Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân
Chương 20
Ánh mặt trời chói chang, còn chưa tới mùa hè mà thời tiết càng ngày càng nóng. Cho dù Tang Yểu ở trong phòng không ra ngoài thì nàng cũng bị nóng đến chảy mồ hôi.
Ngày đi dự yến hội bầu trời còn quang đãng hơn.
Nhiên Đông chọn cho nàng một bộ váy bằng vải dệt mỏng, màu sắc và kiểu dáng tương đối đơn giản. Diện mạo Tang Yểu vốn đã minh diễm và tinh xảo, kiểu váy này có thể làm giảm bớt tính công kích do diện mạo đầy đặn, quyến rũ mang lại, khiến nàng nhìn cũng không lấn át chủ tiệc nữa.
Nhiên Đông thì thầm ở bên tai nàng: “Tiểu thư, nếu ngài cảm thấy không thoải mái thì cứ trở về trước, quan tâm các nàng ấy làm gì.”
Địa điểm các nàng ấy chọn ở một khu rừng ngoại ô phía tây, phía sau có dòng nước uốn lượn, cảnh sắc sơn thủy hữu tình, là đất tư của Lý gia. Cách đó không xa có khu vườn khác, có thể dùng để uống trà và nghỉ ngơi.
Khi Tang Yểu đến đó, nàng cũng không thấy thân ảnh Lý Dao Các nhưng cũng đã có bốn, năm người đến. Các nàng đứng tụ tập ở chỗ xích đu vừa cười vừa nói, thoáng nhìn thấy Tang Yểu đến đây thì đột nhiên ngừng nói chuyện lại.
Các nàng đồng thời nhìn về phía Tang Yểu, Tang Yểu bị nhìn như vậy vô cùng không tự nhiên. Nàng có chút xấu hổ, khách khí chào hỏi với các nàng.
Nhưng mà may mắn, các nàng cũng chỉ giữ im lặng một lát rồi từng người đều mỉm cười chào hỏi Tang Yểu.
Vị tiểu thư cách Tang Yểu gần nhất còn tiến lên chào hỏi nàng, sau đó, thân thiết khoác cánh tay Tang Yểu, nói: “Yểu Yểu, muội đến rồi. Vừa rồi, chúng ta còn đang nhắc tới muội đó.”
Tang Yểu nói: “Thật sao? Trên đường ta có chút chuyện trì hoãn một lúc, để các tỷ phải đợi lâu rồi.”
Nàng hơi cảm thấy có chút kỳ quái. Quan hệ của nàng và những người này không tốt cũng không xấu. Khi gặp mặt có thể chào hỏi một câu, ngươi nói ta đi trò chuyện vài câu đã là cực hạn, sao hôm nay nàng cảm giác có vẻ các nàng ấy có chút nhiệt tình.
Tang Yểu không biết tại sao, cũng không tiếp tục nghĩ nữa.
“Đương nhiên là thật. Lần trước, ở yến tiệc thiên thu ta vốn muốn tìm muội nói chuyện. Kết quả, chỉ chớp mắt đã không thấy tung tích muội đâu rồi.”
Tang Yểu bị lôi kéo tới trước mặt mọi người, một người trong số họ khen nói: “Yểu Yểu của chúng ta càng ngày càng đẹp.”
Tang Yểu hơi xấu hổ, nói: “Có thể là do y phục muội mặc đẹp thôi.”
Nàng thích ứng rất nhanh, nhìn chằm chằm nữ hài tử trước mặt thở dài, giống như trước đây đã từng quen thuộc, nói: “Muội rất hâm mộ các tỷ, không cần dựa vào y phục cũng có thể đẹp như tiên nữ. Ở nhà, Phụ thân muội mỗi ngày còn khen các tỷ với muội đó.”
Nữ hài che miệng cười khẽ, nói: “Không cho phép nói dối nhé.”
Trước đây, quan hệ của Tang Yểu và những người này cũng tạm được. Nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện, có rất nhiều bằng hữu. Chỉ là sau khi phát sinh chuyện với Lý Dao Các mới chậm rãi phai nhạt đi. Hiện tại, tựa hồ lại quay trở lại như trước kia. Tang Yểu cảm thấy lần đi chơi này tựa hồ cũng không còn nhàm chán nữa.
Tang Yểu nói chuyện cùng các nàng một lúc mới phát hiện Lý Dao Các lại chậm chạp chưa tới đây. Nàng vừa tò mò vừa thấp thỏm nhìn xung quanh. Có người chú ý đến động tác của nàng, lặng lẽ ghé vào tai nàng nói: “Yểu Yểu. Hôm nay có lẽ Lý tiểu thư sẽ không tới đây.”
Người nói chuyện tên gọi là Tiêu Tụ. Trước kia, quan hệ của Tang Yểu với nàng ấy là tốt nhất.
Tang Yểu khó hiểu, Tiêu Tụ giải thích nói: “Ta nghe nói hình như hôm nay Lý tiểu thư gặp một người vô cùng quan trọng. Lúc đầu đã tới đây nhưng lại vội vã rời đi rồi.”
“Nhưng mà nàng ấy cách chúng ta cũng không xa. Không biết sau khi gặp người quan trọng kia xong thì có thể lại tới đây hay không.”
Tang Yểu ồ một tiếng.
Kỳ thật, nàng cũng không phải sợ Lý Dao Các. Chỉ là, mỗi lần nàng nhìn thấy nàng ta đều sẽ cảm thấy bị áp bách.
Tiêu Tụ chạm cánh tay nàng, nói: “Kỳ thật Lý tiểu thư cũng không có ác ý gì với ngươi.”
Tang Yểu cũng không muốn nhắc lại những chuyện này. Nàng lắc đầu, nói: “Có lẽ vậy.”
Một buổi sáng trôi qua rất nhanh. Hôm nay đúng là ngày nắng như thiêu như đốt. Cho nên, buổi trưa các nàng đến chỗ biệt uyển ở gần đó dùng bữa, nghỉ ngơi.
Gian biệt uyển này cũng không phải dinh thự riêng mà là mở ra cho tất cả mọi người đều có thể ra vào.
Tang Yểu và một nhóm cùng với nàng có khoảng bảy, tám người. Các nàng ngồi quanh trong một sương phòng. Mọi người chủ yếu trò chuyện về phong cảnh đẹp, còn có y phục, trang sức. Tang Yểu ngồi một chỗ không nói gì, chỉ im lặng uống nước, sau đó, chờ đồ ăn.
Chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, đề tài của các nàng chuyển tới trên người Tang Yểu.
Một người hỏi dò: “Yểu Yểu. Ta nghe nói mấy ngày trước Ngũ điện hạ tự mình đưa muội về phủ, có thật không?”
Tang Yểu không biết tin đồn bắt đầu từ đâu, nàng vội vàng phủ nhận nói: “Không phải, là ——” một chữ Tạ còn chưa nói ra miệng, nàng đã kìm lại, nói: “Là muội tự trở về.”
“Yểu Yểu sao còn coi chúng ta là người ngoài như vậy. Chính mắt ta nhìn thấy, lần trước ở yến thiên thu, Điện hạ còn tặng muội một khối Xích Ngọc đó.”
“Điện hạ không dễ dàng tặng đồ vật cho người khác đâu. Yểu Yểu là sắp có chuyện tốt đấy!”
Nhắc tới Lục Đình, Tang Yểu đã cảm thấy trong lòng khó chịu. Nàng nhíu mi, nhỏ giọng phủ nhận nói: “Không có…… Hơn nữa, cho dù là tặng đồ thì cũng không thể nói lên cái gì đâu.”
“Nhưng chúng ta đều nghe nói, điện hạ muốn thu muội làm trắc thất.”
Không biết bắt đầu từ khi nào, những chuyện Tang Yểu còn không chắc chắn đã âm thầm không tiếng động truyền khắp toàn bộ kinh thành.
Nàng thậm chí còn không biết nó truyền đi như thế nào.
Nàng giãy giụa nói: “Không có. Ta chưa bao giờ nghe nói đến chuyện này. Ta và Điện hạ cũng chỉ từng nói chuyện với nhau hai lần thôi.”
Có lẽ là nàng nói nghiêm túc, những người đang ngồi đây bắt đầu thật sự hoài nghi. Tiêu Tụ bên cạnh nàng, hỏi: “Vậy sao trong kinh thành đều truyền Điện hạ có hứng thú với ngươi?”
Tang Yểu lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên im lặng một lúc. Thái độ của mọi người dường như cũng thay đổi một cách vi diệu.
Nàng đột nhiên muộn màng ý thực được, khó trách hôm nay mọi người đột nhiên nhiệt tình với nàng như vậy, thì ra là họ đều cho rằng nàng sắp làm trắc thất của Ngũ điện hạ.
Nhưng một lúc sau, không khí lại sôi động trở lại.
Chỉ là đề tài của các nàng đều cố ý vô tình tránh đi Tang Yểu. Mỗi khi nhắc tới nàng, đều là xoay quanh Lục Đình.
Dò hỏi yêu thích của Lục Đình với nàng, chủng loại của khối Xích Ngọc kia. Còn có nửa đùa nửa thật ám chỉ nàng mượn cơ hội này chủ động trèo lên cành cao, tự tiến cử mình lên giường của Lục Đình.
Tính tình Tang Yểu luôn rất tốt, nghe vậy không thoải mái cũng chỉ cau mày, nói: “Ngươi đừng nói như vậy……”
Nhưng các nàng cũng không thu liễm lại, một người còn nói thêm: “Nhưng mà, khuôn mặt của Yểu Yểu sinh ra như vậy. Điện hạ cũng chưa chắc sẽ thích nàng.”
“Nói gì vậy? Yểu Yểu của chúng ta sinh ra đã quyến rũ, mê người. Đến lúc cởi y phục ra, ai biết điện hạ có thể gấp gáp nhào lên hay không.”
Cách nói cấm kỵ này khiến cho mọi người ở đây đều che miệng cười khẽ, mắng nàng không đứng đắn.
Chỉ có Tang Yểu là không cười nổi.
Nàng siết chặt chén trà, nàng cảm giác bản thân không phải tiểu thư trong Kinh Thành mà là kỹ nữ bí mật trong Phường Hoa để người ta lựa chọn. Mỗi tấc da thịt trên người đều có thể bị tùy ý đánh giá.
Mặc dù nàng luôn tự nói với lòng mình rằng mình chỉ nhiều thịt hơn người khác một chút, nhìn không quá đứng đắn nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy mình lớn lên như vậy thì có gì sai.
Nhưng ở trong mắt người khác thì không phải như vậy.
Bọn họ cho rằng nàng muốn câu dẫn Lý Thượng Thư, người đã ngoài 50 tuổi. Đương nhiên, họ càng cho rằng nàng ưỡn ẹo, câu dẫn Lục Đình.
Tang Yểu không vui chút nào, thậm chí, nàng còn có chút tức giận, “Các ngươi đừng nói nữa. Ta không nghĩ như vậy.”
“Yểu Yểu. Chúng ta chỉ nói đùa thôi, ngươi để ý chuyện này làm gì?”
Tang Yểu lại nghẹn ngào. Nàng muốn phản bác lại nhưng không biết nói như thế nào, chỉ đành yếu ớt nói một câu: “Ta không thích đùa giỡn như vậy……”
Các nàng nở nụ cười, “Lòng dạ Yểu Yểu sao lại hẹp hòi như vậy.”
“……”
Tang Yểu vô cùng tức giận, nghẹn hồi lâu. Nàng thật sự không ở đây nổi nữa nên tùy tiện tìm lý ro rời khỏi.
Sau khi đóng cửa phòng lại, Tang Yểu tức giận muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nàng nghĩ thầm đến lúc đó có người hỏi thì nói là đột nhiên có việc là được. Dù sao nàng cũng không muốn gặp lại các nàng.
Kết quả bởi vì đi quá nhanh, nàng đúng lúc đụng vào nha hoàn đang đi tới.
Trong tay nha hoàn đang bưng trà lạnh, đột nhiên bị dụng mạnh vào, bình trà chao đảo, nước trà đổ hết vào người Tang Yểu.
Tang Yểu chỉ cảm trước ngực lành lạnh. Nàng hít sâu một hơi, y phục phía trước gần như ướt đẫm.
Nhưng nàng nhìn bộ dáng tiểu nha hoàn như trời sắp sập nên không nhẫn tâm trách cứ. Nàng nâng người dậy, sau đó chỉ hỏi một câu đi nơi nào có thể đổi y phục.
Sau khi tiểu nha hoàn rời đi. Tang Yểu rũ mặt nhìn trước ngực mình ướt sũng, tâm tình càng không tốt.