Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 305

Quả nhiên như Bàn công công nói, giữa quảng trường trước điện Vũ Thành, một khối cầu bằng đồng đã được dựng lên, hợp thành bởi hơn mười tầng vòng tròn, trong khối cầu có khối cầu, bốn phía bên dưới có khung đỡ, do thụy thú (1) ngửa đầu nâng đỡ khối cầu từ bên dưới, bốn con rồng bằng đồng được tạo hình rất sinh động, đưa vuốt nâng quả cầu, đầy vẻ uy nghiêm thần bí, tinh xảo đến mức làm người ta khó mà tin được. Kỳ diệu nhất là hai người gỗ được đặt trên Hỗn Thiên Nghi, mặc dù Long Ưng không rõ chức năng của hai người gỗ, nhưng thừa biết nó có tác dụng thần kỳ nào đó.

Cảm giác của Long Ưng rất nhạy bén, cho nên ngay từ xa, hắn đã nhận biết những vòng tròn nhỏ bên trong quả cầu lớn đang từ từ chuyển động với một tốc độ chậm đến nỗi không thể thấy được.

Mấy viên quan đang vây quanh Hỗn Thiên Nghi, cười cười nói nói. Nổi bật nhất là Lâu Sư Đức cao lớn to béo, rồi đến Địch Nhân Kiệt dáng vẻ tiêu sái, ngoài ra còn có Lý Chiêu Đức và Diêu Sùng – người mà Long Ưng từng gặp một lần trong quốc yến chiêu đãi Hoành Không Mục Dã, chỉ có một người là hắn chưa từng gặp. Hẳn là mấy người này tranh thủ lúc hội nghị triều đình chưa bắt đầu, đến xem xét Hỗn Thiên Nghi.

Long Ưng nhìn thấy “nhạc phụ”, nào dám ngồi xe đi ngang qua mà không chào hỏi? Hắn hô ngừng xe, cũng không biết có phải vì chột dạ sợ sệt, mà ngay cả động tác vỗ má Thượng Quan Uyển Nhi cũng không dám làm, liền đẩy cửa xuống xe, cung kính đi về phía năm người Địch Nhân Kiệt.

Ánh mắt năm người đều tập trung vào hắn, đặc biệt là ánh mắt sắc bén của Địch Nhân Kiệt, làm hắn mất tự nhiên. Nếu có thể quay ngược thời gian, chắc chắn hắn đã không dám đụng vào nửa ngón tay của Tiểu Ma Nữ, chỉ hận là lúc ấy không kháng cự nổi trước sức cám dỗ của Tiểu Ma Nữ xinh đẹp, trở nên không sợ trời không sợ đất, bất chấp hậu quả. Long Ưng vội vàng giữ lễ con cháu, vái lạy vấn an năm người.

Địch Nhân Kiệt cười nói:

- Ưng gia của chúng ta trở về rồi!

Trừ ông ra, bốn người kia đều vui vẻ đáp lễ.

Long Ưng thầm nghĩ, lão Vạn đùa bỡn mình rồi, làm gì có chuyện ông cụ đổi cách xưng hô thành “Tiểu Ưng”, tất cả chỉ là nói bậy nói bạ, không thể xảy ra trong thực tế được. Với tâm trạng thấp thỏm, hắn đi tới trước mặt năm người.

Lâu Sư Đức đưa hai tay ra nắm chặc hai tay hắn một lúc, rồi mới buông ra. Hai người đều từng kề vai chiến đấu, tay nắm rất chặt.

Địch Nhân Kiệt giới thiệu với Long Ưng vị đại quan mà hắn chưa từng gặp, đó là Tể tướng Ngụy Nguyên Trung. Ông ta nho nhã lịch sự giống Diêu Sùng, có phong thái của người đọc nhiều hiểu rộng, khiến người ta vừa gặp liền kính trọng.

Long Ưng trao đổi vài câu với mấy người kia xong, không dám nhìn Địch Nhân Kiệt, ánh mắt vừa rơi vào Hỗn Thiên Nghi, lập tức thầm khen ngợi không dứt.

Vòng tròn lớn của Hỗn Thiên Nghi lồng vào vòng tròn nhỏ, chia làm nhiều lớp, đại khái là lớp ngoài cùng do ba vòng đồng liên kết ở cùng một điểm, cố định bất động, lớp thứ hai là hai vòng đồng đặt đứng, kế tiếp là vòng đồng quay về các hướng nam bắc và đông tây, tầng trong cùng là một vòng đồng đơn độc đặt nằm ngang, chung quanh vòng đồng này có nước, dùng để xác định thủy bình (2). Trên vòng đồng khắc đầy các ký hiệu ghi số đo, vô cùng khéo léo.

Long Ưng chắc lưỡi hít hà, líu lưỡi nói:

- Thật là phức tạp! Hai người gỗ kia dùng để làm gì vậy?

Diêu Sùng cười nói:

- Đó là tượng gỗ tượng trưng cho phồn thực. Ở giữa là trục chính, toàn bộ thiết bị được kéo bởi sức nước và những bánh răng, tương ứng với chuyển động của mặt trời, mặt trăng và nhị thập bát tú. Quả cầu ở giữa xoay tròn một vòng, tương ứng với một vòng quay của các thiên thể trên bầu trời. Bởi vậy cho nên nó là một máy đo thời gian chạy bằng sức nước được thiết kế rất tài tình, có thể báo giờ một cách chính xác. Cứ mỗi khắc, hai người gỗ lại tự động gõ trống, mười hai canh giờ sẽ gõ trống tổng cộng trăm lần (3), mỗi canh giờ tự động gõ chuông một lần.

Lâu Sư Đức cười nói:

- Sau này Thần Đô không còn sợ báo sai giờ giấc nữa!

Long Ưng nói:

- Vãn bối ngu dốt, dám hỏi Hỗn Thiên Nghi này và Hỗn Thiên Nghi của Trương Hành có gì khác nhau?

Địch Nhân Kiệt đáp:

- Cái này phức tạp và tinh xảo hơn. Bây giờ cũng không còn nhiều thời gian nữa! Long tiểu huynh, lão phu có mấy lời muốn nói với cậu, xin các vị đi trước một bước.

Mọi người vốn đã nghe chuyện Tiểu Ma Nữ kết giao với Long Ưng, nghe vậy liền biết điều đi về phía điện Vũ Thành. Trong khi Long Ưng thầm kêu không ổn rồi, thì với thái độ bình thản, Địch Nhân Kiệt nói:

- Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.

Long Ưng đi hơi lùi một chút, đến khi Địch Nhân Kiệt ra hiệu bảo hắn cứ sóng vai với ông mà đi, mới dám nhích lên. Giọng nói của Địch Nhân Kiệt vang lên bên tai hắn:

- Sau khi trở về, Tiên nhi đã kể rõ mọi chuyện với người làm cha là ta đây.

Câu nói của ông như sét đánh bên tai Long Ưng, khiến hắn không tin ở lỗ tai của mình, Tiểu Ma Nữ đã nói sẽ không tố cáo hắn. Tuy nhiên, hắn nhớ lại, quả thật chưa bao giờ cam đoan điều gì một cách nghiêm túc. Hắn thầm nghĩ “Xong đời rồi”, nếu gần đó có hang động, hắn sẽ lập tức chui vào. Đầu hắn trống rỗng, chỉ nghe tiếng mình đang nói:

- Vãn bối và Tiên nhi đã cùng quỳ đốt hương dưới ánh trăng, kết lời thề ước, nếu...À! Vãn bối đã định sau khi trở về Thần Đô, sẽ lập tức xin bái kiến lão nhân gia để cầu hôn...

Địch Nhân Kiệt mỉm cười nói:

- Không ngờ các ngươi lại tự đính ước chuyện chung thân?

Long Ưng sợ hãi nói:

- Xin Quốc lão thông cảm, vãn bối và Tiên nhi thật tâm yêu nhau. Ài! Là do vãn bối không tốt!

Địch Nhân Kiệt nhìn hắn chằm chằm, trợn mắt, kêu lên:

- Không tốt về chuyện gì?

Long Ưng ngỡ ngàng hỏi lại:

- Tiên nhi không nói với Quốc lão sao?

Địch Nhân Kiệt thản nhiên nói:

- Làm sao nó chịu nói với ta? Có nói thì cũng chỉ là chuyện nó thi triển thần uy đánh bại kẻ địch như thế nào, ngay cả đệ nhất cao thủ của Tái ngoại cũng phải ôm hận dưới đường kiếm của nó ra sao, cứ y như ngươi hoàn toàn không biết võ công, phải nhờ nó bảo vệ ngươi. Còn về chuyện của ngươi và nó, thì một chữ nó cũng không nhắc tới. Thời gian đâu có nhiều, thế mà nó không ở với người cha này, lại khăng khăng dành ra hai ngày tới viện Cam Thang chơi. Bởi vậy, ta đành phải dựa vào ngươi để điều tra chút chuyện mà nó giấu ta.

Da đầu Long Ưng tê dại, cái mặt dày đỏ lên, ngờ nghệch hỏi:

- Như vậy, chẳng lẽ vừa rồi vãn bối đã bị Quốc lão lừa gạt?

Địch Nhân Kiệt gật đầu nói:

- Đúng vậy, mà ngay cả điều không nên nói, ngươi cũng nói ra hết rồi.

Long Ưng thầm mắng mình là có tật giật mình, là đồ ngu ngốc, lại kinh ngạc hỏi:

- Quốc lão không tức giận sao?

Địch Nhân Kiệt khoan khoái thở phào một hơi, nói:

- Có gì mà phải tức giận? Ta sợ nhất là con bé điêu ngoa kia không chịu lập gia đình, hai là sợ không ai chịu đựng được nó, ba là sợ nó ưng người mà ta không vừa mắt. Lão phu đồng ý để nó theo ngươi xông pha trên chốn giang hồ, là đã sớm coi ngươi là con rể, huống chi ta đã biết rõ ngươi là người như thế nào, lão phu há lại là loại người câu nệ không thay đổi sao?

Long Ưng mừng rỡ nói:

- Vậy đợi Tiên nhi trở về, xin Quốc lão cho bọn vãn bối được lập tức kết hôn.

Địch Nhân Kiệt thân mật đặt tay lên vai hắn, bước vào hành lang bên hông chính điện, nói:

- Kết hôn chỉ là nghi lễ, nhưng trong tình thế trước mắt, là tuyệt đối không nên. Một khi ngươi công khai trở thành con rể của nhà họ Địch, ai cũng sẽ cho rằng ngươi là người của ta, sẽ làm hỏng thân phận tế nhị của ngươi, không có lợi cho việc phục hồi Trung Tông.

Long Ưng giật mình nói:

- Thế...vãn bối phải nói như thế nào với Tiên nhi?

Địch Nhân Kiệt cười nói:

- Yên tâm đi! Không ai hiểu con gái bằng cha, căn bản là nó không muốn lấy chồng, lại càng không muốn lập gia đình sớm, chỉ vì nó không chống nổi sức thu hút của Ưng gia thôi. Việc này cứ để ta nói với nó.

Lại nói:

- Nghe Nhận Vũ nói, ngươi sẽ tới Phòng Châu gặp Trung Tông?

Long Ưng mừng đến suýt phát khóc, kìm nén sự hưng phấn trong lòng, giọng khàn khàn nói:

- Vãn bối vẫn đang chờ đợi một thời cơ thích hợp.

Địch Nhân Kiệt nói:

- Đúng! Hiện giờ thời cơ chưa chín muồi, hơn nữa càng có thể chọc giận thánh thượng.

Lại trầm ngâm nói:

- Chuyện của ngươi và Tiên nhi, chỉ còn có một vấn đề, tuy nhiên nhìn ba ái thiếp của ngươi ở viện Cam Thang, hẳn là ta lo hơi thừa rồi. Chuyện này phải chăng có liên quan tới ma công của ngươi?

Long Ưng gật đầu nói:

- Đúng là như thế, trong giai đoạn hiện tại, khả năng sinh sản của vãn bối đều đã bị tiêu biến đi, không thể dễ dàng làm phụ nữ thụ thai được.

Địch Nhân Kiệt thở dài:

- Phương pháp luyện công thượng thừa có lợi cũng có hại, cứ xem “Thiếu soái” Khấu Trọng là đủ hiểu.

Long Ưng thấp giọng nói:

- Quốc lão yên tâm, tình huống của vãn bối không giống Thiếu soái, cam đoan Quốc lão sẽ có lúc được bế cháu.

Địch Nhân Kiệt vui vẻ nói:

- Đừng dụ ta!

Rồi dừng bước.

Long Ưng cũng dừng lại ngoài hoa viên của nội điện, nói:

- Sao dám lừa gạt Quốc lão?

Địch Nhân Kiệt dẫn hắn đi tới, nói:

- Năm nay thánh thượng đã bảy mươi hai tuổi, Trung Tông thì bốn mươi hai, mà quyền hành vẫn nằm trong tay con em nhà họ Võ, sự tình đã rất khẩn cấp, Long tiểu huynh có kế sách gì ứng phó với tình thế trước mắt, thay đổi càn khôn không?

Long Ưng nói:

- Cởi chuông phải do người buộc chuông, hiện nay thánh thượng một lòng muốn đưa Võ Tam Tư lên thừa kế ngai vàng, cho nên phải bắt tay giải quyết từ quan hệ giữa thánh thượng và Võ Tam Tư, mới mong thành công.

Địch Nhân Kiệt khó hiểu nói:

- Chúng ta muốn bỏ công sức tác động vào thánh thượng là điều có thể hiểu được, nhưng muốn một người tham lam ích kỷ quen thói như Võ Tam Tư tự động từ bỏ ngôi vị thái tử, phải chăng là chuyện trèo cây tìm cá? Nếu Lý Hiển được phục hồi ngôi vị thái tử, thì có nghĩa là cuộc tranh giành vương quyền của con cháu nhà họ Võ sẽ hoàn toàn thất bại và chấm dứt.

Long Ưng hỏi:

- Đối với việc phục hồi ngôi vị của Lý Hiển, liệu có phải thái độ của hai anh em họ Trương đã có chuyển biến?

Địch Nhân Kiệt hơi giật mình nói:

- Đúng là như vậy. Theo tin tức mà lão phu nhận được, đối với việc có nên loại bỏ hoàn toàn chức quan của Võ Thừa Tự, thánh thượng cũng không có lập trường dứt khoát, đều phải dựa vào hai anh em họ Trương ra sức giật dây, mới có thể thành công. Bởi vậy bọn ta từng cảm thấy khó hiểu về việc đó, hóa ra là có Ưng gia ngầm nhúng tay vào.

Long Ưng nói:

- Tình thế của Võ Tam Tư cũng giống với tình thế của hai anh em họ Trương, chỉ có thể đưa ra lựa chọn sáng suốt giữa hai điều, hoặc là gặp họa tru gia diệt tộc, hoặc là giữ nguyên tình trạng hiện nay. Quyền thế của bọn họ đều do thánh thượng ban cho, bản thân không có nền móng gì vững chắc, cho nên chỉ cần có người đứng ra bảo đảm, bọn họ sẽ biết nên chọn như thế nào, đó cũng là lý do vãn bối muốn đến Phòng Châu gặp Lý Hiển.

Địch Nhân Kiệt nói:

- Nhưng đối với kẻ gian nịnh như Võ Tam Tư và hai anh em họ Trương, làm sao chúng ta có thể để cho bọn chúng tiếp tục làm tổn hại triều chính?

Long Ưng nói:

- Đó chính là điều mà vãn bối muốn tác động, bởi vì thánh thượng hiểu rõ giữa các đại thần chính trực như Quốc lão và hai anh em họ Trương cùng với con cháu nhà họ Võ, sẽ không có khả năng thỏa hiệp, cho nên tuy trong lòng bà thừa hiểu, muốn trên dưới một lòng ứng phó với sự uy hiếp lớn lao của Mặc Xuyết, thì cần phải khôi phục ngôi vị của Lý Hiển, nhưng vẫn khó đưa ra quyết định. Nói cho cùng, đây là vấn đề hòa hợp giữa con cháu họ Lý Đường và con cháu nhà họ Võ.

Địch Nhân Kiệt trầm ngâm thật lâu, rồi gật đầu nói:

- Chỉ cần thấy ta không mạnh mẽ lên án ngươi, là đủ biết Ưng gia quả thật là người duy nhất có tư cách và phân lượng để đóng vai trò điều hòa các thế lực hiện nay. Đêm nay ta mời vài người tới tửu lâu của Đổng gia, cẩn thận nghiên cứu biện pháp của ngươi. Thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta đến phòng nghị sự đi.

(1) Thụy thú: trong truyền thuyết cổ đại của người Hán, có bốn con vật chính được gọi là thụy thú, theo thứ tự là đông phương Thanh Long, nam phương Chu Tước, tây phương Bạch Hổ, bắc phương Huyền Vũ, ngoài ra Kỳ Lân, Phượng Hoàng, Tỳ Hưu...cũng là thụy thú. Thụy thú là một thứ vật tổ (totem), thần hộ mệnh rất được sùng bái của người nguyên thủy.

(2) Thủy bình: mực nước nằm ngang. Trong xây dựng và địa chất ta có máy thủy bình, dùng xác định mặt phẳng nằm ngang.
Bình Luận (0)
Comment