Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 349

Chiếc xe ngựa dừng lại trước con sông đào bảo vệ, chờ cây cầu treo hạ xuống.

Trong đầu Long Ưng xuất hiện một suy nghĩ đen tối. Hắn tươi cười, đáp lại một cách thành thật:

- Thật ra cũng có xem qua mấy cái "Tố nữ kinh", "Huyền nữ bí chỉ" "ngọc phòng chỉ yếu"... May mắn của dưới trời sinh dị bẩm, trong chuyện nam nữ chưa bao giờ thất bại.

Chiếc cầu treo từ từ hạ xuống phát re tiếng kêu ken két của ròng rọc.

Tương phu nhân hỏi:

- Nếu vậy thì tại sao Thải Vi lại bỏ ngươi?

Lần đầu tiên Long Ưng được tiếp xúc với mặt tàn nhẫn vô tình của nàng. Lời nói của nàng gần như thẳng thắn không cho có lối thoát khiến cho người ta bối rối lộ sơ hở. Hắn thầm kêu lợi hại rồi nói:

- Vậy ngươi có thể hỏi nàng, sau khi có đáp án thì nói lại cho ta biết. Bản thân ta còn muốn biết hơn bất cứ người nào.

Chiếc cầu treo hạ xuống mở ra con đường vào thành. Nhưng người đánh xe chưa nhận được chỉ thị của nàng đành phải dừng xe chờ. Mà người canh cổng cũng không dám giục. Chỉ với mấy điều đó cũng có thể thấy được địa vị của Tương phu nhân ở đây.

Tương phu nhân nói thản nhiên:

- Mấy câu nói của Khinh Chu không có đủ cảm xúc, chỉ như nói cho xong chuyện.

Long Ưng cảm thấy hơi sợ, thầm nghĩ những lời nàng chất vẫn có lẽ chính là thái độ của tiểu Khả hãn đối với hắn. Nếu không cẩn thận có khả năng mất mạng. Chỉ với nàng và Khoan Ngọc cũng thừa khả năng xử lý hắn. Mà cũng lần đầu hắn nghĩ tới nàng và Đát Mã không chừng có chút quan hệ. Nghĩ tới đây hắn liền nói thản nhiên:

- Lúc ấy đau lòng vẫn còn chưa đủ hay sao?

Tương phu nhân cũng không tỏ ra tin hay không mà chỉ nói:

- Khinh Chu có mắt ngay, mũi thẳng đó là người phân rõ đục trong. Mà đục trong theo kinh dịch lại là khó phân tà chính. Muốn biết tà hay chính thì cần phải căn cứ vào hành động. Nếu như tĩnh giống như ngậm châu, mà động như cây xào xạc thì đó là người trong sáng. Mà tĩnh như ánh sáng mờ, động như nước chảy lại là kẻ giả dối dâm dục. Tĩnh như đang ngủ, động như hươu nai giật mình thì có tài suy nghĩ xâu xa.... Khinh Chu muốn nghe đánh giá của thiếp thân đối với ngươi không?

Suýt chút nữa thì Long Ưng bỏ đi. Tương phu nhân đúng là hạng nữ lưu không tầm thường, ngoài mỵ công ra còn tinh thông thuật xem tướng. Mà những cái đó các phương pháp thông thường không thể hóa giải, vượt ra khỏi phạm trù ứng biến của hắn, khiến cho hắn chỉ cảm thấy không ổn phải bỏ trốn. Trong khoảng khắc đó, Ma biến của hắn lên tới đỉnh điểm.

Đỉnh điểm của Ma biến hoàn toàn khác với "Ma cực". Cực cực sinh biến... Long Ưng cảm thấy hứng thú hỏi:

- Hóa ra phu nhân tinh thông thuật xem tướng. Có cần phải sờ, sờ phải cởi hết hay không?

Dường như Tương phu nhân rất hài lòng với câu trả lời của hắn liền cười dài mà nói:

- Trong mắt Khinh Chu ẩn chứa ánh sáng, giống như minh châu ẩn mà không lộ. Khi động như như cây đâm lộc vào xuân, uy thế tản ra bốn phía, vừa chính vừa thẳng. Loại người như Khinh Chu tại sao lại dính vào với đám cường đạo?

Long Ưng nói với nét mặt cợt nhả:

- Cuối cùng thì đã gặp được hồng nhan tri kỷ hiểu được Phạm Khinh Chu ta. Bản thân ta không biết tới những chuyện thương thiên bại lý mà luôn thay trời hành đạo, tuân theo ác nhân sẽ có ác nhân trị. Con mẹ nó! Phu nhân không lưu lạc giang hồ nên không biết hành tẩu trên giang hồ không ác mà được hay sao? Còn về việc tại sao lại tới mức này thì phải hỏi lão trời kia sao cho cái vận mệnh như vậy.

Tương phu nhân che miệng cười duyên mà nói:

- Cuối cùng thì cũng thu được đồ đệ tốt có thể bẻ cong thành thẳng.

Xe ngựa lướt qua cầu treo tiến vào cánh cổng của bảo.

Trong hãn bảo được phân ra thành lũy trái phải.

Lũy thực tế là tòa thành có sức phòng ngự mạnh. Lũy bên phải do đại thống suất Khoan Ngọc quản có con sông bảo vệ sâu rộng, tường cao thành dày. Chu vi của thành chừng bảy dặm, có đủ bốn cổng đông, tây, nam bắc. Tường ở đây cao tới bốn trượng, rộng một trượng tám thước. Mỗi cạnh thiết kế sáu cái vọng lâu, lưng dựa vào núi tạo ra sức phòng ngự cực mạnh. Nếu so sánh Hãn bảo với một cái Lũy khác, thì ở đây do ba tòa thành phân bố hình chữ phẩm tạo ra. Cho dù bị tấn công, muốn tấn công cả ba tòa thành cũng là điều rất khó, thậm chí còn gặp phải sự giáng trả rất mạnh.

Trong tòa thành đối diện với cổng thành có đường cái cắt nhau hình chữ thập. Phủ soái nằm ở ngay chỗ hai con đường cắt nhau. Phía khác là Quân thự, phòng xá, kho hàng, xưởng... Ngoài ra còn có đồng ruộng để trồng trọt như để tự cung tự cấp.

Tương phu nhân không hề xuống xe. Khoan Ngọc phái người tới tiếp Long Ưng tới phủ đại thống soái. Trên người người qua lại tấp nập, còn có phụ nữ và trẻ em. Hiển nhiên là gia quyến của Khoan Ngọc cũng ở trong lũy soái.

Phủ đại thống soái có hình thù độc đáo. Chỉ một điểm đơn giản đó là tổng diện tích của viện cam thang cùng với hậu viện và khu vực cưỡi ngựa ở Thần đô được phóng đại lên gấp mười, được xây bằng gạch, lại thêm bốn góc bố trí lồi ra ngoài. Vọng lâu được xây dựng theo kiểu lô cốt nhỏ, tường xung quanh không có trổ cửa sổ.

Phủ soái giống như một con thú khổng lồ hình chữ nhật nằm ở trung tâm lũy soái với tường cao vách dầy, canh gác nghiêm ngặt. Nhìn từ ngoài chỉ thấy một sự lạnh lẽo, phòng thủ kiên cố tạo ra một thứ lực ngưng tụ khống chế toàn bộ lũy, giúp cho Long Ưng chỉ cần nhìn thế cũng đủ.

Long Ưng bước qua khung cửa được làm từ đá kết hợp với cánh cửa dầy mà bước vào phủ soái. Hắn có cảm giác như bị thứ gì đó nuốt chửng.

Đi vào khó khăn mà trốn cũng không phải chuyện dễ dàng.

Trong không gian xung quanh khu cưỡi ngựa là một chủ đường cao tầng. Khoan Ngọc với sắc mặt sáng ngời đang đứng ngoài cửa nghênh đón hắn.

Long Ưng vẫn có chút gì đó không yên lòng, trong đầu hiện lên từng cái nét mặt, nụ cười của Tương phu nhân. Trong lòng hắn biết là đã gặp phải mị thuật của nàng, đến nỗi tâm luôn phải suy nghĩ tới. Hắn thầm khí nếu tương lai, lúc quan hệ với mỹ nữ khác mà trong lòng còn nhớ tới Tương phu nhân thì đúng là không ổn. Còn nếu bây giờ mà lên giường với Tương phu nhân thì thật lý tưởng.

Khoan Ngọc cất tiếng cười sang sảng, nói:

- Khinh Chu đúng là người giữ chữ tín. Bản soái không nhìn nhầm người.

Long Ưng thu tinh thần cố gắng đẩy Tương phu nhân ra khỏi suy nghĩ mà đón lấy hai tay của Khoan Ngọc. Bốn bàn tay nắm chặt lấy nhau, đồng thời ma khí trong người cũng bắt chước tiên thiên chân khí chạy trong kinh mạch để tránh cho người ta không phát hiện ra chân khí của hắn mà hoảng sợ. Tới lúc đó càng không biết phải giải thích như thế nào.

Hắn đáp lời:

- Khoan công vẫn khỏe!

Khoan Ngọc buông hai tay của hắn ra mà nói:

- Tới đây! Trước tiên, ta sẽ để Khinh Chu gặp một người.

Nói xong, y liền dẫn hắn vào trong chủ đường.

Long Ưng cảm thấy giật mình, hỏi:

- Gặp ai?

Cánh cửa sắt nặng nề đóng lại phía sau lưng.

Khoan Ngọc đi trước đưa tay ra hiệu mời hắn qua cánh cửa thứ hai tiến vào chủ đường đồng thời mỉm cười nói:

- Hắn ở trong hành lang. Khinh Chu thấy là biết ngay.

Long Ưng đầy nghi hoặc đi theo y vào trong một khoảng không gian rộng lớn. Cách hắn hơn trăm bước có năm người đang đứng. Người đứng giữa nét mặt uể oải, mặt có máu đen, bên cạnh có hai thanh niên to cao đang dìu.

Bước qua cánh cửa vào tối đen, bất chợt hai bên mở ra hai cánh cửa sổ khiến cho chủ đường trở nên sáng sủa. Từ tối đến sáng, cho dù bất cứ người nào cũng cảm thấy khó chịu nhưng đương nhiên không làm khó được Ma chủng của Long Ưng. Hắn chỉ liếc mắt một cái có thể thấy được người kia giả dạng Hàn Tam, giống tới bảy tám phần. Hơn nữa lại thêm hóa trang vừa bị dùng hình nên đúng là có thể giả. Nếu Phạm Khinh Chu mà sống lại rơi vào cảnh này chắc chắn sẽ nghĩ lầm đó là đồng hương của mình bị người ta bắt tới đây, ép hỏi hết những chuyện có liên quan tới y.

Điểm cao thủ ở đây là làm cho người ta dù nhìn tận mắt cũng không thể tin được, thậm chí còn có cảm giác nằm mơ.

Sở dĩ Long Ưng có thể lẩn vào Đại Giang Liên thì điểm quan trọng chính là Hồ Hàn Tam. Cách Phương Luân của Kim Sa bang từng cho Hàn Tam thù lao rất nhiều, yêu cầu Hàn Tam kết nối thu xêm cho hắn và Phạm Khinh Chu một cơ hội gặp mặt để mật đàm. Cho nên Long Ưng là long hay là rắn thì chỉ có một mình Hàn Tam biết rõ. Nhưng Long Ưng lại nhờ vào sự sắp xếp khéo l éo của quân đội khiến cho Kim Sa bang nghĩ lầm Hàn Tam gặp phải đám quan binh tham lam mà mất mạng. Vì vậ khi Đại Giang Liên điều tra chi tiết về Long Ưng không có đối chứng, cuối cùng phải nghĩ ra cái cách cho người giả trang làm Hàn Tam xem có dọa được hắn giấu đầu lòi đuôi hay không. Nếu hắn thật sự là Phạm Khinh Chu thì phản ứng đầu tiên là tức giận, nhưng nếu là giả thì ngoại trừ việc lập tức ra tay cũng không còn cách lựa chọn nào nữa.

Nhưng chúng nào biết Long Ưng có bản lính liếc mắt nhìn ra đối phương, nên đâu có trúng kế?

Long Ưng không hề sợ mà còn lấy làm mừng. Bản thân hắn giả làm Phạm Khinh Chu, qua Hoa giản Ninh nhi đã biết có sơ hở. Nhưng sau khi được tiểu Tam tử giả xác nhận chắc chắn sẽ lấy được lòng tin cửa Khoan Ngọc, vượt qua cửa khó khăn nhất.

Long Ưng giả vờ như người hơi run nhẹ mà reo lên:

- Tiểu Tam Tử!

Những tiếp theo hắn trợn mắt, nhìn Khoan Ngọc, nổi giận:

- Thế này là sao? Tại sao lại bắt đồng hương của ta, lại còn ra tay với hắn nặng như vậy?

Khoan Ngọc vẫn giữ nụ cười, giơ tay với thủ hạ.

Hai người đó liền đỡ Hàn Tam giả đi tới chỗ bọn họ.

Long Ưng liền ngẩn người:

- Đây không phải là Hàn Tam.

Khoan Ngọc liền vỗ tay:

- Tất cả lui ra.

Khoan Ngọc bước tới một cái sảnh ở bên cạnh lầu Tẩu Mã bắt đầu buổi tiệc tẩy trần cho Long Ưng. Hai người ngồi đối ẩm có bốn mỹ nữ trẻ tuổi hầu hạ. Cả bốn nàng đều tới từ Đột Quyết và Trung Thổ, lại thuộc các tộc khác nhau nhưng tố chất rất cao, so ra còn hơn cả Tú Thanh và Lệ lệ khiens cho Long Ưng ngồi ngắm mà đau lòng.

Khoan Ngọc nâng liền ba chén mới nói:

- Đây là rượu nho của Đại thực có màu đẹp vị thuần, rất thơm nhưng không nặng. Uống thêm mấy chén có thể làm cho máu lưu thông, thân thể khỏe mạnh.

Thấy sắc mặt Long Ưng vẫn căng thẳng, y liền nói:

- Khinh Chu đừng trách bản soái, đây là ý của tiểu Khả hãn, do ngài tự sắp đặt. Vốn Khinh Chu do ta phụ trách nhưng người sắp có trọng trách ủy thác cho Khinh Chu nên phải báo cáo tất cả những gì có liên quan tới ngươi để tiểu Khả hãn quyết định. Sau khi nghiên cứu ba ngày, ngại triệu bản soái tới gặp mà nói ra sự nghi ngờ.

Long Ưng liền hỏi:

- Nghi ngờ cái gì?
Bình Luận (0)
Comment