Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 226

Bọn Long Ưng đã nắm thế chủ động, thúc ngựa phóng nhanh, người dám ngăn cản đều bị chém ngã, máu bắn tung tóe, không ai có thể làm chậm bước bọn hắn.

Trong lúc đang chạy xuống sườn đồi, Long Ưng có một hành động mà ngay cả hai đồng bạn của mình cũng bất ngờ: Hắn ném Tiếp Thiên Oanh về khoảng không phía trước, điểm rơi là khoảng trống chừng ba trượng phía trước đội thân vệ.

Không tự chủ được, ánh mắt mọi người, kể cả chủ soái địch đều bị hút theo thứ binh khí kỳ dị và đáng sợ đang xoay tít ở trên không.

Cùng lúc đó, Long Ưng lấy cung Chiết Điệp ra, kẹp bốn mũi tên vào, thừa dịp kẻ địch đang bị phân tâm bởi Tiếp Thiên Oanh, bắn ra liên tiếp bốn mũi tên.

Nạn nhân đầu tiên là tên thổi kèn, y đang theo lệnh chủ soái mà thổi kèn hiệu điều động binh lính đối phó với hướng tấn công của bọn Long Ưng, thì bị mũi tên thứ nhất bắn trúng mặt, tiếng kèn biến thành tiếng thét trước khi chết, rồi im bặt hoàn toàn. So với sức tấn công của thiên quân vạn mã, tác động của mũi tên này chỉ có hơn chứ không kém.

Mũi tên thứ hai bắn trúng ngọn cờ cao nhất sau lưng chủ soái địch, soái kỳ bị mũi tên bắn gãy, rớt xuống, đổ gục trên mặt đất.

Hai mũi tên sau bắn trúng hai tên thân vệ cầm bó đuốc chiếu sáng cho tên chủ soái, hai bó đuốc rơi trên mặt đất, lập tức bén vào đám cỏ dại đã dính dầu hỏa.

Rốt cuộc Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình cũng hiểu được mưu kế của Long Ưng, họ vừa gạt những ngọn giáo và mâu phóng tới, vừa kêu lên khen ngợi. Thuật bắn tên cao siêu của Long Ưng đã bất chợt tạo nên biểu hiện giả tạo là chủ soái địch đang bị tấn công trực tiếp, bởi vì người tận mắt chứng kiến tình thế này chỉ giới hạn trong khoảng hai, ba ngàn người, còn những người khác thì hoặc bị đồi núi che khuất tầm mắt, hoặc ở quá xa không thể nhìn rõ. Chủ soái địch không còn người thổi kèn lệnh, trong phút chốc không còn phương tiện để chỉ huy, tựa như một người khổng lồ dũng mãnh, bỗng nhiên biến thành đui mù, không còn chút hơi sức nào, ngay cả giương mắt nhìn cũng không làm được.

Sự hỗn loạn từ một góc đã lan tràn khắp toàn quân.

Đội quân ở hai cánh chính là lực lượng hùng hậu nhất của địch quân, có thể linh hoạt hỗ trợ cho quân tiền phương, thậm chí bao vây tấn công kẻ xâm phạm, nhưng do đóng ở chân và đỉnh đồi, cách đỉnh đồi của chủ soái khoảng trăm trượng, cũng không rõ lắm chuyện xảy ra ở phía hậu phương, bọn họ còn tưởng rằng quân địch đã đánh thẳng tới chỗ đội thân vệ của chủ soái, lại không nhận được chỉ thị, mà lại biết là người thổi kèn đã bị giết, nào dám do dự, vội vàng từ hai phía kéo tới hỗ trợ.

Đội quân tiên phong cũng chia ra một nửa số quân, kéo về phía hậu phương, nhất thời khiến cho binh lực ở tiền phương bị giảm sút trên diện rộng.

Có sự chuyển động, nghĩa là đã phá vỡ thế án binh bất động, tuy Long Ưng chỉ bắn mấy mũi tên, nhưng đã khiến toàn bộ bố cục trận địa của địch quân bị thay đổi, còn làm dao động lòng quân của địch nhân.

Thế lửa không ngừng lan ra, bốc lên hơn mười đám khói dầy đặc, theo gió lùa về phía chủ soái trên đỉnh đồi.

Tuyết Nhi lao xuống sườn dốc như cơn lốc, đội thân vệ sợ Long Ưng lại bắn tên, vội xông tới trước chặn đánh.

Tiếp Thiên Oanh từ trên trời rơi xuống, rơi đúng vào tay Long Ưng.

Đội thân vệ địch không hỗ là quân tinh nhuệ, liền điều chỉnh vị trí, tạo thành chiến trận, hai hàng quân phía trước cầm mâu và khiên, ba hàng quân phía sau cầm đao, đội ngũ hừng hực khí thế lao tới. Mối uy hiếp lớn nhất là quân ở hai cánh tiến tới trước nhất, hình thành thế gọng kìm. Chỉ cần quân cầm khiên và mâu ở giữa trận có thể ngăn chặn ba người một lát, bọn hắn sẽ rơi vào thế bị bao vây trùng điệp.

Chỉ cần nhìn khí thế hung hãn, dũng mãnh của địch nhân, là biết đối phương có đầy đủ năng lực, bọn hắn khó có thể hiển lộ uy phong như vừa rồi.

Nếu là lúc vừa rời khỏi Trường An, mà bị rơi vào tình thế nguy hiểm thế này, có lẽ bọn hắn cũng bó tay. Nhưng sau khi trải qua quá trình tôi luyện trên cao nguyên và sa mạc, chiến đấu trên sa trường như cơm bữa, bọn hắn đã nắm được đường đi nước bước, đến giờ phút này sức lực vẫn còn dồi dào. Chỉ có điều, tình thế này thì cũng khó tránh khỏi bị thương, cũng khó chống đỡ được lâu dài.

Long Ưng biết trong tình thế này, thắng bại chỉ cách nhau trong gang tấc, chợt hét lớn một tiếng, toàn lực ném Tiếp Thiên Oanh ra.

Tiếp Thiên Oanh xoay nhanh như chong chóng, đến nỗi không còn nhìn rõ hình dáng, biến thành một luồng sáng xoay tròn tấn công địch nhân, kình khí của nó bao phủ trong vòng ba bốn trượng, không khí như bị xé rách, khiến mắt địch nhân nhức nhối như bị kim châm, màng nhĩ chấn động như sấm ngang tai, da như bị dao cắt, khó phán đoán và phản ứng bình thường, cộng thêm tia lửa đầy trời, cảnh tượng trông như ở âm ti địa ngục.

Nơi nào bóng ảnh sáng lóa của Tiếp Thiên Oanh bay tới, lại có máu địch bắn lên, kẻ địch ngã xuống. Khi nó chạm tới hai tên của hàng cuối cùng, thế trận vốn đầy mạnh mẽ của quân địch đã hoàn toàn rối loạn, mở ra lối đi trống trải.

Tuyết Nhi như hiểu thời cơ, liền tăng tốc, Long Ưng thuận tay rút Ô đao ra, trái quét phải chém, hai tên địch bị hắn chém trúng, văng ra hai bên, vốn áp đảo về số lượng, đội thân vệ đã hoàn toàn tan rã.

Một nửa đội thân vệ ở lại giữ dưới chân đồi, cho rằng dù thế nào thì phe mình cũng ngăn được đối phương một lúc, lại nhìn cũng không rõ lắm, bất chợt giật nảy người khi thấy Tiếp Thiên Oanh không ngừng xoay tít bay về phía họ, liên tiếp mấy người bị giết chết, Tiếp Thiên Oanh rơi xuống giữa trận.

Ba người Long Ưng thoát vây mà đến, thừa dịp phòng tuyến cuối cùng đang rối loạn, nhanh như chớp lao vào trong trận địa địch.

Long Ưng nghiêng người chụp lấy Tiếp Thiên Oanh đang nằm trên mặt đất, thuận thế vung lên một vòng, giết chết hai tên địch vừa xông lên.

Tiếp Thiên Oanh hóa thành bóng ảnh sáng rực đầy trời, theo bước chân Tuyết Nhi lao thẳng tới, đột nhiên cảm thấy toàn bộ áp lực tiêu tan, hóa ra là đã vượt qua phòng tuyến cuối cùng của đội thân vệ.

Phía trước có một sườn dốc dài hơi dựng, nơi ở của chủ soái địch cao hơn ba mươi trượng, những thân vệ khác bảo vệ ở phía sau. Nhưng vào lúc này, tiếng hô “giết, giết” vang trời ở phía sau bọn Long Ưng đang nhanh chóng tới gần, hiển nhiên viện quân Thi Lãng Chiếu đã đột phá trận địa tiền phương của địch, đang đánh thẳng tới.

Bỗng chốc những bóng người phía trên chuyển động, chủ soái địch và các tướng lĩnh lướt ngang về bên phải. Thì ra ngoài quân thân vệ ở phía sau chạy lên bảo vệ chủ soái, còn có hơn hai trăm người từ chỗ cao lao xuống sườn dốc với khí thế mạnh mẽ. Nếu để hai đội quân trước sau hội hợp, bọn hắn sẽ rơi vào thế phải tử chiến, quân cứu viện chưa tới thì đã đi đời nhà ma.

Nhưng Long Ưng không kinh sợ mà lại lấy làm mừng.

Hắn sợ nhất là chủ soái địch hoàn toàn rút lui về phía sau, chạy tới vị trí an toàn rồi dẫn quân phản kích, nhưng bây giờ y lại định giết chết bọn hắn trước khi ba người tới được đỉnh đồi, như thế bọn hắn có thể lợi dụng thời cơ được rồi.

Hắn đặt Tiếp Thiên Oanh trên đùi, hét lên:

- Bảo vệ phía sau!

Rồi bằng thủ pháp nhanh nhẹn, lấy cung Chiết Điệp ra, mở cung, lấy mũi tên, lắp tên, bắn ra liên tiếp.

Hắn không bắn vào địch quân đã chạy xuống tới với thanh thế hùng hổ, mà nhắm vào hàng sau phía trên của quân địch. Trong tích tắc, đã có nhiều người trúng tên giữa mặt, mũ bảo hộ không có tác dụng nào, địch nhân từ lưng ngựa rơi xuống, lăn lông lốc xuống sườn dốc, tác dụng của nó không khác những khúc cây, lập tức vướng chân những con ngựa phía trước, khiến chúng lần lượt trượt chân, tạo ra hiệu ứng dây chuyền. Quân địch đang hừng hực khí thế, chẳng những không còn khả năng chặn đường đối phương, mà bản thân còn khó giữ nổi.

Long Ưng đổi hướng chạy xiên ngang lên, dẫn hai người Vạn, Phong mở ra một khoảng trống tránh chỗ cho hơn trăm người ngựa địch dồn đống vào nhau, lăn xuống sườn đồi như một khối cầu lớn, cuốn theo bụi đất đầy trời.

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng ngựa hí chói tai, vang lên không dứt, lại thêm khói lửa dày đặc từng đợt cuốn tới, cảnh tượng vô cùng thê thảm, khiến người không nỡ nhìn.

Ba người vừa đúng lúc né qua những tên địch té lăn xuống đồi, lập tức áp lực giảm nhiều, trong lúc hỗn loạn, nhất thời địch nhân không cách nào nắm được vị trí của bọn hắn, mặc cho bọn hắn xông thẳng tới đỉnh đồi.

Hơn mười tên địch xông ra ngăn chặn, bị ba người đánh ngã như bổ dưa thái rau, bỗng nhiên vó ngựa trở nên thăng bằng: thì ra đã lên tới bãi đất bằng trên đỉnh.

Đỉnh đồi đã bị cháy nhiều chỗ, ngọn lửa bốc lên nhanh chóng, sinh ra nhiều khói đen, dãy cây rừng trên đồi đã cháy sạch, vang lên tiếng nổ lốp bốp.

Tướng soái địch quân được hơn trăm thân vệ hộ vệ, đang bỏ chạy về phía bên kia sườn đồi, định hội hợp với cánh quân bên phải.

Mấy trăm quân thân vệ từ hậu phương xông lên, từ trên cao nhìn xuống như một đàn kiến, thấy bóng dáng ba người Long Ưng, liền điên cuồng đuổi theo.

Long Ưng hét lớn:

- Hai người đi đi!

Hắn siết dây cương chuyển hướng, quay đầu ngựa về phía đội quân đang đuổi tới.

Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình hiểu, thất bại hay thành công là tùy vào giây phút này, liền chạy sượt qua người hắn, đuổi theo chủ soái địch.
Bình Luận (0)
Comment