Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân
Chương 29
Từng giọt mưa rơi xuống.
Tang Yểu chưa bao giờ nhắc tới với người khác, Lục Đình từng phái người đặc biệt tới đưa thư. Trong thư chỉ có bảy chữ, là địa chỉ của một nơi.
Nước mưa làm ướt tóc mai của nàng, tâm trạng của nàng nặng nề, bước đi nhanh hơn. Còn không phải là bị một con sâu lớn chạm phải thôi sao, chuyện này có cái gì chứ? Nàng luôn phải làm một chút gì đó cho trong gia tộc.
Nhưng chỗ kia nàng cũng không thường đi và cũng không hề quen thuộc, chỉ phải dựa vào ký ức tiếp tục đi về phía trước.
Mưa càng rơi càng lớn, bước chân của Tang Yểu cũng càng lúc càng nhanh, nhưng càng đi nàng cảm thấy hình như không thích hợp.
Chờ một chút.
Hình như nàng lại lạc đường.
Nàng không tìm ra nơi đó.
……
Nàng sắp khóc bởi vì sự ngu ngốc của mình rồi, tại sao nàng lại vô dụng như vậy? Vội vàng để chó cắn nhưng cũng không tìm thấy nơi đó.
Nàng chán nản suy nghĩ, chắc là sẽ không có người nào ngốc hơn so với nàng đâu.
Cánh hoa hải đường bị nước mưa làm ướt, uể oải rơi xuống đầy đất giống như tâm trạng của nàng.
Tang Yểu nản lòng nhìn chằm chằm hoa hải đường rơi đầy đất, đột nhiên bước chân ngừng lại, nàng nhớ ra gì đó rồi nàng nghiêng đầu nhìn qua.
Thì ra trong bất tri bất giác, nàng đã chạy tới phố Đãng Ngung.
Cảnh tượng trước mắt hầu như giống y như đúc lần trước.
Trước cửa lớn màu đỏ của Tạ gia, có một nam nhân có dáng người cao dài bước xuống từ trên xe ngựa, vẻ mặt ôn hòa đang nói gì đó với người hầu bên cạnh.
Tang Yểu nhớ rõ, hắn là Tạ công tử.
Là huynh trưởng Tạ Diêm của Tạ Uẩn.
Tang Yểu nhìn chằm chằm bảng hiệu cao cao của Tạ gia, trong đầu óc chậm chạp rốt cuộc có một suy nghĩ không thể tưởng tượng được.
Trái tim của nàng đập điên cuồng, không kịp nghĩ nhiều, nàng dầm mưa chạy qua đó.
“Tạ công tử!”
Tạ Diêm nghe tiếng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một người con gái có thể hình dung là chật vật. Nhưng nước mưa vẫn chưa ngăn cản vẻ xinh đẹp của nàng cho nên Tạ Diêm lập tức nhớ ra nàng là ai.
Là tiểu cô nương lần trước nhìn lén A Uẩn.
Ngoài ra A Uẩn còn quen biết nàng.
Hắn che giấu vẻ kinh ngạc, cong khóe môi lên nho nhã lịch sự nói: “Cô nương có chuyện gì sao?”
Tang Yểu thở phì phò, nắm chặt làn váy, nàng nói: “Tạ Uẩn…… Có ở nhà không ạ?”
Có rất ít người có thể gọi thẳng tên của Tạ Uẩn.
Sắc mặt của Tạ Diêm không hề thay đổi, giọng điệu càng thêm ôn hòa: “Chắc là ở trong nhà, cô nương muốn gặp hắn sao?”
Tang Yểu vội vàng gật đầu, sau đó cẩn thận hỏi: “…… Ta có thể gặp hắn được không?”
Tạ Diêm nhớ tới người đệ đệ bạc tình không có tình người kia của hắn, đột nhiên cảm thấy hơi tò mò. Sau khi do dự một lát thì hắn gật đầu, ôn hòa nói: “Đương nhiên là được.”
Gã sai vặt đưa một cái áo choàng cho Tang Yểu kêu nàng khoác lên trên người, sau đó Tang Yểu đi theo Tạ Diêm bước vào cửa lớn Tạ gia.
Bên trong được phủ ngói xanh và mái hiên màu đỏ, được xếp chồng lên nhau, những cây tùng đan xen vào nhau, nó còn lớn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của Tang Yểu. Nhưng bây giờ nàng lại không có tâm trạng thưởng thức.
Tạ Diêm dẫn nàng vào một sương phòng nói: “Cô nương chờ ở chỗ này một lát, một lúc nữa thì A Uẩn sẽ đến đây.”
“Tại hạ còn có việc bận, cô nương có chuyện gì thì cứ ra lệnh cho hạ nhân là được.”
Tang Yểu hơi co quắp gật đầu.
Tạ Diêm đi rồi, trong phòng chỉ còn một mình Tang Yểu.
Nàng cầm tách trà trong tay áp xuống căng thẳng trong lòng, không ngừng suy nghĩ đợi một lát nữa thì nên mở miệng nói với Tạ Uẩn như thế nào.
Mà giờ phút này, trong một căn phòng khói nhẹ lượn lờ bốc lên. Trước mặt nam nhân là một chồng kinh Phật đã được sao chép xong, phía trước là một bức tượng Quan Âm cao bằng cánh tay, nữ nhân ung dung từ mẫu đang ngồi bên cạnh hắn, trong tay còn cầm chuỗi Phật châu bằng gỗ đàn.
Nhưng bên tai hắn lại không hề yên tĩnh, nữ nhân không hề mệt mỏi mà đang dạy dỗ hắn.
Tạ Uẩn rũ lông mi xuống, sắc mặt rất kém.
“Sao nào, con còn cảm thấy không vui sao?”
“Con nhìn xem huynh trưởng của con đi, chỉ lớn hơn con có hai tuổi mà bây giờ dưới gối đã có con trai con gái, nhưng bên cạnh con lại không có một người yêu thương săn sóc. Con nói nếu con có lý do khó nói gì đó thì cứ nói ra là được, ta và phụ thân của con cũng sẽ không ép buộc con nữa.”
Bà cố gắng khuyên nhủ: “Thôi, tạm thời không nhắc đến việc thú thê. Tuổi tác bây giờ của con nếu bên cạnh không có nữ nhân nào thì không phải làm người khác lên án sao?”
Bà đã nghe qua vô số lời đồn về chuyện con bà không được hoặc là đoạn tụ.
Thật là vớ vẩn đến cực điểm!
Tịnh Liễm yên lặng đứng ở bên cạnh không dám hé răng.
Từ trước phu nhân còn sợ chủ tử không vui nên hiếm khi nhắc đến chuyện này, bây giờ càng kéo càng lâu khiến phu nhân cũng không thể quan tâm nhiều như vậy, phải tóm lấy chủ tử dạy dỗ một lúc lâu.
Những lời này hắn nghe đến mức sắp thuộc lòng rồi.
Tuy nhiên chủ tử rất xứng đáng với điều này, phải nên nghe dạy dỗ nhiều hơn.
Cũng đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
Tạ Uẩn lập tức nói: “Có chuyện gì?”
Giọng nói của gã sai vặt truyền đến: “Công tử, Nhị công tử nói ở Thu Thủy Uyển có một vị khách quý đang chờ nên mời ngài đến đó gặp mặt.”
Tạ Uẩn không hề do dự một chút nào, lập tức đứng dậy chỉnh lại quần áo trên người rồi nhanh chóng nhìn về phía Tịnh Liễm nói: “Một khi đã như vậy, Tịnh Liễm, ngươi ở lại đây với phu nhân trước đi.”
Tịnh Liễm khom lưng nói vâng.
Tạ phu nhân còn chưa nói xong thì Tạ Uẩn đã bước nhanh đi ra ngoài, giọng điệu của bà khó chịu: “Là khách quý gì mà một hai phải gặp ngay bây giờ?”
Tịnh Liễm làm sao mà biết được nhưng vẫn phải bịa chuyện nói một cái: “Hồi bẩm phu nhân, chắc là Lưu đại nhân ạ.”
Còn là vị Lưu đại nhân nào cũng không quan trọng, dù sao phu nhân sẽ không hỏi.
“Là Lưu đại nhân nào?”
“……”
Bà đứng dậy, sắc mặt không tốt nói: “Ta biết ngay là các ngươi thông đồng với nhau lừa gạt ta mà.”
“Cùng ta đến đó nhìn xem, ta muốn nhìn xem thử coi đó là vị Lưu đại nhân nào?”
Nước trà trở nên ấm lạnh.
Tạ Uẩn chậm chạp không tới, Tang Yểu càng cảm thấy lo lắng.
Nàng nhớ rõ tỷ tỷ đã nói qua, Tạ Uẩn có năng lực giúp bọn họ.
Nàng không khỏi nhớ tới gương mặt lạnh lùng không hiểu tình người kia của Tạ Uẩn, hắn sẽ giúp nàng sao?
Chắc là sẽ giúp đi.
Nếu hắn không giúp thì nàng phải bị chó cắn, lần trước hắn biết nàng phải làm tiểu thiếp cho Lục Đình thì đã tức giận đến mức không muốn nhìn nàng. Bây giờ nàng đã đến gặp hắn, người này chắc là sẽ không ngồi xem mặc kệ đâu nhỉ.
Tạ Uẩn chắc là biết, chỉ cần hắn giúp nàng thì nàng sẽ không cần đi làm tiểu thiếp của Lục Đình.
Tang Yểu yên lặng suy nghĩ, tốt xấu gì thì Tạ Uẩn thích nàng như vậy nên nhất định sẽ giúp nàng.
Cùng lắm thì sau này nàng đối xử với hắn tốt một chút.
Nhưng suy nghĩ một lúc, đầu của nàng bắt đầu không chịu khống chế.
Nhưng Tạ Uẩn trông không giống người tốt đâu.
Chắc là hắn sẽ không nhân cơ hội này kêu nàng báo đáp ân tình rồi mạnh mẽ cướp đoạt nhốt nàng lại nhỉ?
Chuyện này……
Tang Yểu nhớ tới lời phụ thân dạy dỗ, nàng xấu hổ giận dữ nắm chặt tay lại. Nếu như thật sự là như vậy thì cũng không phải là không được.
Giờ phút này cửa gỗ bị đẩy ra kêu kẽo kẹt một tiếng.
Tang Yểu nhanh chóng ngừng suy nghĩ lại, lập tức đứng dậy nhìn về phía nam nhân có khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt kia.
Hắn vẫn mặc một bộ quần áo màu đen, khí chất thanh nhã tự phụ. Khi nhìn thấy là nàng thì hơi nhíu mày lại, đương nhiên là hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Tạ Uẩn thật sự ngạc nhiên, đôi mắt của hắn khẽ híp lại liếc mắt nhìn quét trên dưới thiếu nữ có thể gọi là chật vật này.
“Ngươi tới đây làm cái gì?”
Cửa phòng bị khép lại nhẹ nhàng.
Tang Yểu vốn đã chuẩn bị một lý do từ trước, kết quả sau khi nhìn thấy Tạ Uẩn thì đã quên hết toàn bộ, ấm ức đè ép hơn nửa ngày từ từ dâng lên.
Nàng lại bắt đầu rơi nước mắt.
Tang Yểu thật sự rất đau lòng, nàng thút tha thút thít khóc nức nở đi đến gần hắn vài bước, đôi mắt sóng nước lấp lánh hàm chứa nước mắt nhìn đặc biệt đáng thương.
Tạ Uẩn im lặng không lên tiếng rũ mắt nhìn nàng.
Thiếu nữ ấm ức cúi đầu xuống, cẩn thận nắm chặt lấy ống tay áo của hắn, nhỏ giọng kêu tên hắn: “Tạ Uẩn……”
Tiếng gọi mang theo giọng mũi và vô số cảm xúc ở âm cuối.
Tạ Uẩn cảm thấy màng tai của hắn đều bị chấn động.
Hắn không có kinh nghiệm đối với chuyện này nhưng hắn suy nghĩ một lúc, suy đoán có lẽ đây chính là làm nũng trong lời đồn.
Rất kỳ quái.
Nhưng cũng rất xa lạ.
Trong phòng chưa từng đốt hương, nhưng Tạ Uẩn lại ngửi thấy được mùi hương hoa nhài nhè nhẹ.
Nàng giống như một con mèo nhỏ xinh đẹp bị ướt, bị vứt bỏ trong ngày xuân ẩm ướt, cẩn thận cuộn tròn ở dưới mái hiên rồi kêu meo meo với người đi đường xưa nay chưa hề quen biết.
Tuy nhiên cũng lại nói, tại sao nàng lại thích khóc như vậy nhỉ?
Mỗi lần gặp mặt nàng đều đang khóc.
Nàng làm từ nước sao?
Thấy Tạ Uẩn chưa lên tiếng, thiếu nữ ngẩng khuôn mặt nhỏ tuyết trắng lên, môi đỏ hé mở, vừa ấm ức vừa khó chịu hỏi hắn: “Tại sao ngươi không nói lời nào vậy?”
Khóe môi của Tạ Uẩn mím thành một đường thẳng, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc gì. Hắn chậm rãi rút ống tay áo của mình ra, sau đó kéo ra khoảng cách với Tang Yểu. Hắn ngồi xuống chiếc ghế thái sư bên cạnh nhìn nàng, hai chân bắt chéo rồi chậm rãi nói:
“Ngươi tới chỗ này là vì để làm nũng với ta sao?”
“……”
Cái quỷ gì vậy.
Làm cái gì chứ?
Hắn có phải đang trộm nghĩ đến thứ đồ hạ lưu gì không?
Nước mắt của Tang Yểu nghẹn lại một chút, giọng mũi chưa biến mất, nàng nói: “Ta không có.”
Giọng điệu giống y như đúc vừa rồi.
Còn không thừa nhận.
Ánh mắt của Tạ Uẩn lộ ra vẻ khó chịu: “Ngươi có thể đừng có nói chuyện ậm ừ như vậy không?”
Ậm ừ gì chứ, chắc chắn là hắn lại nghĩ đến đồ khó coi gì đó. Bây giờ lại quay ngược lại trách nàng.
Trên gương mặt của Tang Yểu lộ ra vẻ xấu hổ và giận dữ, nhưng nàng lại không dám hung dữ với hắn, nghẹn nửa ngày nàng chỉ có thể đỏ mặt mềm mại cảnh cáo một câu: “Ngươi…… Ngươi có thể đừng nghĩ đến mấy thứ kia có được không?”
Tạ Uẩn: “Mấy thứ kia là gì?”
Cái này làm cho người ta làm sao mà không biết xấu hổ mở miệng nói ra được chứ?
“Thì thì thì những cái đó đó.”
Tạ Uẩn im lặng một lúc.
Khó hiểu.
Nhưng chuyện này không hề quan trọng.
Hắn không muốn tốn nhiều miệng lưỡi với Tang Yểu ở trên vấn đề này, nam nhân tùy tay đổ một ly trà cho bản thân, thong thả ung dung nói: “Có thể làm Tạ Diêm mang ngươi tiến vào, ngươi cũng coi như có vài phần bản lĩnh.”
“Cho nên bây giờ có thể nói cho ta biết là có chuyện gì không?”
Tang Yểu thầm nghĩ chuyện này có gì khó chứ, ca ca ngươi còn dễ nói chuyện hơn so với ngươi rất nhiều.
Nhưng dù sao bây giờ nàng có việc cầu xin người ta nên cũng không thể tức giận, nghe vậy thì cũng chỉ mím môi lại di chuyển bước chân đứng ở trước mặt Tạ Uẩn.
Nàng thành thành thật thật trả lời: “Cũng không khó.”
Sau đó nàng cũng không hề vòng vo mà nói thẳng: “Ta có chuyện…… Muốn cầu xin ngươi giúp đỡ.”