Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 254

Quyển 5 – Chương 253: Đánh cược được vợ (hạ).

Phong Quá Đình nói:

- Ta biết công chúa muốn tới thì tới, muốn đi là đi, tuy nhiên vì có chẳng hạn quan trọng, xin công chúa chớ tránh khỏi hiện trường, nếu không chúng ta sẽ như hồn ma bám theo công chúa đó!

Nguyệt Linh tức giận nói:

- Ai nói ta muốn trốn? Từ sau khi chạm mặt các ngươi ở Nhĩ Tây Tập, ta luôn đi theo ngươi, bởi vì không còn có lựa chọn nào khác tốt hơn, mà cũng vì lo sợ các ngươi không hiểu tình hình, sẽ phải chịu thua thiệt bởi Tông Mật Trí. Nhưng đêm qua, khi tận mắt thấy Đình ca bức lui Tông Mật Trí, ta mới thật sự nhìn thấy tia hy vọng. Tuy vậy, đến giờ phút này, ta vẫn không hiểu được vì sao các ngươi lại đến Nhĩ Hải, có thể nói cho ta biết không?

Vạn Nhận Vũ nói:

- Chúng ta tới đây, dù là gặp công chúa ở Nhĩ Tây Tập, hay hiện giờ kề vai chiến đấu, tử thủ Phong Thành, đều không có việc nào là tình cờ, có thể nói là tất cả đều đã định bởi duyên phận. Tại hạ và Long Ưng đến đây cùng Đình ca là để đón tân nương tử của hắn. Ha ha! Thật là dễ chịu!

Nguyệt Linh hơi giật mình, hỏi:

- Ai là tân nương tử?

Phong Quá Đình mỉm cười nói:

- Bây giờ còn chưa biết, nhưng sẽ nhanh chóng rõ ràng thôi.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Linh lóe lên tia sáng khác thường, khiến mắt nàng càng long lanh như hai viên ngọc quý, trông hết sức mê hoặc lòng người, giọng nàng lại điềm tĩnh đến mức lạnh lùng:

- Các ngươi nói chuyện phiếm xa xôi quá rồi đó, bây giờ ta chỉ quan tâm tới chuyện của Tông Mật Trí, lẽ nào các ngươi không cảm thấy có chút gấp gáp nào hết sao? Sự việc có cái thong thả cấp bách nặng nhẹ khác nhau chứ!

Phong Quá Đình nói:

- Phải chăng công chúa bị ràng buộc bởi pháp quy không thể lập gia đình?

Ba người biết, Nguyệt Linh đúng là quỷ chủ Mông Xá Chiếu, hoặc là người được chọn kế nhiệm đại quỷ chủ, cho nên tất cả chuyện liên quan tới nàng, thậm chỉ cả tên tuổi, đều được giữ bí mật.

Nguyệt Linh lườm hắn một cái, mắt nàng như muốn hỏi, vì sao đã biết rõ còn cố hỏi như thế? Chỉ cần không phải đui mù, ai cũng nhận thấy Nguyệt Linh không phải không có tình ý đối với Phong Quá Đình.

Long Ưng xen vào:

- Nếu hễ là đại quỷ chủ thì không được phép cưới gả, vậy làm sao Tông Mật Trí được sinh ra? Cha mẹ của hắn đều là đại quỷ chủ có pháp lực cao cường.

Nguyệt Linh ung dung nói:

- Chuyện này có liên quan tới môn pháp và phá pháp, hẳn là mẹ của Tông Mật Trí bị Trinh Tri nắm được một bí mật trong đại nào đó, hơn nữa cũng có nảy sinh tình cảm với ông ta, cho nên không thể không hạ mình chịu lấy ông ta.

Phong Quá Đình lộ vẻ hờ hững nói:

- Ta đánh cược với công chúa một lần, nếu như ta có thể nói ra ngày, tháng, năm sinh của công chúa, thì công chúa phải ngoan ngoãn gả cho Phong Quá Đình, sinh con cho ta.

Kể cả Nguyệt Linh, bốn người đều sững sờ, nhìn Phong Quá Đình chằm chằm, nhất thời bầu không khí lặng ngắt như tờ, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Có tiếng chân đi tới.

Dạ Tê Dã vội vàng đi tới, thấy Nguyệt Linh đang ngồi, cung kính cúi chào, rồi nói:

- Đến lúc rồi!

Cửa thành mở ra, cầu treo hạ xuống, hơn hai mươi kỵ sĩ phi ra khỏi Phong Thành, chạy về phía cầu đá. Năm trăm lính địch đang canh giữ ở sau chiến hào đang ngủ gà ngủ gật, giật mình tỉnh lại, bày trận sẵn sàng nghênh chiến.

Tối hôm qua hai phe đều một đêm không ngủ, nhưng vì phía Long Ưng nắm thế chủ động, hơn nữa nước lũ lan tràn doanh trại địch, cho nên tinh thần binh lính có sự khác biệt rõ rệt. Đại quân của Tông Mật Trí liên tiếp bị kiềm chế, Tông Mật Trí được tôn sùng như thần thánh lại bị thương thổ huyết trước mắt mọi người, tâm trạng suy sụp, ai cũng ủ rũ, chỉ hy vọng bọn Long Ưng đang cố diệu võ dương ai, chứ không thật sự tiến đánh tuyến phong tỏa của họ.

Một tên tiểu tướng từ hậu phương quất ngựa chạy tới, chuẩn bị chỉ huy quân sĩ chiến đấu, chợt một mũi tên do Long Ưng bắn ra, từ trên trời lao xuống, phá vỡ mũ giáp, xuyên từ đầu xuống mặt gã ta. Viên tướng rú thảm trước khi chết, rơi xuống ngựa, chân phải vẫn còn vướng vào bàn đạp, con ngựa không biết chủ nhân đã trúng tên bỏ mạng, kéo lê thi thể, phát ra tiếng ma sát rợn người giữa thi thể với mặt đất: Cuộc chiến đã mở màn như thế đó!

Tiếng kèn nổi lên bên phía trại địch, mấy đội kỵ binh phóng ra từ nơi trú quân, đến tiền tuyến tăng cường phòng ngự.

Sáu chiến hào có hơn mười ngọn đuốc lớn được dựng lên, chiếu rọi tiền tuyến trận địa sáng như ban ngày. Nhưng phía cầu đá cách đó hơn hai trăm bước, cũng như từ chiến hào đến Phong Thành, lại không có một ngọn đèn nào, một vùng tối đen như mực, nhìn từ phía quân địch, là người tối ta sáng, chỉ có thể dựa vào tiếng chân để xác định khoảng cách của kẻ xâm lấn.

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, hàng người cầm thuẫn phía trước hoàn toàn không đủ tác dụng che chắn, phía sau liên tục có người trúng tên ngã xuống, một số cung tiễn thủ hoảng sợ, bắn tứ tung về phía trước, rơi vào trong bóng tối, hoàn toàn không gây ra bất cứ uy hiếp nào đối với phía Long Ưng.

Chỉ huy địch thấy tình thế không ổn, ra lệnh một tiếng, toàn thể năm trăm lính địch liền nửa quỳ xuống, nào ngờ một mũi tên lặng lẽ phóng tới, xuyên qua cổ họng tên chỉ huy, quân địch hoang mang, rối loạn.

Bỗng dưng một bóng đen từ trên trời lao xuống, rơi vào phạm vi chiếu sáng của mấy bó đuốc, không đợi ra lệnh, đám cung tiễn thủ liền bắn ra hàng trăm mũi tên, nhưng đều không chính xác. Trong lúc tất cả tên đều rơi vào chỗ trống, đối phương đã vượt hào, từ trên trời lao xuống, ánh đao lóe lên, lập tức sáu bảy tên lính địch đang nửa quỳ đã đầu lìa khỏi cổ.

Long Ưng cầm Ô đao, nhân lúc quân địch còn chưa tỉnh hồn, tha hồ tung hoành chém giết. Ô đao nặng trăm cân của hắn bổ vào thiết thuẫn, phát ra tiếng “Choang, choang” lảnh lói, quân địch còn chưa kịp đánh trả, đã bị hắn đánh bay cả thuẫn, cả người, hơn nữa hắn tiến thoái nhanh như gió, chợt trái chợt phải, đao thế lúc mở rộng lúc thu về, khắp nơi quân địch ngã như sung rụng, không thể dàn trận chỉnh tề được nữa.

Lúc này Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình, Mịch Nan Thiên và Dạ Tê Dã cũng vượt xông tới, tham gia chiến đấu, thoáng chốc đã chia cắt năm trăm quân ở tiền tuyến địch thành nhiều nhóm nhỏ, quân lính tan rã, thây người ngã xuống khắp nơi.

Trận địa tiền tuyến của quân địch vốn cũng không phải lỏng lẻo, chẳng những được xây lũy, mà còn bố trí hàng loạt chướng ngại vật thành hàng rào, tuy nhiên do cơn nước lũ, đều đã bị cuốn trôi sạch sẽ, ngay cả chông cắm dưới chiến hào cũng bật lên, chỉ trong một đêm, tất cả biện pháp phòng ngự đã trở thành bọt nước. Cho nên chúng chỉ có thể dùng thân thể huyết nhục để chống chọi sự tấn công điên cuồng của năm đại cao thủ.

Khi viện binh của địch nhân kéo tới, Long Ưng hú lên một tiếng, vượt hào quay lại, lao về phía cầu đá.

Mấy chục kỵ binh theo lối đi nhỏ giữa các chiến hào chạy tới tiền tuyến, giương cung lắp tên bắn về phía bọn Long Ưng trong bóng tối, cũng không biết có bắn trúng không. Bất chợt từ hai phía, một cơn mưa tên đổ xuống, kỵ binh địch liên tiếp trúng tên ngã ngựa, chiến mã hoảng sợ, chạy mình không trở về, va vào kỵ binh đang chen chúc chạy ra theo chiều ngược lại, nhất thời hỗn loạn thành một đoàn, có tên rơi cả người lẫn ngựa xuống chiến hào, tiếng la hét, tiếng ngựa hí vang động, quân địch không cách nào tổ chức thế tấn công cho hiệu quả.

Vốn hai lầu quan sát gần Phong Thành đã bị Ưng tộc chiếm cứ từ trước, kỹ thuật bắn tên của họ nức tiếng Nhĩ Hải, bây giờ lại ở trên cao bắn xuống, mục tiêu quá rõ ràng, nào ai tránh được mũi tên của bọn họ?

Tiếng trống nổi lên phía trận địa địch, hai đội bộ binh từ lối đi nhỏ đi ra, tạo thành trận thế bên ngoài chiến hào, tuy ai cũng lộ vẻ mệt mỏi, nhưng tay cầm thuẫn cầm đao tề chỉnh, vẫn có một chút khí thế.

Tiếng trống lại nổi lên, đội bộ binh ngàn người vững vàng bước đều, tiến về phía cầu đá. Hàng lính phía trước cầm thiết thuẫn nghiêng về phía sau, tạo thành thuẫn trận chặt chẽ.

Bọn chúng dàn thành mười người một hàng ngang, vừa đúng chiều rộng của cầu đá, tiến lên một cách có quy củ, rõ ràng là đã được huấn luyện một cách rất nghiêm túc. Tiếng trống trận chợt thay đổi, gấp gáp mà ngắn ngủi. Quân địch quát lên, bước chân đang trầm ổn biến thành chạy nhanh, đánh về phía cầu đá.

Các cung tiễn thủ nấp phía sau hàng lính cầm thuẫn, mũi tên rời dây cung bay về phía cầu đá, còn châm lên bốn ngọn đuốc, chiếu sáng hơn nửa cây cầu đá, lập tức quân địch lấy lại được thế công đang suy giảm.

Khi chúng đặt chân lên cầu, không thấy một bóng người, tên bắn lén từ lầu quan sát cũng không bắn xuống như chúng dự liệu.

Tiểu tướng chỉ huy biết là không ổn, tuy nhiên đã ở trong tình thế không thể rút lui, vẫn kiên trì lao tới đầu cầu bên kia.

Phút chốc bóng người chợt lóe lên, Long Ưng xông lên cầu đá, một mình một đao ở đầu cầu chặn địch. Ô đao lúc chém, lúc quét, lúc khai lúc hợp, uy lực mười phần, người bị chém trúng, dù là cao thủ cũng đều văng ra xa, cả người lẫn vũ khí rớt tỏm xuống sông.

Sau khi nghiêng người tung một cước trúng bụng một tên địch, khiến gã bay về phía sau, đụng ngã bảy tám đồng bọn, Long Ưng lui về phía sau.

Trên chiếc cầu đá đều tràn ngập binh lính địch đang bừng bừng khí thế, mấy ngọn đuốc buộc vào thành cầu chiếu rực cây cầu dài ngập đỏ máu tươi, các chiến sĩ Ưng tộc trên lầu quan sát lại tập kích bằng cung tên, những người đứng trên cầu hoàn toàn biến thành những tấm bia sống. Chỉ sau một lúc ngắn ngủi, thây người đã nằm sắp lớp trên cầu, máu tươi từ trên cầu chảy tràn xuống mặt sông, cảnh tượng khiến người ta không dám nhìn.

Long Ưng lui lại, Vạn Nhận Vũ và Dạ Tê Dã tràn đầy sức lực thay thế vị trí, khí thế mãnh liệt, chém giết tưng bừng khiến quân địch liên tục lùi về phía sau, bất cứ ai thối lui, đều phải đạp lên xác người mà đi.

Trong phút chốc tiếng kêu “giết, giết” vang trời, chấn động cả sơn thành và núi đồi hoang dã bên ngoài.

Quân địch điều động toàn quân, liên tục có người đến cứu viện, bày trận bên ngoài chiến hào, chuẩn bị tiếp nhận quân mình thối lui. Dưới sự che chở của hàng lính cầm thuẫn, hai đội tiễn thủ tiến nhanh tới hai bên cầu đá, bắn về phía hai lầu quan sát. Các chiến sĩ Ưng tộc không
bắn trả, không biết là đã nấp sau tấm chắn mũi tên, hay đã rời bỏ vị trí.

Cầu đá trở thành khu vực giao tranh của hai phe, nhờ bóng tối bao phủ, trở thành một cửa ải hung hiểm của toàn bộ chiến trường.

Khi Vạn Nhận Vũ và Dạ Tê Dã đã đuối sức, Phong Quá Đình và Mịch Nan Thiên thay thế, canh giữ ở đầu cầu.

Tướng địch nhân đó triệu hồi quân lính đã bị thương vong nặng nề, thay bằng một đội quân khác tấn công tới. Người chưa đến, mũi tên địch đã bắn tới đầy trời như mưa.

Long Ưng thấy tình thế không ổn, quát to:

- Rút lui!

Rồi dẫn đầu chạy về phía Phong Thành.

Tướng chỉ huy của quân địch đầy kinh nghiệm chiến trận, lập tức cho nổi kèn lên, những tên đã lên được cầu vội vàng tản ra hai bên thành cầu, đội kỵ binh vốn vẫn giữ sức chờ đợi, không còn kiêng dè, ra roi thúc ngựa vượt qua cầu đá, chạy về phía cầu treo. Tướng chỉ huy quân địch thấy kỵ binh phe mình kịp thời chạy lên cầu treo, hết sức mừng rỡ, không ngờ có bẫy rập, liền phát lệnh toàn diện công thành.
Bình Luận (0)
Comment