Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 234

Quyển 5 – Chương 234: Vùng đất tranh chấp (hạ).

Ba kỵ mã phi băng băng dọc theo bờ sông, Phong Quá Đình là người đầu tiên giảm tốc độ, ánh mắt thâm tình đăm đăm nhìn dòng sông, trầm giọng nói:

- Núi non, hang động ở Thương Sơn phân biệt rành mạch, mười tám dòng suối kẹp giữa mười chín ngọn núi, dòng nào cũng xanh trong, mát lạnh, trong số đó suối Thanh Bích là trong lành nhất, không nhiễm một hạt bụi. Đoạn trước khi rời núi là đẹp nhất, từ trên cao mấy trượng, dòng nước xanh trong cuồn cuộn đổ thẳng xuống, rót vào ba cái đầm sâu kề nhau, đá soi nước, nước càng long lanh lưu chuyển, sắc đá càng mỹ lệ.

Vạn Nhận Vũ tới cạnh hai người, hỏi:

- Mộ của Mi Nguyệt ở đâu? Vừa nhìn đã thấy lòng chảo sông phía trước, nhưng lại không thấy dấu hiệu của huyệt mộ.

Tiểu Uyển đáp:

- Mộ của Vu chủ được giữ rất bí mật, người lập mộ cho Vu chủ đều phải lập lời thề vĩnh viễn không lộ ra, cho nên chỉ có một số ít người biết được. Huyệt mộ ở ngay dưới lòng sông, nơi suối Thanh Bích đổ xuống trước khi rời núi. Theo di thư của Vu chủ, dùng quan tài bằng đồng chứa di thể của nàng, chôn ở lòng đất dưới nước, không đặt cột mốc, chỉ khắc vào đá cạnh bờ làm dấu.

Long Ưng nói:

- Lúc trước Tiểu Uyển trốn ở đây sao?

Tiểu Uyển quay đầu liếc nhìn Long Ưng cưỡi ngựa theo sát phía sau, gật đầu nói:

- Đúng vậy, Tiểu Uyển không ngờ ngay cả một nơi xa xôi như vậy, địch nhân cũng không tha. Bọn chúng xếp thành một hàng từ phía đông sục sạo tới, Tiểu Uyển không kịp tránh né, lúc đó hối hận muốn chết, sao mình không tránh xa vào trong Thương Sơn một chút.

Phong Quá Đình nói:

- Bọn chúng có bao nhiêu người?

Tiểu Uyển nói:

- Lúc ấy lòng dạ muội rối bời, không thấy rõ ràng, nhưng ít nhất có khoảng năm sáu trăm người.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Bọn chúng có xâm phạm ngươi không?

Tiểu Uyển thẹn thùng đáp:

- Nhờ, Vu chủ phù hộ, chúng chỉ bắt ta lại.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Xem ra, nội quy trong quân của địch nhân rất nghiêm khắc, thật sự là có khí phách của bá chủ.

Nhìn Thương Sơn ở phía trước đang càng lúc càng gần, Long Ưng càng cảm nhận được khí thế hào hùng của nó, thảm thực vật trên núi um tùm rậm rạp, rất thu hút ánh mắt. Hắn nói:

- Không chỉ vì quân quy nghiêm khắc, mà đám thuộc hạ của Tông Mật Trí có nhiệm vụ đặc biệt, là phải tìm nơi chôn chất Mi Nguyệt, quật di hài của nàng lên, để Tông Mật Trí làm phép, phá vỡ lời nguyền “Hẹn lại kiếp sau” của Mi Nguyệt.

Phong Quá Đình chấn động:

- Chuyện đó thế nào rồi?

Long Ưng đáp:

- Chỉ cần nhìn huyệt mộ dưới đáy sông của Mi Nguyệt vẫn bình yên không có dấu hiệu khác thường, đủ biết Tông Mật Trí vẫn chưa phá giải được pháp lực của Mi Nguyệt, không thể tìm ra vị trí chính xác nơi chôn Mi Nguyệt, chỉ biết nằm đâu đó ở chân Thương Sơn.

Vạn Nhận Vũ hỏi:

- Sao Tông Mật Trí có thể biết được?

Long Ưng đáp:

- Nếu chúng ta thừa nhận có chuyện luân hồi, thì không thể không thừa nhận sự tồn tại của u hồn, giữa sinh và tử hẳn là có một ranh giới. Tất cả thần vu và pháp sư có năng lực thông linh, đều có thể xuyên thấu qua thời gian từ cổ chí kim để phát triển ra đủ loại bí thuật, liên lạc với quỷ thần, thậm chí lợi dụng sức mạnh của quỷ thần để biết được những chuyện mà trong hoàn cảnh bình thường không thể nào biết được. Cho nên có những sức mạnh mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi, không có cách nào hiểu được. Trước khi mất, nhất định Mi Nguyệt đã một phen bỏ công sức, cho nên tuy Tông Mật Trí có khả năng thông thần, nhưng không có khả năng lợi dụng quỷ thần để phá giải lời nguyền của Mi Nguyệt.

Vạn Nhận Vũ cười khổ nói:

- Càng nói càng sâu xa, huyễn hoặc.

Long Ưng nói:

- Biết mình biết người, trăm trận không khinh nhờn, chúng ta phải hiểu rõ Tông Mật Trí, mới có thể trừng trị hắn.

Tiểu Uyển kêu lên:

- Đến rồi!

Phong Quá Đình ghìm cương ngựa lại.

Từ trên cao, Thần Ưng kêu thật to, sau khi gấp gáp bay vòng một vòng, lại hướng về phía Thương Sơn bay đi, trong chớp mắt biến mất trong đám mây khói màu ngọc bạch kéo dài hơn mười dặm trên Thương Sơn.

Bốn người thu hồi ánh mắt, đạp vào bàn đạp, xuống ngựa.

Tiểu Uyển mừng rỡ nói:

- Ta Ta Nhi về nhà rồi!

“Ta Ta Nhi” là tên Mi Nguyệt đặt cho Thần Ưng năm xưa, Phong Quá Đình vì sợ nghe tên nhớ người, cho nên bỏ đi không dùng.

Nhưng ba người chưa kịp đáp lời nàng, Tuyết Nhi và hai con ngựa kia đã cất vó hí lên.

Long Ưng cởi yên cho Tuyết nhi, lắc đầu cười khổ:

- Mấy con ngựa này được cưng quá sinh hư rồi!

Vạn Nhận Vũ cũng theo hắn cởi yên cho ngựa cưng, vui vẻ nói:

- Chúng càng vất vả, công lao càng lớn, nên càng phải được hưởng thoải mái một thời gian.

Phong Quá Đình cũng dỡ bỏ vật nặng trên lưng ngựa, nói:

- Vùng bình nguyên này bao la phì nhiêu, có thể là vùng đồng hoang xinh đẹp nhất trên đời, khắp nơi đều gợi hứng thú. Chúng ta mệt mỏi vì chiến tranh, không có phước để hưởng thụ, thôi thì để chúng hưởng thay chúng ta. Ngẫm lại cũng khiến cả người tràn ngập cảm giác vui sướng và hạnh phúc.

Long Ưng vuốt ve Tuyết Nhi một hồi, rồi vỗ mạnh vào đùi nó, Tuyết Nhi hí lên vui vẻ, dẫn hai con ngựa thân thiết, tung vó đuổi theo bầy ngựa hoang xa xa.

Tiểu Uyển lo lắng hỏi:

- Không sợ chúng đánh nhau sao?

Phong Quá Đình đáp:

- Chúng là những cao thủ tuyệt đỉnh trong loài ngựa, những con ngựa khác chỉ có thể thần phục thôi.

Thấy Long Ưng nâng Tiếp Thiên Oanh trên vai, y lại nói:

- Còn không tìm chỗ giấu nó đi, mang cái thứ này, làm sao vào thành?

Tiểu Uyển nói:

- Trong núi có chỗ thích hợp để giấu đồ, sau khi bái tế Vu chủ, Tiểu Uyển sẽ dẫn đường đến đó.

Tiểu Uyển thường vào núi hái thuốc, tất nhiên là biết rõ đường đi nước bước trong núi.

Phong Quá Đình lấy ngọc châm trong ngực ra, đưa cho Tiểu Uyển, Tiểu Uyển sợ hãi nói:

- Sao Đình ca lại đưa cho muội?

Phong Quá Đình vỗ vỗ vai nàng, nói:

- Đợi lát nữa ta đưa muội vào núi, thuận đường thăm bạn cũ, Tiểu Uyển ở lại đó, một thời gian nữa, đợi ta giải quyết xong chuyện Phong Thành, sẽ quay lại đón muội.

Ngoài ý liệu của ba người, Tiểu Uyển không có thái độ bịn rịn của nữ nhi, gật đầu nói:

- Tiểu Uyển hiểu rồi, Đình ca yên tâm đi làm đại sự đi, nếu Đình ca có mệnh hệ nào, Tiểu Uyển nguyện sẽ chôn theo Đình ca!

Long Ưng nói:

- Chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra, Tiểu Uyển không tin chúng tôi, cũng phải tin ở Vu chủ chứ!

Tiểu Uyển cúi đầu, nói:

- Tông Mật Trí rất đáng sợ!

Vạn Nhận Vũ nói:

- Bọn chúng có Quỷ tôn, chúng ta đã có Long thần vu. Cho dù pháp lực của Tông Mật Trí mạnh mẽ cỡ nào, cũng sẽ có đầu mối để lần theo. Long thần vu của chúng ta là người mà Tông Mật Trí còn xa mới hiểu được. Ngài cũng là khâu trọng yếu nhất trong cuộc đấu tranh “hai kiếp” giữa Vu chủ và Tông Mật Trí. Hôm nay chúng ta đứng ở bờ sông này, là chuyện đã định trong số phận.

Mặc dù qua Phong Quá Đình, Tiểu Uyển đã biết được chuyện Mi Nguyệt có lẽ đã luân hồi chuyển kiếp, nhưng nàng nghe mà như hiểu như không, bây giờ bởi vì lòng tin mạnh mẽ không thể lay chuyển trong lời nói của Long Ưng và Vạn Nhận Vũ, nàng cũng bị ảnh hưởng, vẻ mặt dần thoải mái hơn.

Long Ưng nhìn Tiểu Uyển, nói:

- Chăm sóc tốt Ta Ta Nhi nhé, nó cũng đã đến lúc phải tìm vợ rồi đấy!

Sau khi bái tế Mi Nguyệt ở bờ sông, Phong Quá Đình đưa Tiểu Uyển vào núi. Bởi vì Ưng tộc luôn bài xích ngoại nhân, cho nên sau khi cùng vào vùng núi, Long Ưng và Vạn Nhận Vũ không đi sâu vào, chịu trách nhiệm đem Tiếp Thiên Oanh và yên ngựa giấu ở nơi bí mật.

Hai người ngồi xuống bên cạnh một cái hồ nhỏ, chờ Phong Quá Đình quay lại. Hồ nước Thương Sơn quả nhiên danh bất hư truyền, nước hồ trong suốt thấy đáy, long lanh chói mắt. Quanh hồ mọc đầy cây Hồ Điệp (Heritiera parvifolia-ND), một cây cổ thụ trong số đó nghiêng bóng xuống hồ, trên cây đầy những chú chim nhỏ không biết tên, ríu rít hót vang trong đám cành lá, không hề sợ hãi bọn hắn.

Vạn Nhận Vũ hỏi:

- Kế tiếp mình làm gì đây?

Long Ưng nói:

- Chúng ta trở về phòng thủ Phong Thành!

Vạn Nhận Vũ kinh ngạc hỏi:

- Đông Mộ Bạch tệ hại như thế, vả lại chủ nào tớ nấy, làm sao phòng thủ nổi?

Long Ưng nói:

- Phòng thủ không được cũng phải thủ, đây gọi là “tri kỳ bất khả nhi vi chi” (1), bởi vì không còn có lựa chọn nào khác, hy vọng là Mi Nguyệt đã sớm có sắp xếp đối với chuyện này.

Vạn Nhận Vũ cười khổ nói:

- Đây là một dạng khác của “mặc cho số phận”!

Long Ưng nói:

- Ta có lòng tin, công tử nhất định tìm được Mi Nguyệt, chúng ta lập tức có thể đánh bại Tông Mật Trí. Niềm tin này là mù quáng, không có lý lẽ, lại càng đối nghịch với sự phát triển của tình thế trước mắt.

Phong Quá Đình đã quay lại, từ xa làm một loạt dấu hiệu bằng tay.

Hai người cũng không nói chuyện, đều thi triển cước pháp, rời khỏi vùng núi, hướng về phía Phong Thành, lao đi với tốc độ cao nhất.

(1) Tri kỳ bất khả nhi vi chi: câu nói của Khổng Tử, có nghĩa là làm một việc mà biết rõ nó không thể có được hiệu quả, thậm chí hoàn toàn không có hiệu quả, nhưng cho rằng cần phải nhiệt tình mà làm. Hay nói cách khác, khi làm việc, hãy gác ý nghĩ thành công và thất bại qua một bên, cứ cố gắng mà làm.
Bình Luận (0)
Comment