Nhặt Nhầm Nam Thần

Chương 54

Sau khi Đông Tâm nhận được hợp đồng từ phía công ty điện ảnh thì các chuyện sau đó cứ thuận lý thành chương mà làm. Thông qua biên tập Thúc Miên, Đông Tâm nhanh chóng quyết định kí hợp đồng phụ trách mỹ thuật, song phương hẹn ước cuối tháng sẽ gặp nhau ở Đế Đô để thương lượng các hạng mục công việc cụ thể. Biết sau này tiến tổ công việc sẽ rất vất cả cho nên khoảng thời gian này Đông Tâm liền hết sức dung túng bản thân - mỗi ngày không xem phim chơi bời thì là ăn ăn uống uống.


Nhưng ở nhà mãi cũng chán, Đông Tâm liền đăng bài lên vòng bạn bè than thở, không ngờ vừa mới đăng xong thì Nhuế Thành đã bình luận ngay bên dưới: "Chị Đông, chán quá à? Đi uống cafe không chị?"


Đông Tâm còn chưa kịp trả lời lại thì "ting" một tiếng, Nhuế Thanh gửi tin nhắn riêng đến: "Qua cửa hàng sách "Hạnh phúc" mới khai trương ở gần nhà chị nhé, tầng 4, oke?"


Đông Tâm đọc được tin nhắn thì cong môi cười, mười ngón tay múa trên bàn phím trả lời: "Được."


Nhuế Thành trả lời tức thì: "Vậy bây giờ em đi luôn, chắc khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến. Lát nữa gặp chị nhé."


Đông Tâm: "Oke, lát nữa gặp."


Đông Tâm gửi xong tin nhắn Nhuế Thành cũng không trả lời lại nữa, có vẻ như đã bắt đầu đi rồi. Nghĩ đến dáng vẻ phong trần mệt mỏi lần trước Nhuế Thanh đến tìm mình, Đông Tâm không nhịn được nhíu mày, chỉ là chán quá không có việc gì làm nên đi uống cafe mà Nhuế Thanh cũng gấp gáp như vậy sao? Trước khi ra ngoài không thay quần áo tóc tai makeup các thứ à? Sao cô lại cảm thấy Nhuế Thanh tìm cô không đơn giản chỉ là giết thời gian thôi thế nhỉ?


------


Sự thật chứng mình, trực giác của phụ nữ 90% luôn đúng. Đông Tâm ở nhà tập một bài yoga ngắn, sau đó thoải mái nhàn nhã đi ra chỗ hẹn, vừa gọi được một ly hồng trà thì Nhuế Thanh đã tới rồi. Thấy trong tay Nhuế Thanh ôm tập văn kiện Đông Tâm liền hếch mặt hừ lạnh nói: "Chị biết ngay có ai đó vô sự không lên điện tam bảo mà. Xem em mang bao lớn bao nhỏ này, nhất định là có chuyện nhờ vả đúng không."


Nhuế Thanh cười tủm tỉm ngồi xuống, miệng ngọt như bôi đường: "Hết cách rồi, ai bảo trong số những người em quen biết thì chỉ có chị Đông là người có bản lĩnh nhất thôi chứ. Ai nha, có bản lĩnh thì cũng thôi đi, hết lần này đến lần khác người phụ nữ này gầy đi còn đẹp như vậy nữa!"


Mặc dù biết là Nhuế Thanh đang nịnh ngọt mình nhưng Đông Tâm vẫn không biết xấu hổ thuận thế nói theo: "Khụ khụ, được rồi, nể tình mấy lần chân thành này của em, chị đây đành tha thứ cho em vậy." Dứt lời hai người cùng bật cười thành tiếng.


Cười đùa xong, Nhuế Thanh gọi cafe, hai người lúc này mới bắt đầu chính sự. Đông Tâm liếc nhìn tập văn kiện dày bịch trên bàn, thở dài nói: "Nói đi, trừ đem những thứ này cho Tô Yến, em còn lời gì muốn nhờ chị chuyển giúp?"


Nhuế Thanh nghe vậy suýt nữa rơi cằm vào ly cafe, cười chán nản nói: "Chị Đông, sao chị biết....."


Đông Tâm lắc đầu: "Có mị lớn lớn đến mức khiến em lo lắng chạy tới tìm chị, trừ Tô Yến ra chị không đoán được người thứ hai. Hơn nữa chị còn thấy em cầm tập văn kiện dày như vậy, đoán bừa một chút là biết. Em cũng không thể vì đi bán bảo hiểm cho nên mới cầm nhiều tài liệu như vậy đến để tư vấn cho chị đúng không?"


Đã nói đến nước này rồi Nhuế Thanh cũng không giấu nữa, khổ sở giật giật khóe miệng nói: "Những thứ này... là Tô Yến để quên ở chỗ em. Mấy hôm trước lúc thu dọn hành lý em đã sắp xếp lại mấy món này. Nhưng... em không tiện liên lạc lại với anh ấy, không trực tiếp đưa em lại sợ lạc mất... Còn đang rối rắm không biết làm thế nào thì lại thấy chị đăng vòng bạn bè, cho nên em đành mặt dày tới tìm chị."


"Thu dọn hành lý?" Đông Tâm híp mắt lại, trọng tâm hoàn toàn rơi vào chỗ khác: "Em định đi đâu à?"


Ánh mắt Nhuế Thanh buồn bã, một lúc lâu sau mới nói: "Em đã từ chức rồi. Em định về quê phát triển."


Nghe đến đây Đông Tâm chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, mãi vẫn không hồi thần. Quê Nhuế Thanh là một thị trấn nhỏ, phát triển kinh tế so với thành phố H có thể nói là một trời một vực. Nhuế Thanh sau khi tốt nghiệp tốn bao nhiêu thời gian mới có thể ổn định ở thành phố H, thế nhưng bây giờ lại muốn về quê phát triển?? Đông Tâm dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết lý do là gì.


Đông Tâm cắn răng, lời khuyên đến cửa miệng rồi lại rút lại. Nếu như có thể khuyên được Nhuế Thanh thì bạn bè Nhuế Thành đã sớm khuyên cô ấy rồi, đâu cần tới lượt cô mở miệng nữa? Hơn nữa Nhuế Thanh thậm chí còn từ chức rồi, có thể nói là đã hạ quyết tâm.


Bởi vì đề tài này nên bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng. Nhuế Thanh thở dài một hơi, sau đó mới cố tỏ ra thoải mái nói sang chuyện khác: "Không nói chuyện này nữa. Dù sao quên em cũng cách thành phố H không xe, lái xe cũng chỉ hơn hai tiếng, em muốn về quê mở một cửa hàng bánh ngọt, nếu lúc đó chị rảnh có thể qua chơi."


Đông Tâm gật đầu: "Được."


"Vậy mấy thứ này nhờ chị chuyển cho Tô Yến." Nhuế Thanh vừa nói vừa đưa đồ cho Đông Tâm, "Đây là tài liệu lúc trước Tô Yến sử dụng để mở phòng làm việc, mặc dù bây giờ phòng làm việc đã đóng cửa, theo lý mà nói những tài liệu này cũng không còn  tác dụng gì nữa nhưng em nghĩ vạn nhất sau này mà có cần thì sao, cho nên vẫn lưu lại để cho anh ấy giữ. À còn cái này nữa, đây là bảng kê khai thuế, đây là giấy cấp phép kinh doanh...à còn cả giấy khai sinh, chứng minh độc thân các thứ em cũng sắp lại cho anh ấy hết rồi."


Đông Tâm vừa ngồi xem Nhuế Thanh sắp xếp lại đống giấy tờ vừa gật đầu như gà mổ thóc trả lời đáp lại, nhưng sau đó cô như chợt nhớ ra điều gì đó, mặt mũi sững sờ ngẩng đầu nhìn Nhuế Thanh. Nếu cô nhớ không nhầm thì chuyện Tô Yến mở phòng làm việc riêng hình như là chuyện sau khi chia tay với Nhuế Thanh cơ mà? Sao trong tay Nhuế Thanh lại có tài liệu liên quan đến phòng làm việc của Tô Yến chứ? Chẳng lẽ....


Giống như đoán được Đông Tâm đang nghĩ gì, Nhuế Thanh nhẹ giọng nói: "Vâng, chị đoán không sai đâu ạ, sau đó bọn em đã quay lại với nhau. Chị còn nhớ lần trước chúng ta gặp nhau không?"


Nói đến chuyện hai người gương vỡ lại lành lần này, Đông Tâm xem như là nửa bà mối. Chẳng là lần trước Đông Tâm nhỡ mồm nói cho Nhuế Thanh biết chuyện Tô Yến bị tai nạn phải nằm viện, Nhuế Thanh vừa nghe Tô Yến nằm viện lập tức rối như tơ vò chạy tới, cái gì cũng không nói, chỉ một mực yên lặng chăm sóc cho Tô Yến. Tô Yến vốn cảm thấy hổ thẹn với Nhuế Thanh thấy như vậy liền vô cùng cảm động, hai người lại quay lại.


Nhuế Thanh vừa chậm rãi khuấy cafe vừa cười tự giễu: "Hai bọn em tái hợp, tất cả mọi người đều phản đối. Bạn thân của em nói, tình yêu nhờ cảm động thì không phải là tình yêu, nhưng em vẫn ngây thơ cho rằng thời gian dài như vậy, cho dù trái tim anh ấy bằng sắt đá thì cũng sẽ có một góc nhỏ nào đó thuộc về em. Nhưng bây giờ em mới hiểu được, có một số người, không phải của mình thì cho dù cưỡng cầu được thì kết quả cũng vẫn như vậy mà thôi."


Đông Tâm siết chặt tay: "Lần này anh ta vẫn đến chết không đổi, lại dính lấy Hoàng Hiểu Tây kia à?"


"Không phải. Anh ấy đã không còn liên lạc với Hoàng Hiểu Tây nữa rồi, bọn em chia tay không phải vì chuyện này. Còn nữa...." Nhuế Thanh nói được một nửa thì lại chần chờ, cuối cùng nói sang chuyện khác: "Lần này là em đề nghị chia tay."


Đông Tâm khiếp sợ: "Em đề nghị??"


Nhuế Thanh gật đầu buồn bã nói: "Chị Đông, không biết chị đã từng có cảm giác này chưa. Rõ ràng là yêu đến chết đi sống lại, yêu đến tê tâm liệt phế, đến mức nằm mơ cũng muốn ở cùng với người kia, nhưng chờ đến khi chị thực sự ở bên người đó chị lại cảm thấy không đúng. Rõ ràng Tô Yến vẫn là Tô Yên trước đó nhưng em lại không tìm lại được cảm giác yêu say đắm, cảm giác mê luyến anh ấy như lúc trước nữa."


Đông Tâm thở dài: "Gương vỡ lại lành, gương vỡ lại lành, cho dù lành như thế nào thì gương vỡ ròi vẫn còn vết nứt mà." Đông Tâm nói xong vỗ vỗ tay Nhuế Thanh: "Tình yêu à, cố lên, em xứng đáng với người tốt hơn. Trang sách này coi như lật qua nó đi."


Nhuế Thanh nghe xong thì đỏ mắt, nắm ngược lấy tay Đông Tâm nặng nề nói cảm ơn.


------


Đông Tâm thừa dịp Nhuế Thanh vào nhà vệ sinh nhắn tin cho Tô Lịch, nói có dưa lớn kèm theo hơn mười dấu chấm than. Ai ngờ Tô Lịch bên kia không nhiệt tình chút nào, cả nửa ngày mới lạnh nhạt trả lời được một câu: "Nói đi, em lại giảm được hai lạng, vòng eo giảm 0.3 cm hay gì?"


Đông Tâm gửi biểu cảm hừ lạnh qua, sau đó mới nói: "Bây giờ em đang đi uống cafe với Nhuế Thanh."


Tô Lịch lại cả nửa ngày sau mới trả lời một cách vô cùng có lệ: "Ừ."


Đông Tâm: "Nhuế Thanh từ chức rồi, chuẩn bị về quê mở tiệm bánh ngọt."


Tô Lịch: "Ừ."


Đông Tâm tức muốn chết, ừ ừ cái em gái nhà anh ấy. Anh ỉa kèm đái dắt đấy à! Đông Tâm quyết định tung đại chiêu: "Nhuế Thanh quay lại với Tô Yến rồi!!!!!!"


Lần này Tô Lịch đến ừ cũng không thèm nhắn, không trả lời lại luôn. Đông Tâm tức đến ngứa răng, cô không tin dưa lớn như vậy mà Tô Lịch có thể không cảm thấy hứng thú. Được lắm, anh đợi cô tự nói ra kết chuyện đúng không? Còn lâu cô mới nói!


Bên này Đông Tâm còn đang suy nghĩ, Tô Lịch đột nhiên nhắn lại: "Sau đó chúng nó chia tay."


Đong Tâm thấy vậy liền khiếp sợ, vội vàng nhắn lại: "Sao anh biết? Tô Yến kể với anh à?"


Lại là một sự im lặng. Mãi sau Tô Lịch mới thong thả nhắn: "Em đọc sách võ thuật nhiều một chút tự nhiên sẽ suy một ra ba."


Đông Tâm trợn mắt, đang định gửi biểu cảm đánh người đi thì Tô Lịch lại nhắn tiếp: "Không nói chuyện với em nữa, buổi tối anh phải tăng ca, em tự ăn cơm một mình nhé."


Đông Tâm buồn bực gửi chữ "Ờ" qua để bày tỏ bất mãn, cùng lúc đó Nhuế Thanh cũng quay lại. Nhuế Thanh ngồi xuống: "Chị nhắn tin với ai mà trông có vẻ mất hứng vậy?"


"Còn ai vào đây nữa." Đông Tâm quăng điện thoại lên bàn, nửa oán hận nửa châm chọc nói: "Dạo này không biết Tô Nhị Hóa bận cái gì mà tháng này số lần về nhà ăn cơm một bàn tay cũng đếm đủ. Xem đi, tối nay vốn dĩ đã nói sẽ đi mua valy với chị mà bây giờ lại cho chị leo cây."


Đông Tâm vừa nói vừa nháy mắt với Nhuế Thanh, nịnh nọt nói: "Tình yêu à, Tiểu Thanh Thanh, em xem chị bị bỏ rơi rồi, nếu không tối nay đi ăn với chị nhé. Chị mời."


Không ngờ Đông Tâm vừa nói xong ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt Nhuế Thanh trắng bệch thì vô cùng giật mình.


"Nhuế Thanh, em...." Đông Tâm rối rắm, không biết lúc nãy mình nói sai cái gì, cảm giác tay chân luống cuống, mà đầu bên này Nhuế Thanh đột nhiên nắm chặt tay Đông Tâm, mặt mũi vô cùng phẫn uất: "Chị Đông, thực ra hôm nay em đến đây còn có một chuyện muốn nói với chị, nhưng em sợ.... Haizzz, trước đó em vẫn luôn tự an ủi bản thân rằng mình nghĩ nhiều rồi, nhưng lúc nãy nghe chị nói như vậy... em....."


Đông Tâm bị nắm đến đay cả tay, chỉ có thể nhìn dáng vẻ kích động của Nhuế Thanh chậm rãi trấn an: "Em đừng vội, có gì bình tĩnh nói."


Nhuế Thanh lắc đầu, vẻ mặt giãy dụa, sau đó cắn răng nói: "Chị Đông, em nghi ngờ cậu nhỏ và Hoàng Hiểu Tây."


------


Vở kịch nhỏ về dưa lớn.


Một tối muộn nào đó, Tô Lịch vừa mới tắm rửa xong đi ra, Đông Tâm liền nghiêm túc chạy đến: "Tô Nhị Hàng, em có chuyện muốn thương lượng với anh."


Tô Lịch nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Đông Tâm tưởng rằng phía công ty điện ảnh bên kia có chuyện gì, vội vàng lau sạch nước đọng trên người: "Sao thế?"


Đông Tâm mở lớn mắt nói: "Anh có phát hiện dạo này tóc mái của đã dài rồi không? Anh xem em nên nuôi dài hẳn sau đó đổi thành kiểu ngôi giữa hay là cắt nó đi? Hay là đi uốn kiểu sóng nước bay bay?"


Tô Lịch: Được lắm.


Lại một buổi tối khác, Tô Lịch mãi mới hết bận, vừa mới đặt lưng lên giường chuẩn bị ngủ Đông Tâm lại kích động nắm tay anh lắc lắc: "Ông xã ông xã, nói cho anh nghe một bí mật kinh thiên động địa!!!"


Tô Lịch cố gắng chống lại hai mí mắt sắp sụp xuống đến nơi, câu được câu chăng hỏi: "Ừ, Văn Tử sinh đôi à?"


"Không phải."


"Vậy cái bộ phim kia của em mời đại minh tinh đến làm nam chính?"


"Cũng không phải."


"Vậy là cái gì?"


"Em gầy rồi! Gầy hẳn 2 lạng 2!!!!"


Tô Lịch hộc máu: Được lắm.


Bị troll nhiều lần, Tô Lịch bắt đầu miễn dịch với "Dưa lớn", rồi thì "Bí mật kinh thiên động địa" của vợ mình. Một cuối tuần nọ. Tô Lịch đi mua quần áo với Đông Tâm, trong lúc xếp hàng tính tiền Đông Tâm lại nói: "Đúng ròi, Tô Nhị Hóa, em có một tin tức quan trọng muốn nói với anh."


Tô Lịch đến mí mắt cũng không thèm nâng, "Ừ, tin gì?"


Đông Tâm chần chờ: "Anh đừng hỏi là cái gì, anh cứ hứa với em trước là lát nữa cho dù nghe được tin tức gì anh cũng sẽ không tức giận được không?"


Nội tâm Tô Lịch ha ha hai tiếng, tin tức quan trọng của Đông Tâm không phải "mặt em lên mụn" thì cũng là "máy hút bụi hỏng", anh có gì phải tức giận chứ? Cho nên, Tô Lịch mặt không đổi sắc tim không đập nhanh nói: "Ừ, em nói đi."


Đông Tâm nghe xong ho khụ khụ hai tiếng: "Vậy em nói đây. Thực ra ấy à.... Cũng không phải tin tức lớn gì.... Chính là... công ty điện ảnh mua bản quyền "Vân Vụ nhân" của em á.... Lão tổng của bọn là O-yang-nai"


Cho dù Đông Tâm cố tính uốn lưỡi nói chuyện nhưng Tô Lịch vẫn nghe rõ được cái tên "Âu Dương Lai". Đôi mắt Tô Lịch lập tức trợn lên, lạnh giọng nói: "Em nói gì cơ?"


Đông Tâm chộn rộn giải thích: "Anh yên tâm yên tâm, em đi Đế Đô gần như không có cơ hội gặp mặt anh ấy đâu. Người ta là tổng giám đốc công ty, không phụ trách trực tiếp hạng mục này, cho nên không có gì đáng ngại cả."


Trong cơn giận dữ Tô Lịch hờn dỗi nói: "Không có gì đáng ngại à? Không có gì đáng ngại sao em không nói sớm? Không có gì đáng ngại thì em có tật giật mìnhh cái gì? Đông Tâm, em tưởng rằng anh không hiểu 4625 tệ tiền mừng kia có nghĩa là gì đúng không? Em tưởng anh không biết cái câu chuyện hư hỏng của em và anh ta à?"


"Anh...." Đông Tâm bị Tô Lịch chặn họng không nói lại được câu nào, chỉ có thể ra đòn sát thủ: "Tô Nhị Hóa, lúc nãy anh đã đồng ý với em chuyện gì?"


"Cái gì?!"


"Anh đã đồng ý với em cho dù nghe được tin tức gì anh cũng sẽ không tức giận mà!"


Tô Lịch nghe xong nghẹn một búng máu ở cổ họng, suýt chút nữa tức phát ngất. Hóa ra Đông Tâm trăm phương ngàn kế thiết kế nhiều ngày như vậy là đang đào hầm chờ anh. Bẫy rập muôn nơi, đề phòng cũng bằng thừa.


Tô Nhị Hóa nuốt máu: Được lắm.

Bình Luận (0)
Comment