Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 79


Lục Thạch Phu cổ quái nói:
- Thông tin có chính xác mới thông báo cho Lai đại nhân. Y đang “đảo điên loan phụng” với nữ quan, còn quát mắng người ta phái tới mời y về phòng Hình bộ. Với tâm trạng bực bội của Lai đại nhân, chúng ta ai cũng hiểu được người bị bắt kia phải nếm mùi đau khổ như thế nào. Trong lúc Lai đại nhân đang chuẩn bị dùng đại hình, thì Thánh thượng lại tới. Từ lúc thành lập phòng Hình bộ đến nay, đây là lần đầu Thánh thượng đích thân tới.
Long Ưng thầm nghĩ, Võ Chiếu thật sự tức giận đối với Đại Giang Liên, nhưng vẫn không đoán được việc gì đã xảy ra.
Lục Thạch Phu vẫn còn sợ hãi nói:
- Thánh thượng đuổi hết chúng ta ra khỏi Hình thất, kể cả Lai đại nhân đang ở bên trong.
Long Ưng bỗng cảm thấy lòng rét lạnh. Võ Chiếu chính là muốn tự mình ra tay tra khảo lấy khẩu cung.
Hai người bước ra khỏi cửa lầu, đến chỗ hai chiếc thuyền bé đang đậu tại bến tàu. Hai cao thủ của Hình Bộ Phòng đang đợi ở đó.
Lục Thạch Phu nói:
- Chưa đến nửa canh giờ, Thánh thượng từ phòng Hình Thất bước ra, hạ lệnh cho ta tìm ngươi, đưa ngươi đến gặp Người tại bến tàu Tân Đàm.
Long Ưng nhảy lên chiếc thuyền bé, quay sang hỏi Lục Thạch Phu đã lên một chiếc thuyền khác:
- Tên kia thế nào?
Lục Thạch Phu hiện ra thần sắc không đành lòng, nói:
- Toàn bộ đỉnh đầu đều lún hết xuống. Trên người không còn một đốt xương hoàn chỉnh.
Long Ưng hít vào một ngụm khí lạnh, nói không ra lời.
Chiếc thuyền bé liền rời khỏi bến tàu.
Cập bến tại bến tàu Tân Đàm.
Bến tàu Tân Đàm là một trong những bến tàu rộng nhất Thần Đô, trong tổng số hơn trăm bến tàu lớn nhỏ. Chỉ mới đầu canh một, vậy mà đã có hơn một ngàn con thuyền cập bến. Cách bờ đang có hai ngàn con thuyền đang hoạt động. Những con thuyền còn đốt đèn truyền đến tiếng người, có thể thấy được họ đang chăm chỉ làm việc. Còn đại bộ phận thuyền thì tắt đèn, chỉ treo một cái đèn lồng ở cuối khoang và trên cột buồm. Buồm lớn, đèn nhỏ, hoàn toàn đối lập so với cảnh tượng bận rộn ban ngày của đô thị phồn hoa.
Đây cũng là khu vực tập trung lữ quán và khách sạn, mặc dù không thấy xe đến xe đi, đưa hàng lấy hàng nhưng vẫn là dòng người không ngớt.
Nghênh đón Long Ưng chính là Lệnh Vũ, không có ai cùng đi Sau khi chào hỏi Lục Thạch Phu, Lệnh Vũ liền bảo một lái thuyền khác chở Long Ưng và y đi, tỏ ra rất thần thần bí bí.
Long Ưng không nói một lời. Chiếc thuyền đi ngang qua hơn ba mươi quầy hàng thực phẩm nấu chín. Những quầy hàng này chỉ bán vào ban ngày. Phía trên bàn ghế được che mưa nắng bằng những tấm vải buồm. Đây chính là cảnh tượng đặc sắc của Tân Đàm. Hiện tại, những tấm buồm đều đã được xếp gọn lại. Tất cả đều tối đen như mực.
Toàn bộ khu đầm không có gì khác với bình thường.
Lệnh Vũ dẫn Long Ưng bước vào trong một con thuyền, cung kính thấp giọng nói:
- Ưng gia đến!
Nữ đế Đại Chu Võ Chiếu đang ngồi bên cạnh một cái bàn tròn, đối mặt với bến tàu, nét mặt lãnh khốc, nhẹ gật đầu. Đại thống lĩnh Ngự vệ ngồi bên cạnh Võ Chiếu. Nhìn gã giống như đang ngồi trên đống than thì liền biết gã không quen ngồi cùng một chỗ với Võ Chiếu.
Long Ưng bị không khí căng như dây cung ảnh hưởng, không dám nói lời nào.
Ánh mắt Võ Chiếu ngưng định phía trước, trầm giọng nói:
- Hết thảy đều định theo kế hoạch.
Võ Thừa Xuyên đứng dậy, khom người xác nhận, rồi ra lệnh cho Lệnh Vũ đi làm.
Võ Chiếu nói:
- Ngồi xuống đi.
Long Ưng bước đến cái bàn tròn, đang muốn ngồi xuống bên trái cách Võ Chiếu hai cái ghế dựa thì bà ta đã lên tiếng:
- Đến ngồi bên cạnh trẫm.
Long Ưng đành phải ngồi xuống cái ghế bên cạnh bà ta.
Võ Chiếu nhìn hắn, nói:
- Hôm nay khai triều mà không thấy ngươi, trong lòng cảm thấy mất hứng. Nhưng nguyên nhân chính là ngươi kháng lệnh của trẫm. Tuy nhiên vì vậy mà ngươi đã bắt được người. Trẫm còn có thể trách ngươi sao?
Long Ưng vội hỏi:
- Thánh Thượng bảo tiểu dân đến điện Trinh Quan, như chỉ là thuận miệng nói chứ không thực sự muốn vậy. Cho nên tiểu dân không chờ nữa mà quyết định rời khỏi. Ha ha, nếu như Thánh Thượng thực sự phân phó xuống, tiểu dân sao dám không nghe?
Giọng Võ Chiếu lộ vẻ không thể làm gì được hắn:
- Chỉ có ngươi mới dám không nghe lời của trẫm.
Cuối cùng, nhìn Long Ưng từ đầu đến cuối, cười nói:
- Ưng gia chúng ta phải chăng đã yêu thương “viên ngọc quý” của Quốc lão? Vì vậy đang âm thầm bảo hộ Tiểu Ma Nữ?
Long Ưng cảm thấy tâm trạng của bà ta đã thoải mái hơn, liền cười nói:
- Tiểu Dân sao dám nhận ngoại hiệu mà Thánh Thượng đã gọi? Ha ha, nước chảy tuy hữu ý, nhưng hoa rơi lại vô tình. Tiểu Ma Nữ và tiểu dân chỉ là chơi đùa. Bất luận tiểu dân sắc đảm ngập trời cỡ nào cũng không dám chạm đến thiên kim của Quốc lão.
Võ Chiếu nhịn không được, mỉm cười nói:
- Chỉ có kẻ ngốc mới tin ngươi! Coi chừng trẫm trị tội khi quân của ngươi. Trị không được ngươi, trẫm sẽ đem Uyển Nhi ra trút giận, xem ngươi còn dám xem thường trẫm nữa hay không.
Long Ưng vội nói:
- Thánh Thượng bớt giận. Tiểu dân đối với Thánh Thượng là trung thành và tận tâm. Thánh Thượng hãy minh xét. Ôi! Chiến thuật “quýt làm cam chịu” của Thánh thượng, tiểu dân không thể nào đỡ nỗi!
Võ Chiếu cười nói:
- Ai bảo tiểu tử ngươi lưu tình khắp nơi, để lộ sơ hở chứ? Khi Uyển Nhi nói về ngươi, con mắt loạn chuyển, lộ ra thần thái ngượng ngùng. Ngươi rốt cuộc đã làm gì con bé ấy rồi?
Long Ưng cười khổ:
- Chỉ là nhẹ chạm qua cặp môi anh đào của nàng mà thôi. Tiểu dân tuyệt đối không có hành vi làm loạn nào khác.
Võ Chiếu đứng dậy, Long Ưng cũng cuống quýt đứng dậy theo.
Võ Chiếu thản nhiên nói:
- Cởi áo giúp trẫm.
Long Ưng thất thanh nói:
- Sao ạ?
Dường như Võ Chiếu cảm thấy vui vẻ, thoải mái khi có thể chọc ghẹo được hắn, khóe môi hàm xuân nói:
- Bất luận là mặc hay cởi quần áo, mấy năm qua trẫm không hề nhúc nhích đến nửa đầu ngón tay. Hiện tại, chỉ có một mình ngươi, không phải do ngươi hầu hạ trẫm thì do ai đây?
Sau khi hoàn hồn, Long Ưng chưa thấy qua tâm trạng của bà ta lại tốt như vậy, lại không thể nào cự tuyệt, đành phải tập trung tinh thần quan sát trang phục của bà ta, xem nên để tay vào chỗ nào.
Võ Chiếu chuyển động thân rồng, đối mặt với Long Ưng, mắt phượng nửa khép, tràn đầy vẻ mỹ nữ thành thục, tao nhã. Trong thời khắc này, Long Ưng thiếu chút nữa quên mất bà ta là Cửu Ngũ Chí Tôn mà chỉ là người đang chờ hắn cởi áo, nới dây lưng, có một sức hấp dẫn rất cao, như đóa hoa nở rộ, liền không khỏi thầm hô mỹ nữ thật lợi hại.
Võ Chiếu lần này “cải trang vi hành”, tuy mặc y phục phụ nữ bình thường, nhưng lại rất sang trọng. Váy áo bằng lụa trắng có hoa văn.
Thân trên khoác một chiếc la sam (1), phía dưới là váy dài, eo váy bó rất cao, vai choàng khăn lụa, còn khoác thêm áo khoác bằng lụa màu vàng, tím. Khăn choàng nhuộm năm màu, thoang thoảng mùi hương. Làm hắn giật mình là vạt áo với một loạt cúc áo cài ngang qua bộ ngực sữa của bà. Khi cởi nút ra, khó mà không chạm phải bộ ngực đó.
Long Ưng thầm nhủ “Chả trách tên kia cung khai ngay”. Nghĩ xong liền cẩn thận cởi khăn choàng trên vai bà ta, vắt lên ghế.
Võ Chiếu hừ lạnh nói:
- Bất luận thuật tra tấn của Tuấn Thần cao minh đến thế nào, trình độ cao nhất không ngoài hai chữ “công tâm”. Ta tinh thông một thủ pháp thần kỳ trong tra án , gọi là “Đoạt hồn”. Trẫm thi triển thuật Sưu hồn (dò xét ý nghĩ) đối với y, chưa đến nửa chén trà nóng, tên phản tặc kia đã hoàn toàn sụp đổ. Trẫm muốn y nói chuyện gì, y liền nói chuyện đó, không tự chủ được. Tại sao lại phải sợ y không đi vào khuôn phép?
Long Ưng tiếp tục cởi bỏ thắt lưng nhuộm màu bạc dệt bằng tơ của bà ta, tiếp đến cởi chiếc váy dài. Cuối cùng là đôi chân thon dài ẩn hiện bên trong chiếc quần võ sĩ màu trắng. Võ Chiếu phối hợp dịch chuyển hai chân. Hắn liền ôm lấy chiếc váy, cung kính vắt lên thành ghế.
Võ Chiều phì cười nói:
- Không cần khẩn trương. Ngươi đâu phải là lần đầu tiên cởi váy cho nữ nhân.
Long Ưng thở dài:
- Thánh Thượng không được cười tiểu dân. Tiểu dân mà khẩn trương thì sẽ làm sai.
Nét mặt Võ Chiếu tươi như hoa nói:
- Có thể sai chỗ nào?
Long Ưng thầm nghĩ đêm dài lắm mộng, tuyệt đối không được tiến thêm một bước nữa trong quan hệ với bà ta. Lúc này hắn bắt đầu cởi áo. Đầu ngón tay vô tình chạm phải bộ ngực mềm mại, đầy co dãn, nhưng trong nội tâm lại cảm nhận được sự hung hiểm giống như đi trên mũi dao bằng chân trần.
Cơ thể Võ Chiếu khẽ run lên, yêu kiều rên rỉ:
- Long Ưng!
Long Ưng bước ra phía sau, dưới sự phối hợp của bà ta, nhẹ nhàng cởi bỏ áo cho bà ta, đáp:
- Có tiểu dân.
Võ Chiếu một thân y phục võ sĩ màu trắng, ngạo nghễ đứng thẳng, quay người sang chỗ hắn, mắt phượng long lanh, nói:
- Tối nay trẫm có thể ngủ ngon đấy.
Long Ưng đang ôm áo của bà ta, không biết nên đáp như thế nào.
Võ Chiếu đến gần một chút, ôn nhu nói:
- Tối nay trẫm sẽ đại khai sát giới. Chỉ cần lưu lại một người sống thì hành động tối nay hoàn toàn thất bại. Hiểu không?
Long Ưng không hiểu cái hành động mà bà ta nói là gì, liền gật đầu:
- Không có chuyện gì là Thánh Thượng không làm được?
Võ Chiếu thò tay tiếp nhận áo hắn đang cầm, vắt lên thành ghế, nói:
- Người này rất dễ nhận ra. Bởi vì trên mặt y có một vết sẹo dài năm tấc. Ở Đột Quyết y rất có danh tiếng, là một mãnh tướng. Người này am hiểu âm mưu quỷ kế, ưa thích chui vào hậu phương của kẻ địch để phá hoại, lần này là mình làm mình chịu.
Thanh âm uyển chuyển, miệng rồng kề sát bên tai hắn nói:
- Ưng gia thấy sách lược của trẫm thế nào?
Long Ưng hai mắt lấp lánh sáng lên một cách ma mị, lãnh đạm nói:
- Bắn người trước hết phải bắn ngựa. Bắt giặc trước hết phải bắt vua. Chúng ta chỉ cần định ra được mục tiêu chính xác thì tối nay sẽ nắm chắc phần thắng. Địch nhân rốt cuộc là gặp chuyện gì vậy?
Võ Chiếu hớn hở nói:
- Tên bị ngươi bắt sống thuộc một nhóm tình báo mười người. Sau khi thu thập tin tức, sẽ thông báo cho đầu lĩnh Sói Hồng ẩn thân ở Bắc thị. Sau đó, Sói Hồng sẽ đem tin tức thu thập được báo cáo lại cho Chân Bạch Nã Hùng.
Bà ta dừng một chút rồi nói tiếp:
- Hiện tại, Võ Thừa Xuyên và Lục Thạch Phu liên thủ bố trí Thiên la địa võng, giám sát Sói Hồng. Y đã rời khỏi Bắc thị vào giờ Tuất, trước xem ám ký ở vùng phụ cận kênh Tào Cừ, sau đó sẽ đến Tân Đàm. Nếu trẫm không dự liệu sai, địch nhân sẽ tiến hành tụ hội trong một chiếc thuyền trên hồ. Chỉ cần Chân Bạch Nã Hùng hiện thân trên thuyền thì chúng ta sẽ động thủ ngay. Nếu không thì phải chờ một cơ hội khác.
Long Ưng nói:
- Tiểu dân nên phối hợp như thế nào đây?
Võ Chiếu nói:
- Trẫm phụ trách giết người. Ngươi phụ trách bắt người. Quan trọng nhất chính là không để cho Chân Bạch Nã Hùng có cơ hội tự vận.
Long Ưng bình tĩnh nói:
- Hoàn toàn hiểu rõ.
Võ Chiếu dán thân sát người hắn, ôn nhu nói:
- Có thể kề vai chiến đấu với Tà Đế chính là vinh hạnh của trẫm.
Long Ưng ngẩn người một lúc: Cặp môi thơm của Võ Chiếu lưu lại trên gò má hắn, sau đó hắn thối lui hai bước.
Lệnh Vũ vội vàng tới, trầm giọng nói:
- Bẩm Thánh Thượng, thứ quan trọng đã đến. Trên thuyền có hai mươi tám người, kể cả Sói Hồng. Sáu người trong đó chia ra canh chừng ở đầu thuyền, đuôi thuyền hai bên mạn thuyền.
Võ Chiếu nói:
- Đến lúc rồi đấy!
Võ Chiếu, Long Ưng và Võ Thừa Xuyên đứng trên khoang chiếc thuyền hai cột buồm, quan sát tình huống của thuyền địch. Mười tám cao thủ từng theo Võ Chiếu đến Tịnh Niệm Thiền Viện, canh gác tại tầng dưới, không khí ngưng trọng.
Võ Thừa Xuyên thở dài:
- Địch nhân đúng là cao minh, tránh đi tuyến đường chính giữa đầm. Thuyền gần tuyến đường đó nhất cũng ở ngoài hai mươi trượng, nhưng mũi tàu lại hướng về tuyến đường chính. Cách duy nhất để chúng ta tiếp cận mà không đánh động chúng, chỉ có thể là ẩn núp dưới nước mà lặn qua. Nhưng chỉ cần người canh chừng kịp thời phát ra tín hiệu, chúng ta có thể tiêu diệt được một nửa đối phương đã là may mắn lắm rồi.
(1) La sam: Áo lụa mỏng, nhẹ như cánh ve, tay áo hẹp, thường là áo mình. Cổ áo thẳng, dài đến gối, dưới nách xẻ tà.
Bình Luận (0)
Comment