Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 241

Quyển 5 – Chương 241: Bỏ thành chạy trốn (thượng).

Trước sự chờ đợi của Bì La Các và bốn nàng, Long Ưng không còn cách nào khác, nói:

- Vương tử lợi hại, nhưng ta không tiện tự giới thiệu, đành phải nói về hai vị huynh đệ vậy. Ở Trung Thổ, Vạn gia được xưng tụng là Thiên hạ đệ nhất đao, từ sau khi đao pháp đại thành, chưa bao giờ gặp được đối thủ ngang tài, mà lại có khả năng chinh chiến lâu dài, có thể lấy đầu tướng địch giữa thiên binh vạn mã như lấy đồ trong túi. Nếu Tông Mật Trí đơn đả độc đấu với huynh ấy, ta cá toàn bộ gia sản là huynh ấy thắng.

Hắn ngừng lại một chút rồi chợt hỏi:

- Ta đây có quá lời không?

Bì La Các và bốn nàng đang nghiêm trang lắng nghe một cách tôn kính, nhưng nghe tới câu cuối cùng của hắn, không biết phải nói sao.

Giọng nói bình thản của Vạn Nhận Vũ xuyên qua vách tường giống như Đan Thanh Tử khi xưa, đưa vào tai mọi người:

- Tiểu tử, ta đang nằm mộng thấy quay về Thần Đô, đang định vào khuê phòng của Phương Hoa, lại bị cái miệng tía lia của ngươi đánh thức mất rồi!

Y bước vào, chào:

- Kính chào Vương tử!

Bì La Các vội đáp lễ, Vạn Nhận Vũ lấy giấy thông hành ra, Bì La Các biết y là đệ nhất đao ở Trung Thổ, lập tức thu lấy chứng từ, bốn nàng thì không cần phải nói.

Long Ưng ung dung nói:

- Ta đã bán rẻ Vạn gia, ngại gì bán thêm một người? Đây gọi là tay đã trót nhúng chàm, ha ha! Phong công tử không phải là người không có chức quan như bọn ta, huynh ấy chính là Ngự Tiền Thủ Tịch Kiếm Thủ của đương kim Thánh Thần Hoàng Đế Đại Chu ở Trung Thổ, là đệ nhất nhân của quân đội Trung Thổ. Chiến công gần đây nhất của huynh ấy, là chém chết Đại tướng Trương Hùng nổi tiếng của Việt Tích Chiếu.

Bốn nàng đều lộ vẻ xúc động, mặc dù vẫn chưa rõ ràng chân tướng, đã nhìn Phong Quá Đình với ánh mắt khác xưa. Trái lại Bì La Các chỉ hơi gật đầu, không quá mức chấn động.

Long Ưng mỉm cười nói:

- Vương tử đã biết trước rồi.

Bì La Các nói:

- Cũng biết đại khái, nhưng không rõ là ai trong số các vị ra tay. Xá muội vẫn theo dõi các vị và người Thi Lãng Chiếu. Khi các vị đoạt hàng cứu người, từ chỗ tối xá muội cũng chứng kiến tất cả. Xá muội là người rất kiêu ngạo, nhưng cũng phải lên tiếng ca ngợi trí tuệ cao thâm và sự dũng mãnh phi thường của các vị. Đặc biệt đối với kỹ năng xạ tiễn của Long huynh, xá muội khen là thiên hạ vô song.

Bốn nàng ngẩn ngơ, đưa mắt nhìn Long Ưng.

Đinh Na ở bên cạnh, giơ bàn tay trắng nõn lên đánh vào tay hắn hai cái, Đinh Linh ở phía bên kia càng không khách khí, liền cắn lên vai Long Ưng.

Như nhớ ra chuyện gì, Bì La Các nói:

- Phong công tử là Ngự Tiền Kiếm Thủ, còn Long huynh có quan hệ thế nào với Nữ Đế?

Long Ưng xuýt xoa kêu đau, nói:

- Ta chỉ là khách khanh (1), chẳng qua là từng đại giá xuất chinh (thay vua cầm quân chinh phạt -ND), thu phục vùng Đông Bắc Trung Thổ vốn bị quân Khiết Đan xâm chiếm.

Bì La Các vỗ đùi kêu lên:

- Ta thật là ngốc nghếch và chậm chạp, lẽ ra phải sớm đoán ra là ngươi! Có một tộc nhân nghe được tin tức từ chỗ người Thổ Phiên, là Trung Thổ xuất hiện một chiến sĩ vô cùng đáng sợ, lợi hại đến nỗi các nước vùng tái ngoại không ai không sợ, dù là đơn đả độc đấu, hoặc đối trận sa trường, cũng đều tất thắng. Hắn còn đặc biệt nhắc tới, ngươi sử dụng binh khí rất kỳ dị và làm người ta sợ nhất là thuật bắn cung cao siêu, có thể bắn chết bất kỳ địch thủ nào trong vòng ba ngàn bước, đến lúc chết đối phương cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Tên tộc nhân đó không nhớ rõ tên Hán ngữ của ngươi, còn ta thì cho rằng lời đồn đãi phóng đại quá mức, bắn tên cách xa ngàn bước đã hết sức phi thường, huống chi là ba ngàn bước mà vẫn có thể bách phát bách trúng, cho nên cũng không để ý lắm. Ài! Người đó chính là ngươi ư? Đúng là ba ngàn bước chứ?

Long Ưng thầm vui mừng, bọn hắn cần Bì La Các, cũng như Bì La Các cần bọn hắn. Hắn tiện tay lấy cung xếp Chiết Điệp đưa cho Bì La Các, nói:

- Tầm bắn xa nhất của ta từng đạt ba ngàn bước, là nhờ vào vật này.

Ánh mắt bốn nàng đều bị thu hút, chuyển từ cung Chiết Điệp trên tay Bì La Các sang Long Ưng.

Bì La Các ngắm nghía cung xếp một hồi, chợt nhấn một cái nút. Một tiếng “Coong” vang lên, cung xếp mở ra, ánh vàng lấp lánh dưới ngọn đèn, bốn nàng kêu lên kinh ngạc.

Bì La Các rất thích thú, đưa tay vuốt dây cung, tán thưởng:

- Trong thiên hạ lại có thần cung có thể xếp lại thế này, dây cung lại được xe từ mấy trăm sợi thép nhỏ như tơ nhện, quả là vô cùng khéo léo!

Đinh Na thúc giục:

- Kéo thử xem!

Các nàng đều là cung thủ xuất sắc, đặc biệt thấy hứng thú đối với cung Chiết Điệp.

Bì La Các không dám chậm trễ, nhảy lên lưng ngựa, cố ngồi vững vàng, một tay cầm cung, một tay từ từ kéo dây cung ra. Kéo chưa tròn vành là y đã lộ vẻ cố hết sức, nhưng vẫn kiên trì kéo tiếp, trong nháy mắt dây cung vừa tròn, là đã buông tay. Dây cung bắn ra liền bật lại, kêu lên soàn soạt, rung lên bần bật một hồi lâu.

Bì La Các hoảng sợ nói:

- Đây nhất định là cường cung ngàn thạch, chỉ kéo thôi đã khó, chứ đừng nói là bắn chính xác hoặc bắn liên tục.

Đinh Na nhảy dựng lên, phấn khởi nói:

- Để ta xem một chút đi!

Bì La Các đưa cung cho nàng, tiện thể ngồi xuống bên cạnh Long Ưng, thấp giọng nói:

- Sáng mai ta đi gặp Đông Mộ Bạch, có thể cho hắn biết về các vị không?

Đinh Na duyên dáng kêu to, thì ra nàng chỉ kéo được một nửa. Ba nàng kia giành lấy kéo thử, nào ngờ còn không bằng Đinh Na, trong phúc chốc bốn nàng tranh cãi ầm ĩ cả lên.

Long Ưng nói:

- Tiểu Phúc Tử ra đi! Đừng trốn ở đó nhìn lén!

Tiểu Phúc Tử phấn khởi từ hành lang đi tới, cũng tham gia kéo thử cung.

Long Ưng nhìn Bì La Các, nói:

- Rốt cuộc lệnh muội đã nói với Vương tử những gì?

Bì La Các đang định trả lời hắn, Đinh Linh đã cầm cung Chiết Điệp tới trước mặt Long Ưng, nói:

- Xin Long gia cho chúng tôi được mở rộng tầm mắt!

Long Ưng thuận tay nhận cung, vẫn nhìn Bì La Các, chờ y trả lời, vẫn ngồi thư thái như trước, giương cung kéo ra liên tục hơn mười lần, lần nào vành cung cũng tròn như trăng rằm. Không những bốn nàng và Tiểu Phúc Tử, mà ngay cả Bì La Các cũng không nói nên lời, ai cũng sững sờ, trong đại sảnh im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi, chỉ còn tiếng thở gấp của bốn nàng và Tiểu Phúc Tử.

- Coong!

Long Ưng gấp cung lại, bỏ vào túi trong của áo khoác, nhe hàm răng đều đặn trắng bóc ra, nhìn bốn nàng cười rạng rỡ:

- Mời bốn tiểu mỹ nhân về phòng nghỉ ngơi! Tiểu Phúc Tử cũng chạy về kho chứa củi đi, ta có chút chuyện quan trọng muốn bàn với Vương tử.

Năm người biết Long Ưng nói như vậy là đã giữ thể diện cho mình, nghe lời trở về phòng. Đương nhiên trước khi quay đi, bốn nàng không quên liếc ngang, tặng hắn mấy làn thu ba sóng sánh, hễ là đàn ông bình thường, không ai không hiểu tâm ý của các nàng.

Khi đại sảnh chỉ còn lại hai người, Bì La Các thấp giọng nói:

- Xá muội nói đúng lắm, không giữ được Phong Thành, không giữ được tất cả.

Long Ưng khen ngợi:

- Nói hay lắm, hai câu đó thể hiện được toàn bộ cái nhìn của chúng tôi!

Bì La Các nói:

- Xá muội cũng nói rõ với ta về thân phận của ba vị và nguyên nhân ba vị ra tay đối phó với Tông Mật Trí.

Long Ưng thầm kêu thôi rồi, nếu như nàng ta là Mi Nguyệt đầu thai, sao không có chút ấn tượng nào đối với bọn hắn?

Nhưng hắn chưa từ bỏ hy vọng, hỏi:

- Xin đừng trách tiểu đệ đường đột, xin hỏi năm nay lệnh muội bao nhiêu tuổi?

Bì La Các nhíu mày nhẩm tính, rồi đáp:

- Hẳn là mười tám, mười chín tuổi rồi!

Rốt cuộc, Long Ưng hết hy vọng, không còn chút ảo tưởng nào đối với công chúa nữa.

Hai người bàn bạc nên nói thế nào để thuyết phục Nhĩ Hải Vương Đông Mộ Bạch, rồi Bì La Các cáo từ rời khỏi.

Long Ưng vừa bước vào hành lang, Đinh Na đã như một làn gió thơm, nhào vào lòng hắn, hai tay hai chân quấn chặt lấy hắn, đôi môi đưa tới trước mặt hắn như mời mọc, như dâng hiến. Sự hấp dẫn đến mức gân cốt bủn rủn, hồn xiêu phách lạc thế kia, không ai có thể kháng cự!

Biểu hiện của nàng khiến Long Ưng cảm nhận được một cách rõ ràng bản tính hoang dại đang chảy trong dòng máu của mỹ nữ dị tộc này.

Tuy nhiên Long Ưng cố kìm chế lửa dục đang bùng lên, không dám thám hiểm thân thể nở nang mê hoặc lòng người của nàng, tránh né đôi môi của nàng, nói:

- Có phải Phong công tử ở phía sau nhà không?

Đinh Na nghe vậy, tỉnh táo lại một chút, thở gấp gật đầu.

Long Ưng dịu dàng xoa nhẹ tấm lưng thơm tho của nàng, trầm giọng nói:

- Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với Phong công tử, trời sắp sáng rồi! Ngày mai ta cũng chưa đi ngay đâu!

Đinh Na không bằng lòng:

- Đinh Na rất muốn mà!

Vẻ mặt của nàng khiến Long Ưng nhớ tới Mỹ Tư Na Phù, khi nàng động tình, cũng có dáng vẻ bất chấp như vậy. Trái tim như nhũn ra, hắn vỗ vỗ lưng Đinh Na, nói:

- Nói chuyện xong với công tử, ta sẽ tới tìm nàng.

Đinh Na lưu luyến không nỡ buông hắn ra, lại kề tai hắn nói:

- Phòng ngủ của bọn thiếp ở cuối cùng, phía bên trái cửa.

Long Ưng kinh ngạc:

- Phòng của các nàng?

(1) Khách Khanh: Một chức quan thời cổ, dành cho những người ở nước khác đến mà làm tới chức quan to. “Khanh” vốn là một chức quan, “khách” nghĩa ngược lại với chủ, có lẽ như ta gọi người Tàu đến nước ta làm ăn sinh sống là “Khách trú” chăng?
Bình Luận (0)
Comment