Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 301

Quyển 5 – Chương 301: Nữ đế xúc động tâm tư (thượng).

Long Ưng đi tới giữa đại điện, đang định lên tiếng vấn an, Võ Chiếu đã rời ghế, bước xuống thềm, khoảng cách mấy chục bước mà chỉ như gang tấc, thoáng chốc làn gió thơm đã ngay trước mũi hắn. Trong lúc Long Ưng cho rằng bà ta sẽ ôm lấy hắn, thì bỗng nhiên bà ta dừng lại, đặt ngón trỏ và ngón giữa lên môi hắn, ngăn hắn mở miệng, đôi mắt phượng ngời sáng, nói:

- Từ khi nhận được bồ câu đưa thư của Trương Cửu Tiết, trẫm vẫn luôn mong ngóng có thể sớm ngày gặp mặt Tà Đế. Lúc đó ta nghĩ, khi gặp Tà Đế, không biết khanh sẽ nói câu gì đầu tiên đây?

Dứt lời Võ Chiếu thu tay lại.

Không chút nghĩ ngợi, Long Ưng thốt ra:

- Luân hồi chuyển thế chắc chắn có thật.

Đôi mắt phượng của Võ Chiếu lóe lên những tia sáng khiếp người mà hắn chưa từng nhìn thấy. Xa cách ba năm, chẳng những nữ hoàng không có dấu hiệu già yếu, mà ngược lại càng có vẻ mềm mại, trẻ trung hơn, vẻ quyến rũ của bà khiến người ta không dám nhìn gần.

Võ Chiếu đưa bàn tay trắng như ngọc về phía hắn.

Đây là yêu cầu không ai dám cự tuyệt, Long Ưng đành phải đưa tay phải ra cho bà ta nắm, dẫn hắn đi đến ghế rồng, khi bước lên thềm, Võ Chiếu vẫn không nói gì.

Cuối cùng Võ Chiếu cũng buông tay Long Ưng ra, nói:

- Thấy cái ghế đặt bên cạnh chứ? Đó là ghế trước kia trẫm ngồi, để nhắc nhở mình về quá trình chuyển từ ghế này sang ghế kia, trẫm đã không cho người mang cái ghế này đi. Tà Đế tới nhấc nó lại gần đây, ngồi bên cạnh trẫm đi.

Trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, Long Ưng làm theo lệnh, ngồi xuống bên trái bà ta.

Võ Chiếu vui vẻ ngắm nhìn hắn, thong thả nói:

- Từ sau khi các khanh lên cao nguyên, các báo cáo liên quan tới các khanh, giống như tuyết rơi bay tới Thần Đô, có cả báo cáo về bọn buôn người tội ác tày trời. Trong số đó, chấn động nhất là việc tranh đoạt thiên thạch với Mặc Xuyết, bao cáo của đô đốc An Tây tường thuật hết sức tỉ mỉ về việc này. Trẫm cứ nghĩ ngày các khanh trở về không còn xa, nào ngờ các khanh lại đến cao nguyên Vân Nam. Theo báo cáo của đô đốc Diêu Châu, thì chỉ với hơn trăm người, các ngươi đã tử thủ một tòa thành trống trong hơn trăm ngày, chống lại mấy vạn quân của phản tặc Tông Mật Trí ngày đêm liên tục tấn công một cách điên cuồng, cuối cùng đã buộc quân công thành phải rút lui. Đây là một thành quả tuyệt vời, giải quyết được mối đại họa xâm lược cao nguyên và biên giới phía nam, thế mà Tà Đế chỉ nói với ta tám chữ “Luân hồi chuyển thế, chắc chắn có thật”, Tà Đế quá mức giữ ý rồi.

Long Ưng liền hỏi:

- Thánh thượng có biết điều không thật trong chuyện thiên thạch bị Mặc Xuyết cướp đi không?

Võ Chiếu không nhịn được cười, nói;

- Đương nhiên trẫm biết rõ, hiện giờ chuyện đó đã trở thành chuyện buồn cười nhất ở Tái ngoại, khiến Mặc Xuyết mất hết thể diện, nếu như Ngưng Diễm không hết lời cầu xin, nhất định Mặc Xuyết đã tự tay giết chết Quân Thượng Khôi Tín cho hả giận. Tà Đế thật tuyệt, ngoài mặt làm như thua, lại có “đòn đá hậu” lợi hại, khiến Mặc Xuyết rơi vào bẫy, cuối cùng thiên thạch rơi vào tay Tà Đế của Thánh môn ta.

Long Ưng kinh ngạc hỏi:

- Sao thánh thượng lại hiểu rõ tình huống lúc đó như vậy?

Võ Chiếu thở gấp, cười nói:

- Có gì mà không hiểu rõ? Mặc Xuyết mời rất đông các tướng lãnh và thủ lĩnh tới dự lễ khai mở lõi thiên thạch ra, Duyên Tú cũng ở trong số người được mời. Trước tiên, Mặc Xuyết công bố là khanh đã chết, xác chìm dưới đáy hồ, rồi cho người đục thiên thạch ra, nào ngờ trong ruột đá chỉ có một tấm thẻ bài bằng sắt, trên đó khắc mấy chữ “Long Ưng cười mà tặng”. Ha ha! Đúng là chết cười!

Long Ưng cũng cười to theo bà ta.

Từ lần đầu tiên gặp bà ta ở cung Thượng Dương, chưa bao giờ hắn thấy bà ta cười thoải mái đến như vậy, đủ biết đối với sự lật lọng và công khai sỉ nhục của Mặc Xuyết, bà ta đã trải qua bao nhiêu tức tối và uất ức.

Võ Chiếu thở hào hển nói:

- Coi như Mặc Xuyết cũng nhanh trí, liền cầm thẻ bài sắt trong tay, mặt đen lại, nổi trận lôi đình nói: “Tiểu tử Long Ưng này, đã chết rồi mà còn đến trêu chọc ta!” Ha ha ha! Tiếc là Duyên Tú không thấy được phản ứng của hắn lúc hắn biết ngươi còn sống, hẳn là còn “sống động” hơn lúc nhìn thấy thẻ bài kia. Hừ! Muốn giết Tà Đế của Thánh môn ta ư? Cả đời hắn cũng đừng hòng làm được! Ai giết ai, vẫn còn là ẩn số.

Rồi Võ Chiếu đưa mắt nhìn Long Ưng, vẻ dịu dàng thay cho sát khí, khẽ nói:

- Chỉ riêng việc này, đã đủ để trẫm phong vương tấn tước cho Tà Đế, chỉ là trẫm hiểu Tà Đế không coi trọng danh vị thế tục. Tà Đế muốn trẫm ban thưởng cho ngươi như thế nào?

Điều Long Ưng mong đợi đương nhiên là muốn Võ Chiếu cho phép Lư Lăng Vương Lý Hiển đang ở Phòng Châu, được trở về kinh đô, nhưng nếu hắn nói ra, không khí hòa hợp trước mắt sẽ lập tức bị phá vỡ, cho nên hắn vội ho một tiếng, nói:

- Ở Nam Chiếu, tiểu dân có kết giao với một huynh đệ có thể đồng sinh cộng tử, mong rằng thánh thượng có thể trọng dụng.

Võ Chiếu nói:

- Tà Đế muôn nói đến Mịch Nan Thiên chứ gì? Chuyện này đương nhiên không có vấn đề gì. Người mà Tà Đế tiến cử, tất nhiên trẫm sẽ trọng dụng

Long Ưng kinh ngạc:

- Sao thánh thượng biết được chuyện này?

Võ Chiếu đáp:

- Nếu trẫm không biết rõ chuyện ở Nhĩ Điền, thì làm sao hiểu được sự vất vả và công lao to lớn của Ưng gia? Tin tức là do Mông Xá Chiếu truyền tới Diêu Châu, qua trấn Thạch Cổ, tới Giang Lăng, Dương Châu, rồi đến Thần Đô. Vì sao Quá Đình không cùng trở về với các khanh?

Long Ưng thầm nghĩ, may mắn là Bì La Các biết chừng mực, không tiết lộ chuyện riêng của công tử, nếu không Phong Quá Đình sẽ hết sức khó chịu. Hắn đáp:

- Bởi vì công tử và công chúa xinh đẹp của Mông Xá Chiếu cùng hát bài ca luyến ái, quá trình đón dâu cần phải dừng chân ở Nhĩ Hải một thời gian. Hoàn cảnh của Mịch Nan Thiên cũng tương tự như vậy, hắn lấy được mỹ nữ hạng nhất của tộc Bạch.

Võ Chiếu hờ hững nói:

- Vì sao bỗng dưng các khanh lại đến Nhĩ Hải?

Long Ưng đáp:

- Vẫn là chuyện liên quan đến bọn buôn người.

Võ Chiếu khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu và không tiếp tục hỏi tiếp. Bà trầm ngâm một lát, lại nói:

- Sáng sớm mai, sau khi lâm triều, trẫm sẽ cử hành hội nghị triều đình ở điện Vũ Nhập, Ưng gia nhất định phải đến dự.

Thấy vẻ mặt miễn cưỡng của Long Ưng, Võ Chiếu mỉm cười nói:

- Coi như trẫm yêu cầu khanh đi! Dù có miễn cưỡng cũng phải tham dự một lần. Hiện nay, trong các triều thần, không ai có thể nắm rõ tình hình biên cương như khanh, để khanh ra mặt nói chuyện, còn hơn chúng ta nhận được một vạn báo cáo. Muốn chỉnh lý quốc sách, không có sự tham dự của khanh làm sao thành công? Trẫm đáp ứng nguyện vọng của khanh, sau hội nghị sẽ trả tự do cho khanh.

Long Ưng nói:

- Tiểu dân không dám! À! Sáng mai thần nên đến điện Vũ Nhập vào thời điểm nào?

Võ Chiếu nói:

- Khanh cứ chờ ở viện Cam Thang, trẫm sẽ bảo Uyển Nhi tới đón khanh.

Thấy Long Ưng nhìn mình bằng ánh mắt dò hỏi, bà lại nói:

- Trước lúc khanh tới đây, trẫm đã cố ý sai Uyển Nhi đi chỗ khác, lúc khanh rời đi, sẽ gặp được nàng.

Rồi bà lại trầm giọng hỏi:

- Làm sao có thể chứng minh luân hồi chuyển thế là chắc chắn có thật?

Long Ưng nói:

- Qua Pháp Minh, thánh thượng đã biết chuyện có liên quan tới Tịch Diêu, đúng không?

Võ Chiếu thản nhiên nói:

- Những gì khanh nói với hắn, hắn đã nói hết với trẫm.

Long Ưng thầm nghĩ, như thế mới đúng lý, bởi vì nếu những điều Võ Chiếu biết được từ mình, không khớp với lời nói của Pháp Minh, bà sẽ cho rằng Pháp Minh cố ý giấu diếm, làm sao Pháp Minh có thể phạm sai lầm ngu xuẩn như vậy được?

Hắn nói:

- Về cơ bản, tất cả những điều thần nói với Pháp Minh đều là sự thật, chỉ lược bớt những chi tiết quan trọng và mấu chốt nhất.

Võ Chiếu lộ vẻ rất hứng thú, hỏi:

- Vì sao khanh chịu đem chuyện của Tịch Diêu, nói với Pháp Minh?

Long Ưng nghĩ cách giải thích:

- Bởi vì lúc ấy tâm trạng của thần đang bị chấn động mãnh liệt, toàn bộ niềm tin trước đó không ngờ lại bị đảo ngược hoàn toàn, mà ít ra, giữa Pháp Minh và thần, cũng có quan hệ đồng môn, thần hy vọng có thể hợp tác với hắn về chuyện Đạo Tôn, lại thêm không có cách nào tìm được lời giải thích khác, cho nên đành nói ra một phần sự thật để đuổi hắn đi.

Võ Chiếu ung dung nói:

- Không phải khanh xem Pháp Minh và Tịch Diêu là cá mè một lứa sao? Sao bỗng dưng lại liên thủ với Pháp Minh đối phó với Tịch Diêu?

Nỗi khó xử lớn nhất của Long Ưng là không thể nói với nữ hoàng đế về ý đồ giết hắn của Pháp Minh, đây là sự giao dịch giữa hắn và Pháp Minh, suýt nữa hắn không tìm ra lời để chống đỡ, bèn nói:

- Bởi vì nếu để Pháp Minh và Tịch Diêu liên kết với nhau, thần đã sớm mất mạng ở phố Trường An rồi.

Võ Chiếu tức giận nói:

- Giết được ngươi dễ như vậy sao? Mỗi khi ngươi cố ý phóng đại, trẫm biết ngay là ngươi có điều giấu diếm.

Long Ưng thầm kêu thật lợi hại, nói:

- Tiểu dân có thể nói thẳng mà không kiêng dè gì không?

Võ Chiếu ra hiệu hắn cứ nói.

Long Ưng nói:

- Rõ ràng thánh thượng biết rõ Pháp Minh có người chịu tội thay, vì sao ngay từ đầu vẫn nhất quyết khẳng định, Vô Cấu Tử không phải do Pháp Minh giết chết?

Võ Chiếu cười tủm tỉm nhìn hắn, nói:

- Gần hai mươi năm qua, đây là lần đầu có người dám dùng giọng điệu như thế này chất vấn trẫm. Thảo nào khi không có Tà Đế bên cạnh, thỉnh thoảng trẫm lại cảm thấy trống trải.

Rồi giọng bà trở nên lạnh lùng, nói:

- Bởi vì Vô Cấu Tử là người của Thánh môn chúng ta, hà cớ gì Pháp Minh lại giết bà ấy?

Long Ưng ngạc nhiên nhìn Võ Chiếu.

Võ Chiếu lại nói:

- Cho dù là Tịch Diêu hoặc Thẩm Phụng Chân, cũng chỉ là con cờ do chúng ta sắp bày, đâu dễ thoát khỏi sự thao túng của chúng ta? Khi tin Vô Cấu Tử truyền ra, tất cả đều đã khác.

Long Ưng nói:

- Thần vẫn không rõ.

Võ Chiếu nói:

- Khanh không cần hiểu. Muốn nắm thiên hạ trong tay, trước hết phải khống chế hai phía Phật và Đạo. Về cơ bản, Phật môn đã rơi vào tay chúng ta, Đạo môn thì thất bại trong gang tấc. Nếu lúc ấy trẫm ở tại Trường An, thì đã ra tay lấy mạng Tịch Diêu, coi như hắn chạy cũng nhanh đấy.

Rồi lại tươi cười, nói:

- Bây giờ không phải lúc nói những chuyện này. Trẫm đang chờ nghe khanh nói về vấn đề lúc nãy, còn điều gì nữa không?

Long Ưng thầm nghĩ, chẳng qua là mình chỉ đối phó với sự truy vấn của bà ta, thần cũng là bà ấy, quỷ cũng là bà ấy. Nhưng bà ấy là nữ hoàng, mình còn có thể oán trách được sao? Hắn sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu, trầm giọng nói:

- Trước lúc trở thành đạo chủ của Thiên Sư Đạo, Tịch Diêu vốn đã nản lòng thoái chí đối với việc tu tiên, trong lúc hắn đang muốn thoát khỏi Đạo môn, sư phụ của hắn đã trao cho hắn một cuốn sách quý mà chỉ có đạo sĩ bổn môn mới có tư cách xem.

Võ Chiếu nói:

- Đó chính là thời kỳ Nam Bắc triều, Lô Tuần – đệ tử của Tôn Ân viết một truyện ký ghi chép lại chuyện từng trải qua trong đời mình. Đúng không?
Bình Luận (0)
Comment