Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân
Chương 43
Nàng đi theo Nhiên Đông vào cửa phòng, cầm một cái bánh ở trên bàn, bỏ vào trong miệng rồi mơ hồ nói: “Ta không có việc gì.”
Nhiên Đông đóng cửa phòng lại, giúp Tang Yểu rót một ly trà đặt trong tầm tay của nàng. Nhiên Đông thở dài, nhìn thiếu nữ phồng khuôn mặt nhỏ lên, trong lòng còn sợ hãi nói:
“Ngày hôm nay tiểu thư ra ngoài cũng không chịu nói cho nô tỳ biết là muốn đi làm cái gì. Bây giờ trễ như vậy mới trở về, người nói nếu là xảy ra chuyện gì thì nô tỳ phải làm sao đây?”
“Đáng lẽ người nên mang theo hai người hộ vệ.”
Tang Yểu nuốt điểm tâm ở trong miệng xuống, thầm nghĩ hôm nay khi nàng ra cửa là muốn đi làm chuyện mất mặt kia nên làm sao có thể nói cho người khác biết được. Lại nói đây là dưới chân thiên tử nên làm gì có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy?
Nàng thuận miệng bịa chuyện nói: “Chỉ là đi rạp hát nghe kịch, sau đó ngủ một giấc.”
Nhiên Đông đương nhiên là không tin, nhưng cũng thức thời không hỏi nhiều. Nàng ấy gấp không chờ nổi đứng ở trước mặt Tang Yểu nói: “Đúng rồi tiểu thư, nô tỳ có một chuyện lớn muốn nói cho người biết.”
Trong lòng của Tang Yểu run rẩy và nói: “Chuyện lớn gì?”
Nhiên Đông rất kín đáo, cố ý hạ giọng nhỏ xuống: “Nô tỳ nghe nói, buổi chiều hôm nay Tạ đại nhân dẫn người xông vào vườn riêng của Ngũ điện hạ, bắt giữ Điện hạ lại. Nghe nói là bởi vì sổ sách quân lương xuất hiện vấn đề.”
Nàng còn nghĩ rằng là cái gì chứ.
Tang Yểu thả lỏng xuống nói: “…… à.”
Nhiên Đông may mắn nói: “Thật là may mắn, còn may là tiểu thư còn chưa có gả qua đó. Bằng không việc này sẽ liên lụy tới người, không nghĩ tới Ngũ điện hạ trông có vẻ là người có tấm lòng tốt bụng như vậy mà cũng có thể làm chuyện tham ô này.”
“Nhưng không biết chuyện của lão gia sẽ như thế nào, lỡ như Thánh Thượng nói không điều tra mà trực tiếp điều lão gia ra khỏi kinh thành thì phải làm sao mới được?”
Tang Yểu không nghĩ tới loại khả năng này, nàng nói: “Chắc là không có như vậy đâu.”
Nhiên Đông lại nhắc mãi nói: “Nhưng cũng thật đáng tiếc, tiểu thư người nói nếu Ngũ điện hạ đúng như vẻ ngoài ôn hòa tốt bụng ở bên ngoài là được rồi. Làm trắc thất của hoàng tử, vừa nhàn rỗi vừa ít việc, người cũng tự do.”
Tang Yểu quay mặt đi, nói: “Nói cái này làm gì chứ?”
Mỗi khi đề cập đến Lục Đình thì Tang Yểu đều không muốn nói nhiều lời, Nhiên Đông cũng không biết giữa Tang Yểu và Lục Đình còn có một số chuyện không vui kia. Còn nghĩ rằng nàng giống như lúc trước kháng cự với tất cả những chuyện có liên quan đến gả chồng.
Ngược lại cảm thán nói: “Lại nói tiếp bây giờ Tạ đại nhân chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vậy mà đã nắm giữ chức vị quan trọng như vậy.”
Nhắc đến Tạ Uẩn, không biết tại sao Tang Yểu cảm thấy hơi chột dạ.
Nàng ra vẻ tự nhiên vươn tay ra, gõ gõ ly sứ trước mặt, sau đó giống như thuận miệng mà hỏi một câu: “Vậy…… Vậy ngươi cảm thấy Tạ Uẩn hắn thế nào?”
Nhiên Đông hiểu biết về Tạ Uẩn rất ít, chỉ là ngày thường nàng ấy luôn nghe đông một chút, nghe tây một ít nên cũng coi như có vài phần hiểu biết, nói: “Tạ đại nhân có tài năng giúp đỡ mọi người, tự nhiên là không giống với những nam nhân bình thường.”
Tang Yểu nghĩ, thật sự không giống nhau.
Tuổi tác của Tạ Uẩn thật ra cũng không lớn, vào triều cũng chỉ mới ba bốn năm. Người cùng lứa tuổi cũng chỉ là những thiếu niên chưa có chức quan gì, còn hắn thì trông cũng đã giống một tay già đời quấy đảo mây gió.
Cách làm việc ổn thỏa, phong cách lại lưu loát, luôn bưng một khuôn mặt tuấn tú không hề thay đổi rất dễ dàng làm người khác quên đi hắn chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Cả người hắn lại lộ ra vẻ lạnh nhạt, cười một chút cũng giống như xúc phạm hắn vậy.
Nhiên Đông lại đếm kỹ từng cái một: “Năng lực xuất chúng, gia thế hiển hách, nhưng nghe nói là tính tình không được tốt lắm.”
Tang Yểu gật đầu, rất đồng ý với lời nói này. Cái tính tình xấu như vậy cũng không có mấy người chịu đựng được hắn.
Nhiên Đông biết được thật ra cũng là bộ dáng Tạ Uẩn trong lời đồn, hiểu biết cũng không sâu. Bởi vì quá mức ưu tú cho nên Tạ Uẩn và những công tử thế gia khác căn bản không giống như cùng một loại người.
Nói xong, Nhiên Đông lại nói: “Tuy nhiên nghe nói tính tình của Tạ đại nhân quạnh quẽ, đừng nói là thiếp thất thông phòng, ngay cả nha hoàn hầu hạ bên người cũng rất ít.”
Nàng ấy đột nhiên cảm thấy khó hiểu: “Tiểu thư, người nói Tạ đại nhân chắc là không có lý do khó nói gì đó chứ?”
Tang Yểu ngẩn người không kịp phản ứng lại: “Lý do khó nói gì cơ?”
“Tiểu thư của nô tỳ ơi, tại sao người cái gì cũng đều không hiểu vậy?”
Nói xong, nàng ấy làm trò vươn một ngón tay ở trước mặt Tang Yểu, thẳng tắp dựng đứng trước mặt Tang Yểu.
Tang Yểu: “Đây là……?”
Nhiên Đông nói: “Còn có thể là cái gì, là cái kia đó.”
Nàng ấy cong ngón tay lại nói: “Tiểu thư, người nói Tạ đại nhân có khi nào là không thể đứng thẳng lên được không?”
“……”
Lúc này Tang Yểu mới phản ứng lại, sắc mặt của nàng đỏ lên, không tự chủ được nhớ lại quyển nhật ký kia, lúng túng nói: “Chắc là có thể……”
Mấy chữ còn lại giống như làm miệng nàng bị lửa đốt, Tang Yểu nói lắp một lúc rồi mới nói ra được. “…… Đứng đứng đứng thẳng được chứ.”
Nhiên Đông rút tay lại gật đầu nói: “Cũng đúng.”
“Nô tỳ nhìn Tạ đại nhân tuy có vẻ ngoài văn nhã, nhưng thân cao chân dài, vai rộng eo thon, cởi quần áo ra nhất định rắn chắc.”
Đề tài đã phát triển theo phương hướng kỳ quái.
Tang Yểu cũng chưa thấy qua Tạ Uẩn cởi quần áo ra là cái dạng gì, nhưng Tạ Uẩn có thể dễ dàng bế nàng lên như vậy thì nói vậy cũng sẽ không kém.
Chỉ là các nàng rốt cuộc đang thảo luận cái gì vậy?
Sắc mặt của nàng không được tự nhiên, khuôn mặt càng đỏ hơn, nói: “Nhiên Đông……”
Nàng nhỏ giọng nói: “Chúng ta nói về người ta cởi áo quần áo như vậy hình như không được tốt lắm đâu.”
Nhiên Đông cũng không cảm thấy có cái gì, tâm tư của tiểu thư nhà nàng đơn thuần, da mặt mỏng, không có người trong lòng. Đối việc nam nữ hầu như là một trang giấy trắng, hơn nữa còn chưa bao giờ nói với nàng về chuyện có liên quan đến nam nhân bên ngoài.
Mà về Tạ Uẩn, trong kinh thành này người lén thích Tạ Uẩn nhiều đếm không hết. Đừng nói là thảo luận như vậy, cho dù là những quyển thoại bản ở tiệm sách thì Tạ Uẩn cũng là người đứng đầu trong bảng xếp hạng nam chính.
Những quyển thoại bản đó viết rất lớn gan, nói sinh động như thật. Tạ đại nhân trăm công ngàn việc đương nhiên là sẽ không chú ý đến những việc nhỏ này, cho nên những thứ này đều có thể mua được ở chợ đen và chỉ có chủ tử nhỏ nhà nàng ngày thường không quan tâm mấy thứ đó mà thôi.
Nhiên Đông nói: “Chuyện này thì có cái gì chứ? Nô tì cũng không có kêu Tạ đại nhân cởi ra cho người xem.”
Điều này cũng đúng.
Nhiên Đông lại tiếp tục nói, “Tuy nhiên lúc trước thật ra nô tỳ cũng nghe qua một ít đánh giá của người khác về Tạ đại nhân.”
Tang Yểu vô cùng tò mò hỏi: “Là cái gì?”
Nhiên Đông nhỏ giọng nói: “Nô tỳ nghe các nàng nói người giống như Tạ đại nhân thì sẽ làm cho người khác rất có ham muốn chinh phục.”
“…… Cái gì kêu là ham muốn chinh phục?”
“Còn có thể là cái gì, tiểu thư người nghĩ lại đi. Đóa hoa cao lãnh như vậy thì có thể ở trên giường cùng với người ——”
Nhiên Đông còn chưa nói dứt lời thì miệng của nàng ấy đã bị Tang Yểu che kín lại.
Nàng dùng một gương mặt đỏ thẫm, chịu đựng cảm giác xấu hổ trách mắng: “Nhiên Đông, ngươi nhìn xem ngươi đang nói cái gì vậy?”
Nhiên Đông cười ha ha hai tiếng, liên tục xin tha, tiếp theo lại nghiêm túc nói: “Tiểu thư, dù sao thì người cũng phải hiểu rõ nha.”
Tang Yểu nói: “Cái gì hiểu hay không hiểu rõ, tiểu thư nhà khác cũng nói cái này trong lén lút sao?”
Nhiên Đông nói: “Tiểu thư nhà khác hiểu được nhiều thứ hơn so với người.”
Ít nhất người ta mua không ít thoại bản nên mua.
“Tiểu thư, ngài xem lần này tuy nói việc Ngũ điện hạ thất bại nhưng người đã tới tuổi rồi nên phải quyết định một việc hôn nhân khác.”
“Loại việc giường chiếu này ngài luôn phải biết một chút, tiểu thư nhà khác tới tuổi rồi thì sẽ tự mình đi mua sách đọc hoặc là có ma ma tới dạy dỗ. Tại sao người cái gì cũng đều không hiểu vậy chứ?”
Tang Yểu theo bản năng muốn phản bác, ai nói nàng cái gì cũng không hiểu.
Nàng cũng xem qua quyển sách đó rồi có được không?
Nhưng ở chuyện này cậy mạnh thấy thế nào cũng đều có hơi kỳ quái, nàng đột ngột nghẹn lại không nói tiếp nữa, chỉ quay mặt đi rồi nói: “Được rồi được rồi Nhiên Đông, ngươi mau đi ngủ đi.”
Dừng một chút, nàng lại nghiêm mặt dặn dò: “Lần sau đừng nói những chuyện này với ta nữa.”
Luôn làm người ta cảm thấy rất kỳ quái.