Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 269

Nàng công chúa xinh đẹp đi tới tảng đá ở bên kia con đường núi, khăn lụa che mặt, tay áo tung bay, ánh mắt như bảo ngọc nhìn về phía vách núi tối om. Cho dù là thân hình cao gầy thon thả hay cử chỉ mềm mại dịu dàng đều toát lên cảm giác thành thục mê người, khiến người ta rất khó tin rằng nàng mới chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi. Thực sự là, nàng cũng chưa từng lên tiếng công nhận rằng bản thân mình vẫn là một thiếu nữ chưa tròn mười sáu tuổi.

Nguyệt Linh khẽ thở dài, nói:

- Các ngươi làm cách nào vậy? Chúng ta đã khống chế lại được cầu đá rồi mà.

Long Ưng cố gắng ngừng thưởng thức thân hình tuyệt mỹ của nàng, những ngọn gió nổi tiếng của Phong Thành khiến cho y phục của nàng dính sát vào thân thể, vô cùng khêu gợi, nhưng do là “vợ bạn” nên hắn cố gắng kiềm chế dục vọng, nói:

- Bởi vì Đình Ca là khắc tinh của lão Tông.

Nguyệt Linh công chúa nói:

- Trời sắp sáng rồi, các ngươi định ở đây đợi hắn sao?

Long Ưng thò tay rút một mũi tên trong ống tên ra, tay kia giương cung Chiết Điệp lên, lắp tên vào cung, thản nhiên nói:

- Công chúa đã tới đây, phải chăng muốn xem chúng ta bắt sống Tông Mật Trí thế nào?

Nguyệt Linh công chúa nói:

- Sẽ có một ngày các ngươi có thể giết hắn, nhưng chắc chắn không phải là đêm nay. Đêm nay, hắn vô cùng cường đại.

Long Ưng vẫn rất thản nhiên:

- Vậy tặng cho hắn một món lễ vật nhỏ thì thế nào?

Phong Quá Đình cảm thấy Long Ưng và Nguyệt Linh đang ngầm đấu pháp với nhau, hắn rất quen với tính cách của Long Ưng, biết hắn không bao giờ làm việc gì mà không chắc chắn cả, nghĩ vậy liền mỉm cười. Đúng lúc đó Nguyệt Linh nhìn về phía bọn chúng, thấy Phong Quá Đình cười, đôi mắt lóe ra một tia sáng dị thường, tựa như vừa nhớ lại chuyện gì đó, khẽ khàng hỏi:

- Đình Ca cười gì thế?

Phong Quá Đình nhún nhún vai, nói:

- Không có gì, phải chăng công chúa rất muốn hỏi thống soái muốn tặng lễ vật gì cho lão Tông, nhưng lại bực tức vì hắn cố ý trêu chọc công chúa?

Nguyệt Linh còn chưa đáp thì Long Ưng đã kéo căng dây cung, nhắm bắn về phía vách đá bên phải, với góc độ như vậy, rõ rằng chẳng thể nhắm trúng được mục tiêu, huống hồ hướng hắn nhắm bắn vào cũng không có bất cứ động tĩnh gì cả.

- A!

Mũi tên vừa bắn ra, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng kêu xa dần, rồi một tiếng vật gì đó rơi xuống đất vọng tới, chỉ dựa vào những âm thanh đó có thể đoán ra có người đã trúng tên, rơi từ trên vách đá cao trăm trượng xuống vực thẳm.

Nguyệt Linh nói:

- Không thể nào? Đối phương ở vách đá phía bên kia, từ bên này không thể nhìn thấy được.

Long Ưng nói:

- Vừa rồi là gặp may, nào, thử thêm một mũi tên nữa.

Nguyệt Linh tức giận, không đáp.

- Vù!

Mũi tên thứ hai lại bay về phía vách đá phía bên kia.

Lại một tiếng kêu thảm vang lên, cách chỗ bọn họ ít nhất phải hai trăm trượng.

Nguyệt Linh không kìm được:

- Rốt cuộc ngươi muốn giết Tông Mật Trí, hay muốn hắn rút lui?

Long Ưng cất cung đi, nói:

- Hỏi Đình Ca của nàng ấy, hắn không máu lạnh vô tình như ta, ngược lại còn đầy một bầu nhiệt huyết.

Phong Quá Đình bật cười:

- Tên tiểu tử nhà ngươi nhiệt tình như lửa mới đúng, chỉ sợ người nhiệt tình quá, lại thành hỏng việc.

Long Ưng nói với Nguyệt Linh:

- Người mua kẻ bán, vô cùng công bằng, chỉ cần Nguyệt Linh đích thân chứng thực suy đoán về tuổi tác của Đình Ca, ta cũng sẽ trả lời câu hỏi của công chúa.

Nguyệt Linh thở dài:

- Còn có câu hỏi nào khác không?

Cả hai thấy thái độ thỏa hiệp của nàng, trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.

Long Ưng đưa mắt ra hiệu cho Phong Quá Đình, ý bảo hắn nói. Quả thực, Nguyệt Linh vẫn luôn mềm lòng với Phong Quá Đình.

Phong Quá Đình chậm rãi nói:

- Về việc đối phó với Tông Mật Trí, chúng ta biết gì sẽ nói nấy, quyết không giấu diếm điều gì.

Long Ưng trong lòng thầm khen Phong Quá Đình, cái này gọi là xem bệnh bốc thuốc, cho dù là nàng ở kiếp trước hay nàng ở kiếp này thì Tông Mật Trí vẫn là mục tiêu hàng đầu, bởi vậy hi sinh một chút cũng hợp tình hợp lý.

Nguyệt Linh thở dài nói:

- Được rồi! Đình Ca quả thực đã đoán đúng tuổi của ta, cho tới lúc này, ta vẫn không hiểu tại sao Đình Ca lại có thể đoán đúng được. Phải chăng các ngươi đã biết chuyện gì liên quan tới ta mà ngay bản thân ta cũng không biết được? Ồ, các ngươi đang làm gì vậy?

Long Ưng và Phong Quá Đình ôm lấy nhau, không ngừng vỗ mạnh vào lưng đối phương, như thể lên cơn điên.

Long Ưng buông Phong Quá Đình ra, hớn hở nói:

- Tông Mật Trí sẽ không vì sợ hãi mà bỏ đi đâu, bởi vì hắn biết, lúc này có lẽ là cơ hội cuối cùng để hắn xoay chuyển cục diện thất bại của mình.

Lại giơ tay nắm lấy vai Phong Quá Đình, nói:

- Còn về lễ vật ta muốn tặng Tông Mật Trí, là thứ trong thời gian ngắn, có thể khiến hắn không có cách nào thoát khỏi sự cảm ứng của ta được.

Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh thần tiên thoát tục của Đoan Mộc Lăng, rồi tiếp tục nói:

- Đây là tiên pháp ta học được của một vị tiên tử xinh đẹp, đương nhiên rồi, sau khi rơi vào tay ta, tiên pháp đã biến thành ma pháp, nếu công chúa muốn truy sát lão Tông, tốt nhất là hãy theo sát Đình Ca của nàng để tránh lỡ cơ hội.

Trong khi Nguyệt Linh trừng mắt tức giận nhìn Phong Quá Đình thì thân hình to lớn của Tông Mật Trí đã xuất hiện ở trên vách núi phía đối diện, giọng nói của hắn như rít qua kẽ răng:

- Long Ưng, ngươi có dám quyết một trận thành bại với bổn tôn ở đây không?

Long Ưng nháy mắt với Nguyệt Linh, vẻ mặt đắc ý như thể đang nói “ta đoán chẳng sai”, rồi “phì” một tiếng, nói:

- Giết ngươi đâu cần can đảm gì chứ?

Rồi như một con báo săn, tứ chi vươn ra, ngồi phục xuống đất, rồi bò ra mép vực đá, động tác giống hệt như một con mãnh thú, chỉ còn thiếu tiếng gầm rú nữa thôi, toàn thân hắn tràn đầy một thứ sức mạnh đầy hoang dã, đầy nguyên thủy, ánh mắt sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào Tông Mật Trí như thể kẻ đi săn tìm thấy con mồi.

Phong Quá Đình lần đầu tiên nhìn thấy tư thế tấn công đó của Long Ưng, không khỏi giật mình, trong lòng chợt hiểu ra, đây là một cách lợi dụng môi trường địa vật xung quanh, biến môi trường xung quanh trở thành lãnh địa của mình, còn Tông Mật Trí trở thành con mồi. Bất cứ ai ở vào vị trí của Tông Mật Trí, nếu không kinh hãi khiếp sợ thì chắc chắn cũng ngạc nhiên bối rối, không biết phải đối phó với “kẻ thù” ở trước mặt như thế nào.

Nguyệt Linh ngẩn người ra, không dám tin vào mắt mình.

Giây lát sau, Long Ưng như con mãnh thú lao về phía Tông Mật Trí.

Tuy Tông Mật Trí không hề biểu hiện ra chút bối rối bất ngờ nào trước hành động của Long Ưng, ánh mắt hắn sáng rực, hai tay nắm pháp trượng chậm rãi quét ngang, chỉ một động tác đơn giản đó đã ẩn chứa vô vàn sự biến hóa kỳ diệu, lúc nhanh lúc chậm, khiến đối phương rất khó phán đoán. Nhưng Phong Quá Đình biết, trong hoàn cảnh này, Tông Mật Trí không chỉ trúng kế của Long Ưng, mà ngay cả khí thế cũng bị Long Ưng áp chế.

Bây giờ cách khôn ngoan nhất của Tông Mật Trí là lui lại sau, sau đó đợi trước khi Long Ưng tiếp đất, dốc toàn lực phản kích. Nhưng do tâm lý cầu thắng, lại cậy võ công cao cường nên Tông Mật Trí quyết định đối đầu trực diện với Long Ưng, muốn nhân lúc Long Ưng vẫn còn trên không trung, không có chỗ dựa liền đánh văng hắn xuống vực sâu. Đây chính là phản ứng bản năng của tất cả mọi người khi đối diện với một con dã thú đang lao về phía mình, tất cả những gã thợ săn dũng cảm đều biết rằng, quay đầu bỏ chạy trước dã thú là một hành vi vô cùng ngu xuẩn.

- Keng!

Thanh Ô đao chém mạnh vào pháp trượng.

Tông Mật Trí khẽ “hự” một tiếng, lui lại phía sau. Hắn không bị đánh bay ra khỏi đỉnh núi đã là may mắn lắm rồi.

Động tác của Long Ưng nhìn tưởng như động tác bản năng của dã thú, nhưng thực ra đó là biến thể của tuyệt kỹ “đạn xạ” của hắn, lấy động chế tĩnh, lại thêm vào thanh Ô đao trăm cân, cách Tông Mật Trí hai trượng đã toàn lực chém ra, lại từ trên cao đè xuống, tất cả những lợi thế đó dung hòa vô cùng hoàn hảo, đủ để thấy mức độ lợi hại trong đòn tấn công vừa rồi của hắn.

Đối thủ mà Tông Mật Trí phải đối mặt không phải là một địch thủ riêng lẻ, mà là sức mạnh của Long Ưng kết hợp cùng sức mạnh của tự nhiên, thứ sức mạnh cường đại đó, hắn sao có thể chống lại được chứ?

Long Ưng ha ha cười lớn, nhanh nhẹn vọt lên trên đỉnh đầu Tông Mật Trí, thanh Ô đao nhanh như tia chớp chém xuống.

Tông Mật Trí thể hiện ra bản lĩnh đã giúp hắn ngồi vững vàng ở vị trí đệ nhất cao thủ vùng biên cương phía nam này bao năm nay, bỗng nhiên chặn đứng thế thối lui lại, thân người hạ thấp, pháp trượng biến thành trăm ngàn đạo trượng ảnh vọt thẳng lên trời, đỡ lấy đao của Long Ưng. Tuy nhiên, quyền chủ động đã hoàn toàn nằm trong tay đối thủ, chỉ còn biết cố gắng chống đỡ.

Đao trượng va chạm vào nhau, tia lửa bắn ra tung tóe, khiến Phong Quá Đình và Nguyệt Linh đều ngây người đứng nhìn, cảm thấy vô cùng thống khoái.

Trong một khắc trước, Nguyệt Linh chưa từng nghĩ rằng “Quỷ tôn” Tông Mật Trí bách chiến bách thắng lại có thể bị người khác tấn công tới mức chỉ biết bị động phòng thủ như vậy.

Còn Phong Quá Đình biết rõ võ công thực sự của Tông Mật Trí, tuyệt đối không thua kém so với ma môn Tà đế Long Ưng, chẳng qua khả năng ứng biến kém hơn đối phương một bậc, khiến cho ưu thế của hắn hoàn toàn biến mất, rơi vào thế hạ phong.

- Keng!

Sau một tiếng đao trượng va chạm đinh tai nhức óc, Long Ưng từ trên đỉnh đầu Tông Mật Trí đáp xuống mặt đất, còn Tông Mật Trí bị ma kình của hắn làm chấn động, thân hình loạng choạng, bỏ lỡ cơ hội quý báu để phản kích.

Càng bất ngờ hơn khi Long Ưng chân vừa chạm đất liền tra đao vào vỏ, nhanh chóng xoay người, lao mạnh về phía Tông Mật Trí, quyền chưởng, chỉ, cước, đầu gối, khuỷu tay, tất cả mọi bộ phận trên cơ thể đều biến thành vũ khí đáng sợ, không ngừng trút lên người Tông Mật Trí.

Tông Mật Trí vốn dĩ đã nghĩ ra bao nhiêu cách để xoay chuyển cục diện, nhưng trước phương thức cận chiến của Long Ưng, không chỉ không thể thực hiện được mà thậm chí ngay cả pháp trượng cũng không thể tấn công được. Nhưng hắn không hổ danh là tuyệt thế cao thủ, gặp nguy nhưng không loạn, hai tay di chuyển vào giữa pháp trượng, cước bộ dị thường, chống đỡ những đòn công kích thiên biến vạn hóa của Long Ưng.

- Ầm!

Kình khí nổ tung, một chưởng của Long Ưng đập mạnh vào đầu thú trên pháp trượng của Tông Mật Trí, khiến hắn không ngừng lui lại phía sau. Long Ưng nhanh chóng lao theo, hai tay làm những động tác vừa nhanh vừa kỳ lạ, trong nháy mắt đã điểm mười mấy chỉ trên người đối phương.
Bình Luận (0)
Comment