Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân
Chương 15
Tang Yểu đứng ngơ ngác hồi lâu, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động. Nàng không nhịn được lén nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Uẩn.
Kết quả đúng lúc đối diện với ánh mắt nam nhân đang nhìn chằm chằm nàng.
Tang Yểu sợ tới mức thu hồi ánh mắt lại. Sao hắn cũng đang nhìn lén nàng thế!
Tịnh Liễm đứng ở bên cạnh, ánh mắt hết nhìn chủ tử lại nhìn sang Tang Yểu. Trong lòng vui vẻ nghĩ, hai người họ còn đang ở đây liếc mắt đưa tình nữa à?
Sau một lúc lâu, rốt cuộc Tạ Uẩn mở miệng nói: “Là phụ thân ngươi bảo ngươi đến đây sao?”
Nói thật, Tạ Uẩn thực sự không tin Tang Yểu chỉ trùng hợp tới nơi này. Nếu là người khác, hắn hoàn toàn có thể kết luận người này đang cố ý. Vừa rồi cũng chỉ là mánh khóe nhỏ mà nàng tự biên tự diễn.
Chỉ là nhìn thiếu nữ trước mặt tâm tư đều viết hết lên mặt. Hắn cũng không thể tự thuyết phục bản thân vị cô nương quả táo ngốc nghếch này lại có loại tâm tư kín đáo như vậy.
Tang Yểu a một tiếng, Tạ Uẩn hỏi không rõ ràng. Nàng đoán rồi trả lời nói: “…… Tới dự yến tiệc sinh nhật sao? Là tỷ tỷ của ta bảo ta tới.”
Thôi, cũng không cần hỏi nữa.
Tạ Uẩn không quan tâm tới nàng.
Tịnh Liễm thấy không khí trầm mặc, đúng lúc mở miệng, hỏi: “Vừa rồi đột nhiên Tang tiểu thư tới đây, là có chuyện gì vậy?”
Tang Yểu không dám nói cảnh tượng điên đảo vừa rồi, chột dạ cúi đầu: “Không có chuyện gì……”
Tạ Uẩn: “Cho nên vừa rồi ngươi cho rằng trèo cửa sổ chơi rất vui?”
Đương nhiên không phải. Nàng cũng không phải tiểu hài tử nha.
Nàng phủ nhận nói: “Ta không có.”
Nàng lại hừ một tiếng nho nhỏ, lẩm bẩm nói: “…… Ta làm sao biết được ngươi đã ở bên trong từ trước. Sớm biết vậy ta cũng không chạy tới hướng này. Ngươi muốn gặp ta, ta còn không thích gặp ngươi đâu.”
Tạ Uẩn nhắm mắt lại, không muốn biết nàng đang lẩm bẩm cái gì. Hôm nay tuyệt đối là ngày hắn nói chuyện với một nữ nhân nhiều nhất.
Hắn nói thẳng: “Câm miệng.”
“……” Tang Yểu ngậm miệng,
Hắn thật hung dữ.
Hắn thật sự quá đáng ghét.
Tang Yểu siết chặt xích ngọc trong tay, liếc nhìn nam nhân đang yên lặng ngồi đó. Trong lòng thầm nghĩ, loại nam nhân này, về sau nếu ai thành thân với hắn thì thật là xui xẻo tám đời.
Đây là lý đo hắn thầm thích nàng sao?
Cũng may hắn chưa nói ra. Nếu hắn nói thì nàng nhất định sẽ cự tuyệt hắn!
Tang Yểu tức giận.
Nàng kìm nén hồi lâu, quyết định bình tĩnh khiến Tạ Uẩn hối hận.
Nàng hừ nhỏ một tiếng, sau đó tức giận, nói: “Ta đi trước đây.”
Nói xong, không đợi Tạ Uẩn trả lời. Nàng vén váy lên rồi nghênh ngang bước ra ngoài.
Trong phòng chìm vào yên tĩnh.
Tạ Uẩn cuối cùng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Hắn đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Hồi phủ.”
Tịnh Liễm đi theo phía sau Tạ Uẩn. Hắn ta nhắc nhở: “Chủ tử, hình như Tang tiểu thư tức giận.”
Tạ Uẩn: “Hửm, liên quan gì tới ta sao?”
Tịnh Liễm không hé răng.
Hắn ta lạnh lùng nghĩ. Chủ tử nhà hắn đời này nhất định phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại rồi. Là do ngài ấy tự tìm thôi, ai cũng đừng thương hại ngài ấy.
Hai người cùng đi ra khỏi phòng. Trong rừng rậm tươi tốt, ít người đi tới.
Nhưng mà cách đó không xa, Tang Yểu, người đã đi được một quãng đường lại đang xách váy quay trở lại.
Chủ tớ hai người cùng nhìn qua, không hẹn mà cùng dừng bước chân lại.
Không lâu sau, thân ảnh màu hồng cánh sen vừa mới rời đi hùng hổ lại dừng lại ở trước mặt hai người.
Thiếu nữ đi tới đi lui nên hơi thở phì phò, gương mặt trắng nõn như tuyết có chút hồng nhạt. Dải lụa choàng trên vai cũng rơi xuống cánh tay, ánh mắt có chút né tránh.
Bầu không khí có vài phần xấu hổ. Tang Yểu cố nến sự xấu hổ của mình, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Ra…… Ra khỏi cung đi đường nào vậy?”
……
Sau một lúc yên lặng.
Tịnh Liễm quan sát khuôn mặt Tạ Uẩn. Sau đó hắn mỉm cười hiền lành, lớn mật mở miệng nói: “Thì ra Tang tiểu thư đang muốn xuất cung, đúng lúc công tử nhà ta cũng muốn hồi phủ. Không bằng, chúng ta đi cùng đường đi?”
Tạ Uẩn không lên tiếng phản đối.
Tang Yểu thật sự không biết đường đi. Nàng chưa từng tới nơi này, nghe vậy thì ừm một tiếng.
Sau đó nàng đi một vòng, tránh Tạ Uẩn, đi ở bên cạnh Tịnh Liễm.
Chỉ là động tác này của nàng ít nhiều cũng có phần cố tình.
Giấu đầu lòi đuôi.
Tạ Uẩn hờ hững liếc nhìn, không thèm đếm xỉa gì đến nàng.
Ba người lặng lẽ đi dạo, ngay từ đầu còn rất bình thường nhưng đến khi ra đến Ngự Hoa Viên, cung nhân bắt đầu nhiều lên.
Đặc biệt là hôm nay còn là thiên thu yến. Trong cung có rất nhiều đại thần vẫn còn ở lại. Tang Yểu vừa đi tới, cảm thấy có rất nhiều ánh mắt dừng ở trên người nàng.
Từ trước đến nay, Tạ Uẩn không gần nữ sắc. Mọi người đã sớm thói quen bộ dáng lạnh lùng của hắn. Nhưng hôm nay, đi cùng bên cạnh hắn là một tiểu cô nương minh diễm, động lòng người.
Càng kỳ quái chính là, Tạ Uẩn tựa hồ còn là trạng thái ngầm đồng ý, cũng không có ý lộ ra chút bất mãn nào.
Tang Yểu khó xử đến mức thậm chí nàng có thể nghe thấy một số người đang lén thảo luận. Nhưng Tạ Uẩn thoạt nhìn không có chút phản ứng nào. Nàng càng ngày càng khó chịu, sau khi nhìn lén Tạ Uẩn vô số lần. Nam nhân cuối cùng không nhịn được mở miệng: “Nói.”
Tang Yểu đuổi kịp bước chân hắn, nhỏ giọng nói: “…… Ngươi có phát hiện, rất nhiều người đang nhìn chúng ta không.”
Tạ Uẩn: “Còn không phải là bởi vì ngươi à.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Yểu xụ lại, không vui: “Liên quan gì tới ta chứ.”
Đương nhiên là có liên quan. Ai bảo nàng đi gần hắn như vậy. Hắn lại ngửi thấy mùi hương kia rồi.
Khi Tạ Uẩn đang muốn mở miệng, một vị tiểu thái giám vội vàng chạy tới, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mặt Tang Yểu. Sau đó dừng lại ở bên người Tạ Uẩn, nói:
“Tạ đại nhân, Lý thượng thư mời ngài tới Văn Uyên Các một chuyến.” Hắn dừng một chút, lại bổ sung nói: “Tạ các lão cũng ở đó.”
Nếu nhớ không nhầm, Văn Uyên Các hình như ở ngay trong cung.
Có vẻ như Tạ Uẩn không thể dẫn nàng ra khỏi cung.
Nàng đứng ở phía sau Tạ Uẩn, nàng đột nhiên nhớ ra rằng vị Lý thượng thư này chính là phụ thân của Lý Dao Các.
Nàng nhìn bốn phía xung quanh. Nơi này thật ra không ít cung nữ, thái giám. Đợi lát nữa, nàng tùy tiện hỏi một người chỉ đường cho nàng là được rồi.
Tạ Uẩn rời đi theo tiểu thái giám nhưng hắn mới bước đi được hai bước lại dừng lại.
Tiểu thái giám nói: “Tạ đại nhân?”
Tạ Uẩn mím môi quay đầu liếc mắt nhìn Tang Yểu. Tang Yểu cảm thấy ánh mắt này của hắn là ghét bỏ nàng ngốc.
Ngay sau đó nàng nghe Tạ Uẩn nói: “Ngươi, dẫn nàng ra khỏi cung.”
Tiểu thái giám sửng sốt một chút sau đó cung kính đáp lời: “Tuân lệnh.”
Sau khi Tạ Uẩn rời đi thì chỉ còn hai người Tang Yểu và tiểu thái giám.
Tang Yểu nói: “Không có việc gì. Ngươi chỉ đường cho ta là được, ta sẽ tự mình đi ra ngoài.”
Tang Yểu sinh ra với một khuôn mặt hình trứng ngỗng diễm lệ, khác với vẻ mảnh mai phổ biến hiện tại. Thân hình nàng tương đối đầy đặn, yểu điệu, làm cả người nàng thoạt nhìn vô cùng mềm mại, đáng yêu. Đồng thời, làm giảm bớt tính công kích của khuôn mặt diễm lệ.
Cũng bởi vì nguyên nhân như vậy mà càng khiến người ta không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp của nàng. Nhưng người né tránh dục vọng, cũng tránh hết hết thảy vẻ đẹp liên quan đến dục vọng.
Tiểu thái giám thường xuyên hầu hạ ở bên người Lý thượng thư, biết được chuyện của Tạ Uẩn và Lý Dao Các cho nên trong lòng cũng không thích Tang Yểu.
Hắn thầm nghĩ, có lẽ nàng dựa vào vẻ đẹp riêng để hấp dẫn sự chú ý của Tạ Uẩn.
Lấy sắc hầu người là điều không có mặt mũi nhất.
Trong lòng hắn có vài phần coi thường, hỏi: “Tiểu thư là……”
Tang Yểu thành thật trả lời: “Ta là Tang Yểu.” Sợ vị tiểu công công này không biết, lại bổ sung thêm: “Phụ thân ta làm việc ở Hình Bộ.”
Tiểu thái giám gật đầu, không có hứng thú với chuyện này. Hắn lại nói: “Tiểu thư và Tạ đại nhân là bạn bè sao?”
Tang Yểu nói: “Không phải. Ta chỉ bị lạc đường ở trong cung, Tạ…… đại nhân tốt bụng, dẫn ta ra ngoài.”
Thì ra nàng dùng loại thủ đoạn này, không trách được Tạ Uẩn không từ chối được. Nếu nàng nhất định muốn đi theo, Tạ Uẩn cũng không có biện pháp gì.
Hắn cười nhẹ, nói: “Tiểu thư quả thật rất thông minh.”
Tang Yểu hơi nhíu mày, không rõ lời này là có ý gì nhưng cũng không cản trở nàng không thích giọng điệu tiểu công công này nói chuyện với nàng.
“…… Ngươi chỉ cần chỉ đường cho ta là được rồi.”
Sau khi hỏi đại khái, xác định Tang Yểu và Tạ Uẩn không có liên quan gì đến nhau. Đúng lúc, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian với Tạ Yểu. Vì vậy, hắn ta dừng lại, chỉ về một hướng chung, nói: “Tiểu thư cứ đi thẳng là ra được.”
Tang Yểu nhẹ giọng nói cảm tạ.
Cũng may nơi này cách cửa cung không xa. Nàng không đi bao lâu là tới.
Trong đầu nàng nghĩ lung tung một đống thứ.
Nàng kỳ thật không hiểu tại sao rõ ràng Tạ Uẩn thích nàng lại giả vờ thờ ơ, lạnh nhạt như vậy. Mặc dù trong tùy bút có nói hắn sợ bị phát hiện tâm ý mới ra vẻ như thế. Nhưng người này giả vờ cũng quá giống rồi.
Một lát sau, nàng lại nghĩ, hôm nay hình như là lần đầu tiên nàng và Tạ Uẩn nói chuyện nhiều nhất.
Xe ngựa Tang gia dừng ở trước cửa cung. Tang Yểu đi khoảng một nén nhang mới ra đến cửa cung. Từ xa, nàng đã nhìn thấy xe ngựa nhà mình đỗ ở kia, không khỏi bước chân nhanh hơn.
Nàng muốn nhanh chóng về nhà cho nên động tác có vài phần vội vàng. Sau khi lên xe ngựa, nàng vươn tay kéo rèm xe lên. Khi nàng đang muốn khom lưng đi vào ——
Bên trong xuất hiện một khuôn mặt đang nở nụ cười ôn nhuận. Hắn nhìn chằm chằm mặt nàng, chậm rãi nói: “Tang tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.”
Tang Yểu yên lặng siết chặt Xích Ngọc trong tay.