai người.

Long Ưng bỗng cảm thấy tay phải cầm ô đao có sức nặng, biết được sau một vòng huyết chiến, cộng thêm phải đối phó với hai đại hung nhân nên ma công hao tổn quá lớn. Bản thân hắn đã như đèn dầu sắp tắt. Vừa mới đánh bay được hai thanh đao mâu bổ tới, phía sau lại bị một trường mâu khác đâm vào vai. Mặc dù đã vận dụng cơ bắp bảo vệ, nhưng mũi thương vẫn đâm vào da thịt, đau nhức tận tim gan.

Đồng thời con ngựa hí vang lên, khụy chân xuống phía trước.

Cho dù hắn có thể làm hai người này chậm lại, nhưng quân đội phía sau đã bị quân địch ngăn ra mấy khúc, không có cách nào giữ được trận hình, quân lính tan rã. Long Ưng hiểu được sống chết trước mắt, quên mất an nguy của bản thân, thề phải để cho đám người Hoang Nguyên Vũ được sống sót, liền phóng lên lưng ngựa, xung phong về phía trước. Vẫn là kiếm thế như cầu vồng, người ngăn cản bị đánh tan tác.

Hắn truyền âm nói với Hoang Nguyên Vũ:

- Hãy trốn vào rừng cây trước. Tuyệt đối đừng quay đầu lại. Ta sẽ có biện pháp thoát thân.

Lúc này hắn đã chạy đến chỗ cao. Toàn bộ chiến trường đập vào mắt.

Nơi trú quân của đám người Vạn Nhận Vũ hắt ra ánh lửa sáng rực trời. Tiếng kêu truyền đến. Binh hoang mã loạn, kịch liệt triển khai chém giết. Binh đoàn của Sa Cát không hổ là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, còn đang dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, không cho quân Thượng Khôi Tín thực hiện được ý đồ một cách dễ dàng.

Quân địch bên này đều bị bọn họ kềm chế, không có cách nào phân thân đuổi theo xe ngựa, khiến cho hắn cảm thấy có chết cũng đáng.

Nhưng sau khi quân địch xử lý hắn xong thì sẽ đuổi theo xe ngựa. Mục tiêu của chúng đương nhiên là Hoa Tú Mỹ và rất nhiều ca vũ kỹ xinh đẹp. Chỉ hy vọng khi chuyện xảy ra thì đội xe ngựa đã đến nơi trú quân của dân tộc Hồi Hột.

Lúc này, mặt Biên Ngao không còn chút máu, rơi xuống đất.

Long Ưng dùng tiếng Đột Quyết hét lớn:

- Biên Ngao nạp mạng đi.

Hắn rút bội đao vọt lên cao rồi đâm xuống Biên Ngao, tay trái biến hóa ra đầy thiên mâu ảnh, kình phong bao phủ Biên Ngao hoàn toàn.

Tiếng kêu to của hắn chấn nhiếp toàn trường. Thủ hạ mã tặc còn tưởng rằng đầu lĩnh đang ngàn cân treo sợ tóc, lại nhìn thấy bóng dáng của Long Ưng trên không trung, liền chuyển đổi hướng sang ngăn cản hắn.

Binh lính Quy Tư giờ phút này chỉ còn lại hơn trăm người. Nghe vậy bỗng cảm thấy phấn chấn, theo Hoang Nguyên Vũ nhắm rừng cây hướng đông trước mặt, liều chết phá vòng vây.

Vốn chỉ cần Biên Ngao cố gắng hết mình ngăn chặn một đòn của Long Ưng, thì hắn khẳng định sẽ mất mạng. Già Nỗ đang chạy tới, hy vọng có thể tiếp ứng Biên Ngao tấn công Long Ưng lần nữa, nhưng Biên Ngao lại bị khí thế của Long Ưng chấn nhiếp, lại thêm khí hư lực yếu, mặc dù Long Ưng đang bị bao vây, nhưng thầm nghĩ không cần đem một người chết đổi lấy mạng của mình, cho nên đã lui lại.

Mặc dù Long Ưng thừa cơ thu hồi khí trên không trung, nhưng công lực chỉ thu được ba đến bốn thành, thấy thế thầm hô “trời cũng giúp ta”.

Lúc rơi xuống đất liền thuận tay đoạt lấy một trường mâu khác, cứ như vậy mà ngã lăn trên mặt đất. Hai tay hắn cầm mâu liên tục đâm vào thân ngựa. Người ngã ngựa đổ loạn thành một bầy. Góc độ lăn của hắn rất kỳ diệu. Vừa lúc đám người Hoang Nguyên Vũ chạy tới đằng sau, nhất thời cắt đứt sự truy giết của quân địch. Trên lưng ngựa, quân địch bỗng nhiên mất đi bóng dáng của Long Ưng. Mắt thấy chỉ là hơn hai mươi con chiến mã đang hí lên điên cuồng. Người trên lưng ngựa thì lệch trái lệch phải, hoàn toàn làm cho lòng người run sợ, mất đi mục tiêu và phương hướng. Chỉ còn cách trời sáng một khoảng thời gian nữa, trong lúc nhất thời địch ta khó phân, tạo nên điều kiện thuận lợi cho Hoang Nguyên Vũ thoát thân.

Hai trường mâu rời tay bắn ra, phân biệt đâm vào ngực hai tên địch.

Long Ưng kiệt sức, thiếu chút nữa muốn nằm xuống, vĩnh viễn không muốn ngồi dậy.

Nhưng muốn đón hài tử sắp ra đời, được kiều thê âu yếm làm sao có thể chấp nhận số mệnh như vậy? Hắn lại lăn qua hai lần, né tránh năm trường mâu đâm xuống rồi móc ra Phi Thiên Thần Độn, ngưng tụ linh giác, bắn vào lòng bàn chân ngựa quân địch đang cưỡi, ôm lấy một chân khác chạy vọt ra ngoài mười trượng.

Sưu một tiếng. Con ngựa bị Phi Thiên Thần Độn bắn trúng chân làm mất thăng bằng, sắp ngã sang bên cạnh. Hắn liền xuyên qua khe hở của bụng ngựa, bay ra ngoài mười trượng. Trong thiên hạ, chỉ có ma chủng của Long Ưng mới có thể làm như vậy. Người khác cho dù có Thần Độn, võ công tương đương với hắn, nhưng cũng không có cách nào tìm được đường thoát thân trên chiến trường như vào chỗ không người như Long Ưng.

Già Nỗ đúng lúc chạy đến, hợp lực với Biên Ngao, nhưng cũng không bắt được Long Ưng.

Đám người Hoang Nguyên Vũ cũng chui vào được rừng cây. Binh lính Quy Tư đi theo y chỉ còn lại hơn năm mươi người. Từ đó có thể biết được đoạn đường rừng ngắn ngủi này cũng không dễ đi. Rất nhiều quân địch cũng đuổi theo vào trong rừng. Nhưng Long Ưng biết đối phương tuyệt không làm gì được Hoang Nguyên Vũ. Cơ hội sống sót của những người khác cũng rất lớn. Bởi vì so mã lực, một con ngựa được nghỉ ngơi hơn nửa buổi tối còn hơn một chiến mã lao lực cả đêm.

Long Ưng bật dậy khỏi mặt đất. Đám kỵ mã gần đó chưa biết rõ ràng có chuyện gì xảy ra, thì một người trong đó đã bị Long Ưng đâm cho bay khỏi lưng ngựa. Long Ưng, móc ra con dao găm rất có giá trị kỷ niệm mua ở Trường An và thành Quy Tư từ trong ngoại bào hộ thân mà Tiểu Ma Nữ và Thanh Chi đã may cho hắn, ném liên hoàn. Lại thêm hai tên địch bị dao đâm trúng yết hầu, chết ngay tại chỗ.

Bốn phía vang lên tiếng quát mắng.

Long Ưng thầm nghĩ, lúc này không đi còn đợi đến khi nào? Bây giờ còn cách rừng cây không đến hai trăm bước, phía trước trống không.

Chỉ còn hơn mười tên kỵ binh đang quay trở lại từ rừng cây. Long Ưng liền thúc ngựa chạy nhanh, đồng thời lục lọi bên cạnh, từ trên người quân địch tìm được một bao đựng tên. Hắn rút ra một mũi tên dài, bắn về phía kỵ binh đang cản đường phía trước.

Đồng thời thân người nghiêng trái ngả phải, tránh ba trường mâu đang đâm tới, chỉ còn kém một sợi lông là đã bị trúng mục tiêu, nguy hiểm đến cực điểm.

Quân địch phía trước không có bản lĩnh nhìn đêm như ngày của Long Ưng, lại thêm kình tiễn nhanh như thiểm điện, chưa kịp nhìn rõ ràng thì đã đi đời nhà ma, rơi xuống lưng ngựa.

Bởi vì phía trước là kỵ binh địch, phía sau là quân địch điên cuồng đuổi theo, hắn không dám tiếp tục bắn tên, chỉ một mặt chạy về phía trước.

Long Ưng chạy vọt qua hai kỵ mã, dùng tay không đánh bay đao mâu của địch. Hai chân hắn lại đá vào bụng ngựa. Hai con ngựa kêu lên thảm thiết, ngã sang bên cạnh.

Chiêu này cực kỳ lợi hại. Con ngựa ngã xuống đất sẽ tạo thành thế ong vỡ tổ, khiến quân địch không có cách nào vượt qua được chướng ngại. Đám thiên quân vạn mã đang dùng tốc độ cao để chạy, đụng phải tình huống trước mắt sẽ tạo thành hỗn loạn. Một góc hỗn loạn sẽ lan tràn đến toàn bộ chiến trường.

Áp lực của Long Ưng nhẹ đi, chạy vào trong rừng. Phía sau còn truyền đến tiếng người hô ngựa hý lung tung. Nhưng vào lúc này, một điềm báo nguy hiểm xuất hiện trong đầu y.
Bình Luận (0)
Comment