Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 296

Hoa Gian Ninh Nhi để mặc Long Ưng vuốt ve cơ thể mỹ miều của nàng, cắn tai hắn rồi nói:

- Ta hận ngươi! Hận ngươi hơn cả trước kia.

Long Ưng lơ đãng:

- Ninh Nhi giỏi thật, cảm giác phạm thượng thật là hay, ha ha. Nàng tưởng nàng vẫn có thể giống trước kia, thờ ơ với thuộc hạ được sao?

Hoa Gian Ninh Nhi nói:

- Không nói với ngươi những việc này nữa, ta có thể nói chuyện công việc được chưa?

Long Ưng mỉm cười:

- Có phải Hương Chủ không dám nói việc công khi chưa được sự cho phép của tiểu đệ?

Hoa Giản Ninh Nhi mắng:

- Phạm Khinh Chu, ngươi không thấy mình quá ức hiếp người khác sao?

Long Ưng mỉm cười nói:

- Trong chuyện nam nữ, có thể sử dụng mọi thủ đoạn, ta ức hiếp nàng, nàng lại ức hiếp ta, thế mới vui. Ôi! Có thể tưởng tượng ra rằng, những đối thủ giường chiếu trước kia của hương chủ, đều là đồ bỏ cả.

Thiếu chút nữa Hoa Giản Ninh Nhi bị hắn làm cho tức chết, biết rằng đấu võ mồm với hắn về chuyện này, nhất định người thua thiệt là mình, cũng thầm hận mình đã dung túng cho hắn, nàng thở dài:

- Quá sợ ngươi luôn! Trời sắp sáng đến nơi rồi, người ta thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi!

Long Ưng biết ý chí kháng cự của nàng càng trở nên yếu ớt, thầm nghĩ nếu là Vạn Nhận Vũ hoặc Phong Quá Đình, thậm chí là “Phạm Khinh Chu” Lưu Nam Quang, cũng không biết dùng thủ đoạn này để đối phó với phụ nữ phe địch, nhưng hắn là Tà Đế Ma Môn, hễ thấy thủ đoạn nào hữu hiệu là hắn dùng, trong lòng không hề cảm thấy ngại ngùng chút nào. Hắn nói:

- Thuộc hạ xin rửa tai lắng nghe.

Hoa Giản Ninh Nhi nhẹ nhàng nói:

- Ngừng cái tay kia lại trước đi, để cho ta thấy ngươi thật sự muốn lắng nghe.

Long Ưng ôm thân thể mềm mại thơm tho của nàng vào lòng, dụi mặt vào cái gáy trắng như ngọc của nàng, hít lấy hít để mùi hương da thịt trên người nàng, nói:

- Mời hương chủ chỉ thị.

Hoa Giản Ninh Nhi để mặc hắn ôm ấp, dù không hưởng ứng, nhưng tay chân mềm nhũn như bún, đủ thấy cơ thể nàng đang hưởng thụ sau khi bị kích thích, nói:

- Ngươi phải dành ra thời gian ba tháng, đến tổng đàn gặp Tiểu Khả Hãn.

Long Ưng mừng thầm, nhưng đương nhiên không để lộ, còn vờ kêu lên:

- Công việc bận rộn căng thẳng như vậy, làm sao ta đi được?

Trong lòng hắn lại thầm kêu khổ, nếu ba tháng nữa mới trở về Thần Đô đoàn tụ với đám Nhân Nhã, hắn sẽ nhớ nhung đến chết được.

Con người thường kỳ lạ như vậy đó, trước kia hắn có thể kìm nén sự quan tâm đối với các nàng, nhưng lần này trên đường về nhà, bất cứ việc gì làm chậm trễ, hắn cũng khó chấp nhận được, đúng là hết sức mâu thuẫn.

Hoa Giản Ninh Nhi nhìn khuôn mặt chuyển từ phía sau ra trước của hắn, nói với vẻ đắc ý như trêu ghẹo hắn:

- Đây là mệnh lệnh của Tiểu Khả Hãn, ngươi phải ngoan ngoãn phục tùng.

Nàng lại có phần không đành lòng, nói:

- Không phải ta muốn ngươi lập tức đi ngay, mà là cho ngươi thời gian ba tháng để sắp xếp ổn thỏa tất cả. Quan trọng nhất là đừng khiến người ta cảm thấy ngươi đột ngột biến mất tăm dạng, ngươi là người gian xảo như vậy, không cần ta phải dạy cho ngươi cách làm thế nào chứ?

Long Ưng nhìn thấy dáng vẻ đầu mày cuối mắt của nàng đối với mình, biết rõ nàng chỉ tỏ ra cứng rắn ngoài miệng, còn mối quan hệ vốn căng thẳng giữa nàng và hắn, đã vì trận truy hoan vừa rồi mà hoàn toàn dịu đi. Hắn nói:

- Chuyện đến tổng đàn chỉ là vấn đề sớm hay muộn, nhưng vì sao phải đợi tới ba tháng?

Hơi thở thơm tho như lan như huệ, Hoa Giản Ninh Nhi mở miệng nói:

- Vốn không nên nói cho ngươi biết, nhưng nói ngươi nghe rồi, ngươi sẽ dễ tính toán hơn. Ta cũng không hiểu được nguyên nhân chính xác, đại khái là bởi vì ngươi đã trở thành một trong số những người được Tiểu Khả Hãn coi trọng, có thể sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Tuy nhiên, ngươi cũng không phải là người duy nhất được chọn, còn có những người cạnh tranh khác, cuối cùng sẽ do Tiểu Khả Hãn tự quyết định.

Long Ưng nghe không hiểu lắm, nhưng biết nếu cứ gặng hỏi đến cùng sẽ làm nàng sinh nghi, bèn chừng mực đổi đề tài:

- Tiểu Khả Hãn có đúng là con của đương kim Đại Hãn của chúng ta?

Hoa Giản Ninh Nhi nghiêm mặt nói:

- Sau khi đến tổng đàn, tuyệt đối không được hỏi thăm bất cứ chuyện gì liên quan tới Tiểu Khã Hãn với bất kỳ ai, đây là điều cấm kỵ lớn nhất trong bang. Bang của chúng ta dùng chín đàn phân chia thành những đẳng cấp cao thấp khác nhau, cao nhất là đệ cửu đàn, số thứ tự của đàn mà ngươi mang quyết định chuyện ngươi cần biết. Nhị đàn có thể điều tra về người hoặc việc của tam đàn, ngươi phải nhớ kỹ điều này.

Long Ưng bất mãn nói:

- Hiện giờ ngay cả “nửa đàn” ta cũng không có, như vậy chẳng phải là không thể hỏi bất kỳ chuyện gì trong bang sao?

Hoa Giản Ninh Nhi nói:

- Dĩ nhiên không phải như vậy, ngươi đã là nhân vật cấp tam đàn, chỉ vì chưa có cơ hội được Tiểu Khã Hãn chính thức ban tặng. Có lẽ ngươi vẫn không rõ việc đến tổng đàn có ý nghĩa gì, ta chỉ có thể nói thế này: đến lúc đó ngươi sẽ cảm thấy thời gian sao quá ngắn.

Long Ưng thầm nghĩ, điều này rất đúng lý, Đại Giang Liên đương nhiên có thủ đoạn lung lạc nhân tài, khiến người ta cam tâm bán mạng vì nó.

Hắn cười hì hì, nói:

- Chỉ cần đêm nào hương chủ cũng ở bên ta, sau này ta đều ở lại tổng đàn!

Mặt Hoa Giản Ninh Nhi ửng đỏ, lườm hắn một cái, né tránh ánh mắt sáng quắc của hắn, thấp giọng nói:

- Ta không tố cáo ngươi mạo phạm, ngươi dùng sức mạnh chiếm đoạt ta, như thế coi như ta đã đặc biệt ban ân cho ngươi rồi, còn dám nói những lời như vậy.

Long Ưng biết không nên ép nàng quá mức, e rằng sẽ phản tác dụng, bèn nói:

- Hương chủ đối với ta thật tốt, từ nay về sau thuộc hạ sẽ cố hết sức giữ gìn đặc ân của hương chủ. Hắc! Ta làm thế nào đến được tổng đàn?

Hoa Giản Ninh Nhi nói:

- Bây giờ là mùng ba tháng tư, ngày mùng một tháng bảy ngươi phải tuyệt đối bí mật đến Tương Âm, vào ở lữ quán Bồng Lai, lúc đó sẽ có người tới tìm ngươi.

Long Ưng nói:

- Tốt nhất là hương chủ đích thân đến, ta không tin tưởng những người khác.

Hoa Giản Ninh Nhi trừng mắt lườm hắn một cái, nói:

- Giống như đêm nay đưa tới tận miệng ngươi vậy chứ gì? Ối! Ngươi lại muốn làm gì vậy?

Long Ưng nghênh cái bản mặt vô lại lên, cười hì hì:

- Dù sao hương chủ đã không tố cáo ta, từ giờ tới hừng đông cũng còn một chút thời gian, cái này gọi là “Đã không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng”, hương chủ vẫn không hiểu ta sao?

***

Chiến thuyền nhổ neo lên đường.

Long Ưng đã cạo râu sạch sẽ, ngồi ở đuôi thuyền với Vạn Nhận Vũ, để mặc cho mưa phùn sáng sớm lất phất bay lên người.

Đồng bằng và rừng núi hai bên bờ chìm vào trong màn mưa mờ mịt, mang một vẻ đẹp mông lung.

Vạn Nhận Vũ đăm chiêu nói:

- Bỗng nhiên gọi ngươi tới tổng đàn, còn phải đợi ba tháng, lại có đối thủ cạnh tranh, mà lại là chuyện rất quan trọng, như thế là thế nào?

Long Ưng cười nói:

- Không nghĩ ra được, tốt nhất là không nên nghĩ làm gì. Chỉ là thế này thì bọn chúng lại làm rối loạn sự bố trí của ta.

Vạn Nhận Vũ kinh ngạc hỏi:

- Ngươi bố trí cái gì?

Long Ưng đáp:

- Ta muốn Trung Tông được khôi phục thân phận và địa vị người thừa kế hợp pháp, tất cả đều tiến hành theo phương hướng này.

Vạn Nhận Vũ hơi giật mình, hỏi:

- Muốn ta ở lại giúp ngươi ư?

Long Ưng nói:

- Huynh yên tâm dắt mỹ nữ hồi hương đi! Nếu sinh được mấy đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp thì càng tốt. Về việc này, có Thái Bình công chúa và Thượng Quan đại gia giúp ta là đủ rồi, mà người ta cần đối phó chính là thánh thượng, thêm nhiều người cũng không có tác dụng.

Vạn Nhận Vũ nói một cách chân thành:

- Ngươi nên cẩn thận đối với Vi phi, người thật sự đưa ra quyết định là bà ta chứ không phải Lý Hiển, bà ta cũng là người mà Võ Chiếu không ưa nhất. Theo ta thấy, khi Võ Chiếu còn sống, sẽ không để Vi phi lên làm hoàng hậu, nói cách khác, Lý Hiển sẽ không thể ngồi lên ngai vàng, cho đến khi Võ Chiếu quy thiên.

Long Ưng ung dung nói:

- Điều này ta hiểu rõ, mục tiêu cuối cùng nhất của ta là đưa Lý Long Cơ lên ngôi, trong số các con em của họ Lý Đường, chỉ có hắn là đáng mặt.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Chuyện này nói thì nghe dễ lắm, làm lại khó như lên trời, bởi vì nó có liên quan tới lợi ích thiết thân của toàn bộ gia tộc họ Võ. Hiện nay con cháu họ Võ đều có quyền cao chức trọng, nếu họ Lý Đường phục hồi, bọn họ làm sao còn chốn dung thân? Thái Bình là người của nhà họ Lý, đương nhiên là không có vấn đề gì. Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi có quan hệ mật thiết với Võ Tam Tư, lập trường không rõ ràng, phải đề phòng nàng cẩn thận.

Long Ưng vừa nghi kỵ Thượng Quan Uyển Nhi có nhiều mưu mô, lại vừa yêu vẻ ngọt ngào quyến rũ của nàng, tâm trạng đầy mâu thuẫn, thở dài:

- Nàng ta quả thật là người khó đối phó nhất, dường như mọi thủ đoạn bình thường đều không có tác dụng đối với nàng. Nàng còn hiểu ta hơn chính bản thân ta! Mụ nội nó! Nếu như có thể biết rõ quan hệ giữa nàng và Võ Tam Tư là gì, thì sẽ dễ xử lý hơn nhiều.

Vạn Nhận Vũ vui vẻ nói:

- Ngươi có cái nhìn như vậy đối với nàng ta, ta yên tâm hơn nhiều. Nàng ta là người hiểu rõ tâm ý của Võ Chiếu nhất, cũng biết rõ mọi chuyện của chúng ta, nàng ta rất trung thành với Võ Chiếu, coi chừng bị nàng ta bán đi hồi nào cũng không hay.

Lại hạ giọng nói:

- Có thể phát động một cuộc chính biến sao?

Long Ưng cười khổ nói:

- Chuyện này muốn nghĩ đến cũng không nên nghĩ, theo ta thấy, cho dù Quốc lão có bất mãn đến đâu trước cách thánh thượng xử lý dám con cháu nhà Lý Đường, trong thâm tâm ông ta vẫn trung thành và tận tụy với bà. Huống chi, so về thực lực, hiện nay chúng ta hoàn toàn
không phải là đối thủ của thánh thượng.

Vạn Nhận Vũ kinh ngạc nói:

- Có chuyện này ta vẫn muốn hỏi ngươi...Tuy ngươi chưa bao giờ nói thẳng ra, cũng không bao giờ đề cập tới, nhưng ta cảm thấy có sự khác thường trong đó.

Long Ưng ngạc nhiên hỏi:

- Rốt cuộc là có chuyện gì?

Vạn Nhận Vũ nói:

- Ngươi bị ép quay lại Thần Đô, là vì Võ Chiếu muốn ngươi viết ra “Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp”, vì sao ngươi chưa bao giờ nói nửa lời về việc này, càng không để lộ ra phản ửng và quan điểm của Võ Chiếu? Hiện giờ sách đã viết xong, Võ Chiếu vẫn giấu kín như bưng, như thể lời hứa sẽ đem Ma Môn điển tịch đốt trước mặt mọi người, là chưa từng nói ra vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Long Ưng cười khổ nói:

- Có một số việc, càng không biết rõ ràng lắm lại tốt hơn. Đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ thoải mái hưởng thụ hoan lạc với Nhiếp đại gia đi!
Bình Luận (0)
Comment