Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Được Phu Quân Như Ý (Dịch Full)

Chương 147

Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Chương 147

 

“Cái gì?”

Lần này Tang Yểu là bị hắn liên lụy.

Chuyện của Minh Dung và Lục Lệ có hắn quạt gió thêm củi, nếu không phải bởi vì hắn thì Minh Dung cũng sẽ không theo dõi Tang Yểu.

Từ lúc bắt đầu, hắn không nên xem thường nữ nhân chó cùng rứt giậu này.

Hắn nhỏ giọng nói: “Sẽ không có lần sau.”

Chớp mắt đã đến tết trùng dương, dựa theo quy củ xưa thì hôm nay Tang Yểu cần về nhà thăm cha mẹ nên còn phải quay về Tang gia một chuyến.

Nhưng Tang Yểu thật sự không muốn nhìn thấy một nhà Đại bá, lần này trở về khó có thể đảm bảo rằng bọn họ sẽ không lại nghĩ nhét tiểu thiếp cho Tạ Uẩn hoặc là muốn được chỗ tốt gì đó.

Tuy nói nếu cứng rắn một chút thì bọn họ cũng không dám nói cái gì nữa nhưng Tang Yểu suy nghĩ một lúc thì vẫn không thích bầu không khí như vậy.

Nếu Tang Yểu trở về thì nàng cũng chỉ muốn gặp phụ thân mà thôi.

Bản thân nàng cũng không phải một người cũ kỹ đặc biệt coi trọng liên hệ trong gia tộc, cho nên sau khi nàng do dự một lúc thì trực tiếp kêu Tạ Uẩn truyền tin cho Tang Ấn, hẹn gặp mặt ở trong một tửu lầu nên không trở về Tang gia.

Khi đèn lồng rực rỡ thắp lên, ban đêm trong kinh thành tràn ngập ánh sáng rực rỡ.

Lúc đầu Tang Yểu còn nghĩ rằng dựa vào tính cách lạnh lùng này của Tạ Uẩn thì có lẽ sẽ rất không hợp với phụ thân của nàng, nói không chừng bữa cơm này còn cần nàng ở giữa điều tiết.

Nhưng Tang Ấn thật sự quá nhiệt tình, đông nói một chút tây nói một chút. Tạ Uẩn cũng dễ nói chuyện nên cũng không chán ngắt một chút nào.

“Tự Bạch, chắc con không biết đâu. Mấy năm trước khi ta bị điều đến Tây Bắc, tuy rằng cuộc sống rất khổ nhưng bá tánh ở chỗ đó rất yêu quý ta!”

Tang Ấn uống một ngụm rượu, không hề suy nghĩ nói: “Lúc ta gần đi còn có một đứa nhỏ khóc lóc ôm chặt đùi của ta, không muốn cho ta đi. Lần trước là ai được điều đến đó nhỉ? Hình như là một người họ Vân. Người đó vớt không ít nước luộc, lại chẳng chịu làm chút chuyện nào! Tự Bạch, con nói một chút đi. Cái loại quan viên này không phải là sâu mọt của triều đình sao?”

Ông so ngón tay nói: “Lời này ta cũng chỉ nói một chút với con thôi, trong triều đình này thanh quan giống như ta còn không vượt qua cái số này đâu.” Dừng một chút rồi lại bổ sung: “Đương nhiên, trong đó nhất định có Tự Bạch con.”

Tang Yểu nghe phụ thân của nàng lớn giọng thổi phồng, yên lặng nghiêng đầu nói với Tạ Uẩn: “Chàng đừng nghe ông ấy khoác lác.”

Tạ Uẩn ừ một tiếng, sau đó bình tĩnh nói với Tang Ấn: “Lần trước người được điều đến đó không phải là Vân Phương mà là huynh trưởng của con.”

Nam nhân trung niên đang lải nhải đột nhiên dừng giọng nói lại.

Sau đó giọng nói của Tang Ấn yếu đi: “A, phải…… Phải vậy không?”

Tang Yểu cũng xấu hổ thay Tang Ấn, nàng cầm lấy cái ly muốn uống một ngụm trà kết quả uống một ngụm to chỉ nếm được vị cay đắng. Khuôn mặt nhỏ của nàng lập tức nhăn lại.

Tại sao lại là chén rượu của Tạ Uẩn?

Nghẹn nửa ngày, Tang Yểu vẫn chịu đựng đau khổ mà nuốt xuống.

Mới vừa nuốt xuống thì chén trà của nàng bị Tạ Uẩn đẩy lại đây, Tang Yểu cầm lấy uống một ngụm trà để bỏ đi vị rượu trong miệng.

Tạ Uẩn nói: “Lúc ấy là phụ thân của con muốn cho huynh trưởng đi rèn luyện mới để huynh ấy ở nơi đó hai năm. Nếu ngài không nói thì con còn không biết thì ra lúc trước huynh trưởng cũng làm ra loại việc lấy quyền mưu tư này.”

Tang Ấn đổ mồ hôi lạnh: “Cái này…… Có thể là ta nhớ lầm rồi.”

Ông mỉm cười xấu hổ nói: “Hôm nay ta cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi. Tự Bạch, con đừng coi là thật. Loại việc nhỏ này con không cần nói lại với Tạ Thiếu khanh.”

Tạ Uẩn rất phối hợp nói: “Đó là đương nhiên ạ.”

Mới vừa rồi chén rượu của Tạ Uẩn còn khoảng nửa ly nhưng đã bị Tang Yểu một ngụm uống hết rồi. Vị cay đắng trong miệng giống như cũng đang thiêu cháy dạ dày của nàng.

Tuy nhiên cũng may là bữa cơm này đã ăn hơn nửa canh giờ, cũng nên kết thúc rồi.

Chờ đến khi rời đi, Tang Ấn kéo ống tay áo của Tang Yểu một chút, muốn trò chuyện riêng mấy câu với Tang Yểu.

Tang Yểu còn chưa phản ứng lại đây là có ý gì thì Tạ Uẩn đã nói với Tang Yểu trước: “Ta ở dưới chờ nàng.”

Tạ Uẩn vừa đi thì Tang Yểu nhìn về phía nam nhân có sắc mặt đỏ bừng rõ ràng đã uống quá nhiều ở trước mặt, nàng bất đắc dĩ nói: “Phụ thân, những chuyện đó ngài còn muốn nói mấy lần nữa. Tạ Uẩn đã nghe đến chán rồi.”

Lông mày của Tang Ấn nhảy dựng lên, nói: “Đứa nhỏ này, ta không phải mới nói có một lần sao?”

“Sau khi thành thân rồi thì hướng về phu quân mà không hướng về phụ thân nữa.”

“Đúng là khuỷu tay quẹo ra ngoài.”

Tang Yểu: “……”

Rượu và thức ăn ở trước mặt đã được dọn đi, Tang Ấn ngồi trên chiếc ghế sát cửa sổ. Gió đêm thổi tan mùi rượu trên người ông, dưới lầu vang lên tiếng ầm ĩ, người đi đường kề vai sát cánh. Ông cười suốt cả đêm, lúc này nụ cười trên mặt mới dần dần nhạt xuống.

Tang Yểu ngồi ở trước mặt ông và đi thẳng vào vấn đề nói: “Phụ thân, người biết chuyện của Đại bá không?”

Tang Ấn nhỏ giọng ừ một tiếng, nói: “Biết.”

Chuyện Tạ Uẩn bị thương tuy rằng không công khai ra bên ngoài nhưng ông cũng biết được một ít nguyên nhân.

Đêm qua ông còn cãi nhau một trận với Tang Cức, tức giận đến mức ông không muốn nhìn thấy gương mặt già kia của ông ta.

Tang Yểu nói: “Phụ thân, Đại bá căn bản không có coi người là đệ đệ.”

“Mấy năm nay người cũng đã giúp đỡ ông ấy không ít nhưng ông ấy chưa từng đáp lại người cái gì. Sau này người thật sự không cần phải giúp ông ấy nữa.”-

Tang Ấn im lặng một lúc, sau đó nói: “…… Ta cũng muốn huynh ấy sống tốt mà thôi, vậy thì nhà chúng ta mới có thêm tiếng nói ở trong triều đình.”

“Tiểu thúc còn được nhưng nếu một ngày kia Đại bá thăng quan thì cũng sẽ không để ý đến phụ thân đâu.”

Tang Yểu thường xuyên cảm thấy không đáng giá thay phụ thân, chuyện này nàng càng nói càng cảm thấy tức giận, tức giận đến mức mồm mép của nàng trở nên nhanh nhẹn: “Trước kia người mang theo con và tỷ tỷ ăn một ngụm cơm trong phủ cũng bị người ta nói, phụ thân còn trông cậy vào sau này ông ấy thăng quan thì sẽ giúp đỡ người sao?”

Tang Ấn xoa đầu: “…… Dù gì cũng là huynh đệ với nhau, đều là người một nhà nên huynh ấy làm sao chỉ có thể lo cho bản thân.”

Tang Yểu vốn dĩ cho rằng bản thân đã là người rất dễ bắt nạt, không ngờ rằng phụ thân của nàng còn không bằng nàng. Nàng hận sắt không thành thép nói: “Vậy trước kia thì sao?”

Thật ra Tang Ấn đều hiểu rõ.

Nhưng có lẽ là do luôn có một tầng quan hệ ruột thịt, ngoài ra mấy năm nay ông luôn được khen và cảm thấy lại tìm về tình huynh đệ đã lâu trước kia.

Hơn nữa Tang gia là gia đình bình dân, thế yếu. Nếu Tang Cức làm tốt thì cũng là một chuyện tốt với ông.

Thử hỏi huynh đệ nhà ai mà không cãi nhau vài lần.

Tang Xu một mình ở trong cung, người ta đều có cha mẹ bảo vệ nhưng nàng không có. Ngay từ đầu thâm chí nàng còn không có bạc để thu lòng cung nhân trong cung.

Nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, ông còn chưa giúp được đại nữ nhi trái lại còn được nữ nhi giúp đỡ không ít.

Nhưng ông lại không có cách nào.

Ông không có tài năng xuất chúng, so ra thì kém Tạ Các lão và thậm chí còn kém hơn Tạ Uẩn. Bây giờ có thể làm được Thị lang đã là vận may rất lớn.

Ông thở dài nói: “Được rồi, ta đã biết.”

“Trước kia huynh ấy đối xử với ta như thế nào thì ta sẽ đối xử với huynh ấy như vậy.”

“Lấy của ta nhiều chỗ tốt như vậy mà còn dám làm tổn thương con gái và con rể của ta.”

Tang Yểu nói: “Con không cho phép phụ thân lại giúp ông ấy nữa.”

Tang Ấn vẫy tay nói: “Không giúp, không giúp nữa.”

Ông không hỏi Tạ Uẩn đối với Tang Yểu thế nào mà là nói: “Lần sau con ra ngoài nhớ mang thêm nhiều thị vệ, lần này còn may người bị thương là Tạ Uẩn.”

“Tay nhỏ chân nhỏ kia của con còn không đủ chịu được một đao của người ta đâu.”

……

Chờ đến khi Tang Yểu và Tang Ấn nói xong thì đã qua mười lăm phút.

Tang Yểu đi xuống cầu thang, bên ngoài tửu lầu tiếng người ồn ào, tiếng rao hàng chào hàng vang lên không dứt ở bên tai.

Tang Yểu ngừng ở cửa và liếc mắt một cái thì nhìn thấy Tang Uẩn mặc bộ quần áo màu đen đang ở chỗ rẽ đầu phố.

Phía sau hắn là đèn lồng rực rỡ, ánh trăng dừng ở trên khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Trên mặt hắn có vẻ hơi lười biếng và vẫy tay với nàng, giống như là đang cười và nói với nàng: “Lại đây.”

Tang Yểu đứng ở dưới tửu lầu, xung quanh có rất nhiều người tới người lui. Có lẽ bởi vì vừa rồi uống một ngụm rượu kia, khi nói chuyện với Tang Ấn thì còn không cảm thấy gì nhưng bây giờ bị gió đêm thổi qua khiến đầu óc của nàng hơi nóng lên.

Tang Yểu nhấc làn váy lên chạy về phía Tạ Uẩn, đứng ở bên cạnh hắn, Tạ Uẩn tự nhiên duỗi tay nắm lấy tay nàng sau đó nói: “Đi thôi.”

Chợ đêm đã mở ra, cả con đường dài ầm ĩ, quán trà quán rượu không ngừng truyền ra tiếng tiêu tiếng đàn. Tạ Uẩn chỉ đứng ở chỗ này một lúc thì đã có không ít tiểu cô nương dừng chân nhìn lén hắn.

Khí chất của nam nhân lạnh lẽo, không hề phù hợp với hơi thở pháo hoa dày đặc ở trên con đường dài.

Tịnh Liễm đã sớm chờ bên cạnh xe ngựa, mỉm cười nhìn công tử và thiếu phu nhân cách đó không xa đang đi về phía hắn.

Hắn biết ngay mà, ngày thường nếu hắn chỉ nhìn chủ tử một cách đơn giản thì luôn cảm thấy chỗ nào cũng không vừa mắt. Chỉ có khi chủ tử và Tang Yểu đứng chung một chỗ thì mới có thể làm cho hắn cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

 

Bình Luận (0)
Comment