Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 290

Bì La Các ngẩn ra như tượng, không hiểu đầu cua tai nheo gì cả.

Vạn Nhận Vũ đặt tay lên vai Phong Quá Đình, hài lòng nói:

- Đây gọi là “Trong cõi u minh, vẫn có người làm chủ”. Hoặc là do Đan Nhiễm làm ra.

Long Ưng nói:

- Đây cũng gọi là “Được lợi một cách tình cờ”, chúng ta tới nơi đóng quân của vương tử trước đi.

Phong Quá Đình cau mày nói:

- Không sợ đánh rắn động cỏ sao?

Long Ưng vỗ trán nói:

- Suýt nữa chúng ta tính sai rồi. Lão Tông nằm mộng cũng không nghĩ ra được, chúng ta lại biết về chuyện huyệt mộ của Đan Nhiễm Đại quỷ chủ, bởi vậy chúng ta đến nơi đóng quân ở Thanh Khê, hắn sẽ tưởng đó là chuyện trùng hợp, làm sao ngờ được là do Đan Nhiễm đại quỷ chủ đã bố trí cạm bẫy tài tình từ kiếp trước. Các huynh đệ! Đến lúc khởi hành rồi!

***

Ba người không ngờ là bốn nàng Đinh Na, Tiểu Phúc Tử, ba anh em Việt Tam và người nhà cũng đang chờ đợi, trong khi doanh trại đã được dựng xong bên bờ sông. Lúc này cơn mưa bụi đã ngừng, bầu trời vẫn đầy mây đen, đám trẻ con tranh nhau từ lều chạy ra bờ sông chơi đùa, vô cùng náo nhiệt.

Từ độ cao hơn trăm trượng trên vách núi phía tây, thác Thanh Khê như từ trên trời cao bay thẳng xuống, đổ vào ba đầm nước ở ba độ cao khác nhau, phát ra tiếng nước chảy ầm ào, như khúc tiên nhạc do thiên nhiên dạo lên.

Từ sườn núi Thương Sơn trở lên, lẩn vào trong sương mù lượn lờ, giống như cõi tiên trong chốn nhân gian, như hư như thực.

Ba người ngắm nhìn hơn trăm lều trại bố trí rải rác xung quanh, trong lòng đều khen thầm, bởi vì nếu không biết trước, Tông Mật Trí tuyệt đối không thể nhận ra đó là một cạm bẫy. Điểm mấu chốt là như Long Ưng chỉ ra, cho dù Tông Mật Trí có giàu tưởng tượng cỡ nào, cũng không nghĩ ra bọn hắn lại biết được bí mật về huyệt mộ của Đan Nhiễm đại quỷ chủ mà chỉ có tộc trưởng và trưởng lão của tộc Bạch mới biết được. Đây là bí mật mà tộc Bạch giữ gìn như mạng mình, kín miệng như bưng, tuyệt đối không nói cho bất kỳ ai bên ngoài. Cho nên Tông Mật Trí đã phải tra hỏi trưởng lão thứ ba, mới tìm ra địa điểm chôn Đan Nhiễm đại quỷ chủ.

Trên thực tế, nếu như đây là cạm bẫy do chính tay Long Ưng bố trí đợi sẵn Tông Mật Trí, hắn sẽ không để phụ nữ và trẻ em mạo hiểm ở đây, nhưng bây giờ bởi vì do có phần chó ngáp phải ruồi, cho nên lại trở thành một cạm bẫy vô cùng khéo léo.

Bốn nàng Đinh Na và Tiểu Phúc Tử nhìn thấy ba người, mừng rỡ chạy ra nghênh đón, ôm lấy ba người. Tâm trạng đang căng thẳng của bọn Long Ưng nhờ vậy mà thoải mái đi rất nhiều.

- Ưng gia đến đấy! Ưng gia đến đấy!

Ba anh em Việt Tam, Ca Sóc và hai cô vợ cùng tới, nồng nhiệt ôm lấy ba người, không hề có sự e ngại giữa nam nữ như người Trung Thổ.

Tiểu Phúc Tử đã trưởng thành hơn, trở nên oai vệ, hiển nhiên do đã lập công lớn cho tộc nhân, rốt cuộc đã thoát khỏi thân phận côn đồ, được mọi người tôn kính.

Long Ưng nhìn ba anh em Việt Tam, cười nói:

- Ở xa Nhĩ Hải như vậy, làm sao đi đánh cá?

Việt Nhị cười nói:

- E là phải ngày mai mới đi được, theo ta thấy, sẽ có một cơn mưa rất to.

Mọi người ngẩng lên nhìn trời, bầu trời vẫn đầy mây, không thấy bóng mặt trời.

Bốn nàng Đinh Na lập tức quây lấy Long Ưng, bao vây hắn trong vòng tay mềm mại khiến hắn cảm thấy xấu hổ. Hắn vội hỏi:

- Đợi chúng tôi nói với nhau vài lời đã, rồi...

Phong Quá Đình nháy mắt với Long Ưng, nói:

- Ưng gia vào lều nghỉ ngơi trước đã, lát nữa chúng tôi sẽ tới.

Vạn Nhận Vũ cũng ra hiệu bằng mắt với hắn, cười nói:

- Hiện giờ ta chỉ muốn ăn thôi, thức ăn ngon đã được Ca Sóc làm xong.

Long Ưng chợt hiểu.

Giả sử Tông Mật Trí đang ẩn nấp ở một nơi nào đó trên Thương Sơn quan sát bọn hắn, thấy Long Ưng vào lều truy hoan với bốn nàng, sẽ không còn phòng bị, càng cho là bọn hắn chỉ ngẫu nhiên lập doanh trại ở gần huyệt mộ của Đan Nhiễm đại quỷ chủ.

Long Ưng không quên hỏi Bì La Các đang mỉm cười nhìn bọn họ:

- Lần này có bao nhiêu người theo vương tử đến đây?

Bì La Các đáp:

- Có năm trăm người, tất cả đều là hảo thủ tinh nhuệ.

Long Ưng cười ha hả, thò tay vỗ vỗ hai má Tiểu Phúc Tử, còn chưa kịp nói nói tiếp, đã bị các nàng kéo về lều.

***

Long Ưng đang nhắm mắt điều tức dưỡng thần, thì Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ tới, hắn mở mắt ra.

Hắn ngồi đối diện hai người, nói:

- Thành cũng do tà linh, bại cũng do tà linh, điểm mạnh mẽ nhất của lão Tông, cũng là nơi sơ hở và yếu ớt nhất của hắn.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Sao lại nói như vậy?

Long Ưng giải thích:

- Cái này phải chia thành hai phương diện mà nói. Vừa rồi, trong khi ta điên đảo long phụng với bốn nàng, trong một khoảng khắc, bất chợt cảm nhận được sự hiện diện của Tông Mật Trí. Hắn đang ẩn thân trên thác nước, quan sát doanh trại bên sông này. Từ đó có thể thấy, tà linh của hắn dùng dị năng cao cường của mình dò xét tình hình trong lều của ta, cho nên mới bị ta cảm nhận được. Hừm! Biết hắn rình mò một bên đúng như mình dự đoán, khiến ta vui mừng đến nỗi suýt rơi lệ.

Phong Quá Đình vui vẻ nói:

- Đây gọi là “Mong mây tan nhìn thấy trăng sáng”, mặc dù lúc này trên trời vẫn đầy mây.

Vạn Nhận Vũ lo lắng hỏi:

- Lúc ngươi cảm ứng được hắn, có cảm ứng được sự thù hận của hắn không?

Long Ưng gật đầu nói:

- Có, mà lại là thù hận vô cùng sâu sắc, chuẩn bị đại khai sát giới.

Phong Quá Đình hỏi

- Vậy phương diện còn lại là gì?

Long Ưng đáp:

- Phương diện này cũng có liên quan tới sự linh thông của lão Tông, khiến cho hắn mặc dù thấy chúng ta người ngựa dồi dào sức lực, có đủ năng lực để giết được hắn, nhưng hắn vẫn muốn mạo hiểm đánh cược.

Vạn Nhận Vũ khó hiểu hỏi:

- Là sự linh thông về phương diện nào?

Long Ưng không nén được được nụ cười, nói:

- Chính là năng lực biết trước sự thay đổi thời tiết, thứ từng làm hắn bị mất hết thể diện. Hai huynh của ta, một cơn phong ba bão táp sắp nổi lên trên mảnh đất xinh đẹp này, thời điểm quyết chiến của hai đại quỷ chủ, cuối cùng đã tới!

Hai người vỗ đùi tán dương.

Đôi bên đều đang đợi cơn bão tố này.

Đối với Tông Mật Trí, khi mưa bão diễn ra, tất cả mọi người của doanh trại đều phải tránh vào lều, khi Thanh Khê trở thành lũ quét, dòng suối yên bình này sẽ biến thành dòng nước mênh mông chảy xiết. Đến lúc đó, hắn chỉ cần lẻn tới chỗ huyệt mộ của Đan Nhiễm Đại quỷ chủ, dùng tà công khai mở quan tài bằng đồng, phá hủy xương cốt, cũng là phá vỡ lời nguyền trói buộc hắn. Tà công của hắn sẽ phục hồi sự mạnh mẽ trước kia, lập tức đại khai sát giới, có thể giết bao nhiêu liền giết bấy nhiêu người, cho dù vẫn chưa thể giết được Long Ưng, nhưng có thể làm chúng tổn hại nặng nề. Bởi vậy cho nên hắn một mực chờ đợi cơ hội mà hắn cho rằng là trời ban cho mình.

Bọn Long Ưng cũng đang chời đợi, lẳng lặng chờ đợi cơ hội này để giết Tông Mật Trí.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Chúng tôi phối hợp với ngươi như thế nào?

Long Ưng cởi Ô đao xuống, đặt qua một bên, lại cởi Tụ Lý Càn Khôn đặt chung một chỗ với Ô đao, nói:

- Ta không thể mang theo binh khí để tránh cho lão Tông cảm nhận được sát khí của ta.

Hai người gật đầu đồng ý.

Cao thủ tiên thiên chân khí thượng thừa đều có thể cảm ứng được luồng khí sát phạt của binh khí, huống chi là đại quỷ chủ thông linh?

Long Ưng lại lấy cung Chiết Điệp ra, đưa cho Phong Quá Đình, nói:

- Trong hoàn cảnh như vậy, muốn vây khốn một cao thủ như Tông Mật Trí, e là rất khó. Sợ nhất là hắn biết nguy đào tẩu, chúng ta sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội giết hắn. Điều ta có thể làm là ngăn không cho hắn trốn lên núi, mà dồn hắn xuống thác nước, đó cũng là cơ hội duy nhất để bắn hắn một mũi tên, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Phong Quá Đình nhận cung, trầm ngâm không nói.

Long Ưng kinh ngạc hỏi:

- Công tử nghĩ chuyện gì vậy?

Phong Quá Đình đáp:

- Ta đang nghĩ, bắn tên từ vị trí này, cơ hội bắn trúng hắn có thể là cao nhất.

Long Ưng tỏ vẻ hoàn toàn tin tưởng, nói:

- Nhất định là như huynh nghĩ rồi.

Hắn quay sang Vạn Nhận Vũ, nói:

- Lúc mưa bão tới, ta lập tức lẻn về phía thác nước. Theo kinh nghiệm trận chiến giữa ta và Tịch Diêu, sấm chớp sẽ ảnh hưởng đến sự cảm ứng, tạo ra những “điểm mù”, ta sẽ lợi dụng những điểm mù này để tiếp cận lão Tông. Thời gian là do huynh cân nhắc, nếu công tử bắn trúng hắn, huynh liền tới chặn đánh không cho hắn chạy trốn, như thế chúng ta sẽ thành công.

Vạn Nhận Vũ cau mày nói:

- Hình như ngươi quên là phải bắn trúng một điểm nhất định trên cơ thể của hắn, mới có thể khiến thể xác và linh hồn của hắn cùng bị tiêu diệt.

Long Ưng nói:

- Không phải đệ quên, mà là việc này chỉ có thể tùy cơ ứng biến, khó lập kế hoạch trước được.

Phong Quá Đình nói:

- Còn công chúa thì thế nào?

Long Ưng ung dung nói:

- Lần này nàng mới là nhân vật chính tham gia cuộc quyết chiến mà, chúng ta cần gì lo lắng cho nàng!

- OA...ÀNH!

Sấm sét nổ vang bên ngoài lều.
Bình Luận (0)
Comment