Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân
Chương 48
Trong buổi tiệc có rất nhiều người, Tang Yểu làm theo bí quyết tám chữ của mình, im lặng không nói chỉ lo ăn uống, nàng vẫn luôn cúi đầu ăn hết cái đĩa bánh sữa gạo nếp ở trước mặt.
Nàng luôn cảm thấy thức ăn trong phủ công chúa hình như còn ngon hơn so với trong hoàng cung, khẩu vị của nàng thanh đạm, luôn thích ăn một ít bánh vị sữa. Đĩa bánh sữa trước mắt rất phù hợp với yêu thích của nàng, mang theo một mùi hương trái cây không hề khiến người khác cảm thấy ngấy.
Ăn ăn, cái đĩa bánh nhỏ trên bàn đã bị nàng ăn hết rồi.
“……” Một đĩa nhỏ như vậy tại sao chỉ có bốn năm cái, thật sự rất ít.
Trong lúc nàng đang im lặng, một đĩa nhỏ tràn đầy bánh sữa lặng lẽ đẩy đến trước mặt nàng.
Dương Ôn Xuyên rút tay lại cười nói: “Loại bánh nhỏ này ở chỗ của chúng ta có tên là bánh quế hoa, là đặc sản của Giang Nam. Huynh cũng biết làm nó.”
Tang Yểu hơi ngượng ngùng bởi vì bị phát hiện ăn quá nhiều, sắc mặt nàng đỏ lên nói một câu cảm ơn.
Tang Yểu yên lặng nghĩ, gặp phải một người quen biết cũng rất tốt, không có việc gì còn có thể trò chuyện với nàng. Trước kia nàng chỉ lo ăn nên rất nhàm chán.
Nhưng tiếc nuối là Dương Ôn Xuyên cũng không có ở cùng với nàng đến cuối bữa tiệc, trên đường đi hắn như gặp phải chuyện gì đó nên đã rời đi.
Vì vậy chỉ còn lại một mình Tang Yểu.
Nhưng hôm nay không biết tại sao ông trời không chiều lòng người, ban đầu mặt trời còn treo trên cao nhưng bây giờ không biết tại sao mà sắc trời đã dần dần biến thành màu đen.
Mọi người đành phải rời khỏi yến tiệc trước, Tang Yểu lập tức cảm thấy rất vui vẻ.
Nàng kìm chế vui vẻ trong lòng, vì làm bản thân không có vui vẻ như vậy nên còn đặc biệt chờ mọi người rời đi gần hết thì mới chậm rãi đứng lên, chỉnh sửa quần áo trên người lại.
Khi đang muốn rời đi thì một cung nữ có khuôn mặt xinh đẹp đi đến trước mặt Tang Yểu, nàng ấy chậm rãi nói: “Xin hỏi ngài là Tang cô nương đúng không?”
Tang Yểu nhớ rõ nàng ấy, nàng là người vừa rồi vẫn luôn đứng bên cạnh công chúa.
Nàng dừng bước chân lại chậm chạp trả lời: “…… Là ta.”
Cung nữ lại cười nói: “Tang cô nương, Điện hạ mời ngài đến Các Liễm Phương nói chuyện một chút, không biết ý của cô nương như thế nào?”
Trưởng công chúa mở miệng mời đương nhiên Tang Yểu căn bản không có đường để từ chối.
Trái tim của nàng đập thình thịch rất nhanh, trả lời một tiếng được, cung nữ nói: Xin mời cô nương đi theo nô tỳ.”
Tang Yểu yên lặng đi theo phía sau nàng ấy.
Vừa rồi nàng cũng không có cảm giác công chúa điện hạ đặc biệt chú ý đến nàng, tại sao vào phút cuối này lại mời nàng đến đó chứ?
Chẳng lẽ chuyện ngài ấy muốn nói với nàng không tiện nói ở trước mặt mọi người sao?
Nàng vốn dĩ cũng không có liên quan gì với Trưởng công chúa, công chúa điện hạ ngày thường nhìn thấy nhiều vị cô nương ưu tú nên chắc chắn sẽ không chú ý đến nàng. Lúc này đột nhiên muốn gặp nàng chắc chắn là bởi vì Tạ Uẩn.
“……” Xong đời.
Trong một lúc trong lòng Tang Yểu hiện lên vô số suy đoán, không có cái nào là tốt hết.
Nàng nghĩ tất nhiên là bởi vì tên Tạ Uẩn kia không biết đã dùng thủ đoạn gì mà khiến cho Trưởng công chúa đồng ý gửi thiệp mời cho nàng, cho nên lúc này Trưởng công chúa mới chú ý đến nàng.
Loại môn phiệt đỉnh cấp giống như bọn họ nhất định vô cùng chú ý việc môn đăng hộ đối, công chúa điện hạ đã nhìn ra Tạ Uẩn rễ tình đâm sâu với nàng, đời này không phải nàng không lấy. Nhưng bọn họ môn không đăng hộ không đối, chú định đã là một đoạn nghiệt duyên.
Bởi vì tính cách của Tạ Uẩn cứng rắn không dễ ra tay, cho nên Trưởng công chúa chỉ có thể ra tay từ trên người của nàng.
Thoại bản đều luôn nói như vậy.
Trong lòng Tang Yểu vô cùng lo lắng, thầm nghĩ đợi lát nữa nếu công chúa điện hạ kêu nàng cách xa Tạ Uẩn một chút thì nàng nhất định sẽ lập tức đồng ý. Sau đó mã bất đình đề lăn ra khỏi ánh mắt của Tạ Uẩn. (Mã bất đình đề: ngựa không dừng vó.)
Nhà nàng đối phó một Lục Đình đã khó khăn muốn chết, nếu như Trưởng công chúa lại không hài lòng với nàng thì không phải giống như là đang bóp chết một con kiến sao.
Trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ, hai người đã đi tới Các Liễm Phương.
Cung nữ đứng ở cạnh cửa nói câu: “Điện hạ, Tang cô nương đã đến rồi.”
Một giọng nói nhẹ nhàng truyền ra từ bên trong: “Mời nàng tiến vào.”
Cung nữ ngừng ở cửa, nói: “Cô nương mời vào.”
Tang Yểu cất bước đi vào, mới vừa đi vào thì gặp phải Tạ Uẩn đang đi ra từ bên trong.
Hai người bốn mắt nhìn thẳng vào nhau.
Hai người đều từ trong mắt đối phương nhìn ra được vẻ ngạc nhiên.
Tang Yểu đang nổi nóng nên không nhịn xuống được mà trừng mắt liếc nhìn Tạ Uẩn một cái.
Tức chết rồi, ai kêu hắn tự quyết định.
Đôi mắt của Tạ Uẩn hơi híp lại, bước chân ngừng lại.
Nhưng bây giờ Tang Yểu không muốn nghe hắn nói chuyện, trực tiếp đi qua từ bên người hắn, sau đó đi vào phòng trong.
Tạ Uẩn nhìn về phía bóng dáng của thiếu nữ, hơi không thể tin tưởng hỏi: “Vừa rồi nàng đang trừng ta đúng không?”
Tịnh Liễm cúi đầu, nếu không thì sao, chắc chắn không phải là trừng hắn rồi.
Nhưng loại chuyện này hắn không thể nói ra nên yên lặng nói: “Ánh mắt của thuộc hạ vụng về cho nên không nhìn thấy rõ ạ.”
Tạ Uẩn quả thật sự bị tức giận đến mức bật cười.
Cho nên nàng đang tức giận sao?
Tức giận về cái gì?
Tức giận vì nàng hao hết tâm tư tới gặp hắn nhưng hắn lại không hề để ý tới nàng?
Mà bên này, Tang Yểu đi vào phòng trong. Công chúa điện hạ vốn dĩ đang ngồi trên đài cao, giờ phút này thì đang nửa nằm trên giường mỹ nhân, cửa sổ mở ra một nửa, gió mát từ từ thổi vào.
Tang Yểu đột nhiên cảm thấy có loại cảm giác áp bức, nàng cúi đầu lễ phép hành lễ với Lục Trường Ương.
“Điện hạ vạn phúc kim an.”
Lục Trường Ương hơi giơ tay lên nói: “Miễn lễ.”
Bà ngồi thẳng người dậy, im lặng không tiếng động nhìn Tang Yểu, một lát sau mới nhỏ giọng cười nói: “Cô nương không cần căng thẳng, nói đến cũng là lần trước bổn cung nghe Diệu Nghi nhắc tới ngươi cho nên lúc này ta mới muốn gặp ngươi.”
Bà dừng một chút rồi lại bổ sung nói: “Diệu Nghi chính là mẫu thân của A Uẩn.”
Tang Yểu nhớ tới Tạ phu nhân, sự sợ hãi trong lòng với Lục Trường Ương giảm bớt không ít, nàng cúi đầu nói: “Có thể gặp được Điện hạ là may mắn của thần nữ.”
Cung nữ rót một ly trà cho Tang Yểu, đặt trong tầm tay của nàng, khói nhẹ lượn lờ bay lên nghi ngút.
“Cô nương, xin mời dùng.”
Lục Trường Ương nói: “Phủ công chúa này quá lớn, bổn cung cũng thường xuyên cảm thấy không thú vị, lúc này mới luôn muốn kêu những người trẻ tuổi các ngươi lại đây chơi một chút.”
Bà thở dài, nhìn tiểu cô nương mềm mại đáng yêu trước mặt, cảm thán nói: “Vẫn là con gái tốt hơn, nhìn xem đứa nhỏ Tạ Uẩn kia đi, chưa nói hai câu thì đã muốn rời đi rồi.”
Chuyện này Tang Yểu không biết nên trả lời như thế nào, nàng yên lặng nói: “Có thể là Tạ đại nhân có công việc bận rộn…… ạ.”
Lục Trường Ương lại giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: “À đúng rồi, vừa rồi bổn cung còn nghe A Uẩn nhắc đến ngươi. Thì ra hai người quen biết thân thiết với nhau như vậy.”
Giọng nói mềm mại thân thiết vang lên trong căn phòng trang nhã tinh xảo, trái tim của Tang Yểu lại lần nữa nhấc lên tới cổ họng.
Bắt đầu tiến vào đề chính rồi.
Quả nhiên tình thế vẫn phát triển theo phương hướng trong tưởng tượng của nàng.
Vừa rồi chắc chắn công chúa điện hạ đã nghe Tạ Uẩn nói cái gì đó, cho nên lúc này công chúa mới nói bóng nói gió hỏi nàng.
Nói không chừng đợi lát nữa thì phải ám chỉ nàng cách Tạ Uẩn xa một chút.
Tang Yểu cúi thấp đầu, kiềm chế căng thẳng trong lòng, chọn một cách nói uyển chuyển nói: “Không coi là quen biết, thần nữ và Tạ đại nhân chỉ là từng có vài lần gặp gỡ mà thôi.”
Lục Trường Ương hiểu rõ ừ một tiếng, cẩn thận quan sát đến vẻ mặt của Tang Yểu lại chỉ nửa đùa vui nói: “Nhưng A Uẩn nói khi còn bé các ngươi đã gặp nhau, trong lời nói đánh giá ngươi rất cao. Bổn cung còn nghĩ rằng A Uẩn vừa ý ngươi chứ.”
Thằng nhóc Tạ Uẩn này, tại sao cái gì cũng đều đi nói ra bên ngoài hết vậy?
Ngay cả khi còn nhỏ bọn họ gặp mặt cũng chỉ có nói với nhau vài câu cũng có thể là gặp mặt sau?
Tang Yểu càng ngày càng đau khổ, nàng vốn có tính cách không muốn người khác chú ý. Lần này không chỉ phải đối mặt với Trưởng công chúa cao quý mà còn đang nói chuyện về đề tài như vậy.
Nàng không dám thừa nhận, cũng không dám nói dối, lúc này gương mặt của thiếu nữ bởi vì chột dạ mà trở nên đỏ bừng, sau đó nhỏ giọng nói: “…… Điện hạ ngài nói đùa rồi.”
Thiếu nữ chưa từng phủ nhận bọn họ từng gặp nhau khi còn bé, cũng vẫn chưa có biểu lộ kinh ngạc với chuyện Tạ Uẩn thích nàng.
Nên hỏi hay không nên hỏi, những chuyện này cũng là quá đủ rồi.
Sắc trời ngoài cửa sổ càng lúc càng tối, ngay cả gió thổi vào từ cửa sổ mở một nửa cũng lớn hơn rất nhiều.
Lục Trường Ương nhìn ra ngoài cửa sổ, Lô Thanh đứng ở bên cạnh lập tức nói: “Điện hạ, có vẻ như trời sắp mưa.”
Lục Trường Ương đành phải tiếc nuối thở dài nói: “Buổi sáng còn rất tốt, tại sao bây giờ nói thay đổi thì thay đổi vậy.”
Bà nhìn về phía Tang Yểu, lại hiền lành nói: “Thôi, bổn cung cũng không giữ ngươi lại nữa. Tang cô nương, ngươi vẫn quay trở về trước đi.”
Chuyện này vậy mà kết thúc rồi à?
Trong lòng Tang Yểu lập tức cảm thấy vui vẻ, hồn nhiên không biết bản thân đã lộ ra tin tức quan trọng nhất.
Nàng mới vừa trả lời một tiếng, Lục Trường Ương lại thản nhiên ra lệnh thêm một câu: “Đúng rồi, đi kêu A Uẩn vào đây.”
Lô Thanh lên tiếng: “Vâng.”
Tinh thần của Tang Yểu chấn động, hắn không phải đã đi rồi sao?
Tạ Uẩn thật sự nên rời đi.
Lúc nãy khi yến tiệc kết thúc, Tạ Uẩn đã bị Lục Trường Ương kêu lại đây. Chỉ là hai người còn chưa nói vài câu thì có người thông báo Tang Yểu đến đây.
Lục Trường Ương cố ý dặn dò hắn chờ ở bên ngoài, tuyệt đối không thể đi trước và nói là có chuyện quan trọng cần bàn bạc, chờ Tang Yểu đi rồi thì sẽ nói chuyện với hắn.
Tạ Uẩn đi vào phòng trong, đứng bên cạnh Tang Yểu.
Trong căn phòng to như vậy giống như đột nhiên trở nên nhỏ hẹp hơn, Tang Yểu yên lặng mím môi, cảm thấy không khí trở nên kỳ quái.
Lục Trường Ương xoa cổ, vẻ mặt mỏi mệt, sau đó vẫy tay với hai người họ, tự nhiên mà nói: “A Uẩn, con không phải muốn rời đi sao? Vừa lúc con đưa Tang cô nương ra phủ đi.”
“Vừa lúc bổn cung cũng mệt mỏi rồi.”
“……”
Không khí im lặng một lúc lâu, Tạ Uẩn ngước đôi mắt lên nói: “Đây là chuyện quan trọng mà Điện hạ muốn nói sao?”
Lục Trường Ương liếc mắt nhìn hắn một cái, thuận miệng nói: “Hôm nay trời sắp mưa, lần sau bổn cung lại nói chuyện quan trọng kia với con.”
Nhìn thấy Tạ Uẩn lại muốn từ chối, gương mặt của Lục Trường Ương tối lại, ánh mắt mang theo vài phần khó chịu, trước tiên nói: “Con không muốn sao?”