Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân
Chương 36
Lúc này đã qua hoàng hôn, sắc trời vô cùng u ám.
Trong phòng không có đốt đèn, cũng có vài phần tối tăm.
Nàng vẫn chưa quen mùi huân hương kia như cũ.
Tang Yểu ngồi lại chỗ cũ, thuận theo hô hấp bản thân.
Nàng chống đầu, chỉ cảm thấy bản thân vô cùng khó chịu.
Vừa rồi khi mới tiến vào nàng chỉ cảm thấy tâm trạng không tốt nhưng cũng không cảm thấy cái gì. Sau khi Lục Đình đi vào, nàng cũng chỉ cảm thấy căng thẳng chứ không có cảm giác đặc thù gì.
Hiện tại cảm giác đó mới rõ ràng một chút, nàng chống đầu, hơi nhắm mắt lại.
Khói nhẹ từ lò Bác Sơn khẽ bay lên, gần như thành một đường thẳng. Sau đó, tản ra giữa không trung.
Đầu óc trì độn của Tang Yểu đột nhiên hiện ra một tia sáng.
Tim nàng đập nhanh. Nàng không thể tin được, cầm đồ vật trong tay đứng dậy. Sau đó đi đến trước bếp lò kia.
Nàng chỉ là có một cái miệng ngốc. Khi cãi nhau trong thời gian ngắn không thể nhanh chóng tìm ra từ nhưng không đại biểu đầu óc nàng cũng ngu ngốc.
Cho dù chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng nhìn thấy heo chạy. Nàng không có kinh nghiệm gì với việc nam nữ nhưng cũng biết thế gian này có một loại đồ vật gọi là hương thúc tình.
Ngay cả ở trong thoại bản, thứ này cũng được chiếm một vị trí nhỏ.
Nàng đột nhiên nhớ tới lời tiểu thái giám kia nói.
“Nếu ngài không muốn chuẩn bị, cũng có thể.”
…… Thì ra là thế!
Tất cả đều để lại dấu vết.
Cái gì mà không muốn chuẩn bị. Bọn họ rõ ràng đã có chuẩn bị. Khó trách tiểu thái giám kia hỏi nàng một câu trước khi đi vào là nàng đã tắm rửa hay chưa.
Huống hồ, đây hoàn toàn là việc mà con sâu lớn Lục Đình kia có thể làm được. Hắn biết nàng bị Tạ Uẩn cự tuyệt, biết nàng hôm nay sẽ tới đây.
Hô hấp của Tang Yểu có chút dồn dập, trong hơi thở tràn ngập là mùi hương này. Nàng run rẩy cầm lấy ấm trà, dội nước vào. Huân hương tắt, làn khói nhẹ kia rốt cuộc không bay lên nữa.
Cũng may nàng thông minh, phát hiện kịp thời. Nếu trì hoãn một thời gian nữa thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng tình huống của nàng cũng không chuyển biến tốt đẹp.
Tứ chi nàng bủn rủn, cả người không còn còn chút sức lực nào. Hiện tại, nàng rất choáng váng. Nàng sờ vào mặt mình, rất nóng.
Trên người chỗ nào cũng nóng bừng, nóng lạnh đan xen.
…… Xem ra dược đã ngấm vào người nàng.
Tang Yểu ngồi thẳng dậy, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo.
Nàng chưa bao giờ ngửi hương thúc tình nhưng nhìn phản ứng thân thể nàng hiện tại và kinh nghiệm đọc thoải bản trước đó thì gần như giống nhau như đúc.
Đây chính là thể hiện chỗ tốt của việc ngày thường đọc nhiều sách.
Tang Yểu càng tin tưởng chắc chắn là bản thân trúng hương thúc tình.
Nàng bắt đầu thử cảm nhận xem mình có cảm giác khác lạ nào không.
“……”
Có lẽ là có, chỉ là không quá rõ ràng.
Nhưng nhất định là do hiện tại còn chưa phát tác.
Nỗi sợ hãi bị dược vật xâm nhập không ngừng ăn mòn lý trí nàng. Nàng chán ghét cảm giác sắp không không chế được lý trí này.
Tang Yểu đi đến cạnh cửa muốn mở cửa ra nhưng nàng lại phát hiện, cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Nàng muốn hét lên nhưng không có ai chú ý đến nàng. Mà hiện tại, bên ngoài càng lúc càng ồn ào.
Không phải tiếng động bình thường. Thanh âm này giống như đã xảy ra chuyện gì. Tiếng bước chân nặng nề, tiếng kêu nghiêm trang, còn thỉnh thoảng có tiếng bước chân nhanh chóng lướt qua gần chỗ nàng.
Tang Yểu cảm thấy đầu mình rất đau.
Đầu óc choáng váng làm cho nàng không thể tự hỏi như bình thường.
Vì sao lại trúng loại đồ vật này……
Nàng đã suy sụp nghĩ, chẳng lẽ một lúc nữa nàng sẽ trở thành người trong đầu tràn đầy những thứ kia, thành người không biết gì chỉ biết cái kia sao.
Nàng có thể tới cầu xin Lục Đình nhưng nàng không thích loại thủ đoạn ghê tởm này.
Trong lòng nàng mắng Lục Đình máu chó phun đầy đầu. Trong lúc sợ hãi và bất lực, nàng đột nhiên một ý tưởng nhỏ bé chợt lóe lên.
Vì sao hiệu quả của hương thúc tình này lại nóng lên giống như khi còn nhỏ nàng bị cảm lạnh?
Điều này không quan trọng.
Tang Yểu đập cửa, đau khổ nghĩ. Vì sao nàng lại xui xẻo như vậy. Tại sao con sâu lớn này còn hư hỏng hơn tưởng tượng.
Nàng cũng đã tới đây mà hắn còn muốn sử dụng loại đồ vật không phải thứ tốt này.
***
Cùng lúc đó.
Tạ Uẩn cùng Tả thông chính đương nhiệm hiện đang đứng trước chính đường của biệt viện này. Có thuộc hạ tiến lên bẩm báo, nói: “Đại nhân, biệt viện đã bị phong tỏa. Ngũ điện hạ đã bị bắt giữ, hiện tại đang la hét muốn gặp ngài.”
Tạ Uẩn ừm một tiếng, nói: “Cứ để hắn ta la hét đi.”
Tịnh Liễm làm như không có việc gì đứng ở bên cạnh. Hắn vui vẻ nghĩ, Tang cô nương thật may mắn, phiền toái của ngài đã được giải quyết. Ngài nhìn chủ tử ta xem, ngài ấy rất thích ngài.
Ngài ấy thậm chí còn đẩy kế hoạch lên đầu tiên. Nhất định là vì ngài, thử hỏi ai không hâm mộ tình yêu như vậy.
“Đúng rồi chủ tử, còn có một chuyện.”
Tạ Uẩn liếc mắt nhìn hắn, trong mắt hiện lên tia không kiên nhẫn.
Trong lòng hắn căng thẳng, vội vàng nói: “Chủ tử, thuộc hạ nghe nói bên trong phủ này còn có một người bị nhốt lại. Là một nữ tử, hình như là tiểu nữ nhi của Tang đại nhân.”
Bầu không khí trầm mặc trong một lát.
Cả người Tịnh Liễm sững sờ tại chỗ, hắn thậm chí không kịp phản ứng lại.
Có ý tứ gì. Vì sao Tang Cô nương lại bị nhốt ở trong biệt uyển riêng của Lục Đình? Không phải? Hai người bọn họ không phải đã trở mặt rồi sao.
Trong lòng Tịnh Liễm gần như sóng to gió lớn. Hắn biết Lục Đình có chút ý tứ với Tang Yểu. Nhưng bởi vì sau đó hai nhà Tang, Lục đã trở mặt cho nên hắn không chú ý tới. Tang Yểu xuất hiện ở biệt uyển riêng của Lục Đình chỉ có một loại khả năng.
Vì cầu xin hắn ta buông tha Tang Ấn.
Bởi vì hôm qua chủ tử cự tuyệt nàng.
Tịnh Liễm không dám nghĩ tiếp, hắn rất muốn nhắc nhở chủ tử đi xem nhưng hắn lại không biết mở miệng như thế nào.
Bởi vì hắn biết những chuyện này, bởi vì ngẫu hiên hắn sẽ chú ý tới. Mà chủ tử bận trăm công ngàn việc, ngài ấy sẽ không chú ý đến những chuyện nhỏ không liên quan của Tang gia này. Thậm chí bao gồm việc Lục Đình từng cố ý với Tang Yểu hay chuyện Tang Yểu thiếu chút nữa trở thành trắc thất của Lục Đình.
Tên thuộc hạ kia lại hỏi: “Chủ tử, có cần thuận tay cứu ra không ạ?”
Trên mặt Tạ Uẩn không nhìn ra cảm xúc gì, khác biệt duy nhất trước kia chính là lúc này hắn trầm mặc.
Nhưng ngay sau đó, nam nhân mở miệng nói: “Ở đâu.”
Tang Yểu ngồi xổm cạnh cửa. Toàn thân nàng nóng bừng, đầu cũng rất đau, hai mắt mờ mịt.
Nàng cảm thấy bản thân sắp bị hương hương thúc tình chiếm cứ lý trí. Đầu óc có xu hướng đau nhức. Hiện tại, nàng nóng bỏng như vậy, hẳn là trong đầu óc đều là nam nhân.
Nhưng kỳ quái là nàng tạm thời không có khát vọng đặc biệt rõ ràng.
Nàng suy đoán mình là bởi vì này trong phòng không có nam nhân, một khi có nam nhân xuất hiện liền sẽ dụ phát dược này.
Còn may mắn, tốt nhất là đừng có ai tiến vào.
Khóa cửa bên ngoài đột nhiên vang lên, một giọng nói truyền đến tai nàng, “Đại nhân, chính là nơi này.”
Cửa gỗ bị mở rộng, ánh trăng chiếu vào. Tang Yểu tuyệt vọng ngẩng đầu, thấy một khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc.
Thoạt nhìn hắn rất không vui vẻ nhưng hắn vẫn luôn như vậy.
Tạ Uẩn rũ mắt nhìn Tang Yểu trước mặt.
Mặc dù nàng ngồi dưới đất nhưng y phục chỉnh tề. Ngoại trừ trên cằm có vết đỏ rất nhỏ nhưng lại vô cùng chói mắt thì hình như cũng không có vết thương khác. Giờ phút này, nàng đang ngửa đầu, vô cùng đáng thương nhìn hắn.
Gương mặt đỏ bừng giống như bị sốt.
Nàng lại biến thành một cô nương quả táo.
Không đợi hắn nói chuyện, cô nương quả táo đã dựa vào đùi hắn, nhỏ giọng thì thầm: “Ngươi ngồi xổm xuống.”
Tạ Uẩn mím môi thành một đường thẳng, đây là một yêu cầu vô lễ với hắn.
Hắn vừa ngồi xổm xuống, thiếu nữ đã tới gần hắn, mùi hương hoa nhài lại lần nữa bay đến. Nàng vừa khóc vừa thì thầm vào tai hắn: “Ta…… Ta trúng xuân dược ô ô ô. Ngươi mau cứu ta đi.”
Kỳ thật vừa rồi Tang Yểu phải mất một lúc mới nhận ra đó là ai.
Đầu óc nàng không được tỉnh táo lắm. Nhưng nàng còn nhớ rõ, phản ứng đầu tiên của nàng chính là xong rồi. Có nam nhân tới đây, nàng khả năng sẽ muốn nhào tới.
Mà phản ứng thứ hai có chút kỳ quái, nàng vậy mà còn suy nghĩ, cũng may là Tạ Uẩn.
*
Cửa phòng rộng mở cuối cùng cũng mang đến cho Tang Yểu một cơn gió mát lạnh.
Giờ khắc này, vầng trăng tròn sáng tỏ treo lơ lẳng trên màn đêm xanh thẫm. Khắp nơi yên tĩnh, tất cả mọi người đều không dám nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng có tiếng côn trùng yếu ớt cách đó không xa.
Vào đêm đầu hạ, một cơn gió nhẹ thổi tung mái tóc đen nhánh của thiếu nữ, sợi tóc lại tiện đà quét qua mu bàn tay của Tạ Uẩn.
Từ xuân dược này đối với Tạ Uẩn mà nói có chút xa lạ.
Loại từ này thường liên quan đến nam nữ hoan ái, bản thân nó mang theo cảm giác cấm kỵ, gần như không bao giờ xuất hiện bên tại vị quyền thần hiển hách này.
Hiểu biết của hắn về chuyện này còn không bằng Tang Yểu thường xem thoại bản.
Tạ Uẩn nhíu mày nhìn về phía Tang Yểu.
Đôi mắt thiếu nữ khép hờ, gương mặt hồng nhuận, thậm chí đôi môi đỏ mọng cũng hồng hào dị thường, thậm chí còn đỏ hơn ngày hôm đó.
Mà ba vệt đỏ ở bên dưới giống như là dấu tay, rất bắt mắt trên làn da trắng như sữa.
Toàn thân Tang Yểu gần như không còn sức lực gì, sau khi nàng nói sau câu kia thì cánh tay mất sức lực, khụy xuống, sau đó theo đà tự nhiên dựa vào người Tạ Uẩn.
Y phục trên người nam nhân vừa mềm vừa ấm, còn mang theo một mùi hương mát lạnh dễ chịu. Đối với Tang Yểu đang nóng như lửa lúc này có một sức hấp dẫn không thể giải thích được.
Nàng không khống chế được co rụt người lại. Nàng mơ mơ màng màng nghĩ thầm, xong đời, thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng. Quả nhiên, nàng bắt đầu lao vào lòng nam nhân.
Tạ Uẩn sững sờ không nhúc nhích. Một bàn tay hắn theo bản năng đỡ ở bên thắt lưng mềm mại, mảnh khảnh của thiếu nữ để phòng ngừa nàng rơi xuống đất. Một cái tay khác có chút xấu hổ dừng giữa không trung, không muốn bỏ xuống.
Điều này rõ ràng đã là chuyện nằm ngoài kế hoạch.
Tạ Uẩn đã đọc sách thánh hiền từ nhỏ, kiến thức rộng rãi, nhưng đáng tiếc là, sách thánh hiền cũng không dạy hắn nên xử lý nữ tử trúng xuân dược như thế nào.
Trước mắt bao người, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực.
Thực kỳ lạ.