Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 139

Xung quanh im lặng.

Tang Yểu xấu hổ hít sâu một hơi.

Hắn đang nói cái gì vậy? Cứu mạng! Rốt cuộc có ai chặn miệng Tạ Uẩn không……

Sắc mặt Tang Yểu đỏ bừng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy. Nàng xấu hổ đến mức muốn tìm một cái khe đất chui vào cùng với Tạ Uẩn.

Nàng im lặng nhìn bốn phía, Tịnh Liễm đang cúi đầu run rẩy, không biết là kích động hay là bị làm sao vậy. Còn Hoài Mộng thì cúi đầu mím môi, rất rõ ràng là đang nhịn cười. Dưới bậc thang còn có mấy người thô sử nha hoàn đang quét sân.

Giọng nói của hắn không nhỏ, đủ để cho mỗi người bên cạnh đều có thể nghe thấy.

Tang Yểu chưa bao giờ cảm thấy không khí ngột ngạt như vậy.

Tạ Uẩn, rốt cuộc hắn có biết mình đang nói gì hay không thế?

Nàng thu hồi ánh mắt, giãy giụa cổ tay, không tránh thoát được: “Chàng làm gì vậy……”

Tạ Uẩn khẽ cau mày nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tang Yểu.

Quả nhiên hắn đoán đúng rồi.

Không nghĩ tới nàng lại thật sự thích loại lời nói này. Không phải chỉ là lời nói rất bình thường sao, thẹn thùng thành như vậy à.

Tạ Uẩn mím chặt môi, cảm thấy bản thân nhất định phải nói chuyện với Tang Yểu.

Hắn vừa nói câu kia là một câu nguyên văn trong cuốn sách kia. Hôm nay thuần túy nói ra chỉ để thử. Chẳng lẽ về sau, mỗi ngày đều phải nói như vậy thì nàng mới có thể vui vẻ sao?

Hắn buông tay ra, còn muốn nói cái gì nữa, Tang Yểu lại tựa hồ không nghe nổi nữa. Thoạt nhìn nàng thoạt vô cùng kháng cự, vội vàng cắt lời hắn: “Ta biết rồi!”

“Ta muốn đi tìm nhị tẩu trước, chàng cứ làm việc đi!”

Đây là thẹn thùng đến mức nói chuyện với hắn cũng xấu hổ sao?

Không thể nào.

Tạ Uẩn lại giữ chặt nàng lại lần nữa, lại thử thăm dò nói một câu: “Bảo bối, đừng để ta chờ lâu.”

Tang Yểu: “……”

Gương mặt này của Tạ Uẩn thật sự không thích hợp nói câu này, nàng càng cảm thấy thẹn thùng, sắc hồng cũng ngày càng rõ ràng hơn. Lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự mất mặt trên người Tạ Uẩn.

Tang Yểu vùng vẫy muốn tránh thoát, sau đó nói: “Chàng đừng nói nữa. Chàng nhanh đi đi.”

Nàng nói xong thì xoay người, bước nhanh rời đi.

Tạ Uẩn đứng ở tại chỗ cùng Tịnh Liễm nhìn bóng dáng thiếu nữ dần dần biến mất ở hành lang dài.

Hắn chắp tay sau lưng, sau đó trầm giọng nói: “Tại sao nàng ấy lại thích những thứ này?”

Tịnh Liễm nhất thời không lên tiếng.

…… Vừa rồi ngài ấy gọi cái gì?

Gọi Bảo bối!

Tịnh Liễm cảm thấy lỗ tai bản thân sắp điếc rồi!

Biểu cảm của hắn bởi vì phức tạp quá mức mà trở nên có chút vặn vẹo.

Khuôn mặt vốn đã cứng đờ vì nhịn cười, nghe vậy lại phải liều mạng thể hiện ra bộ dáng hết sức tự nhiên.

Hắn hắng giọng, sau đó trả lời: “Thuộc hạ cảm thấy…… có lẽ thiếu phu nhân cũng không quá thích.”

Tạ Uẩn bất mãn nói: “Đồ phế vật như ngươi thì có thể biết cái gì. Nàng như vậy không phải thích thì là cái gì?”

Tịnh Liễm nghĩ thầm, còn có thể là cái gì, đương nhiên là mất mặt rồi.

Nhưng hắn không dám, sau khi bại lộ chuyện cuốn sách kia, về sau nam nhân này đối với hắn càng thêm khắc nghiệt.

Hắn quyết định phải cho ngài ấy một chút trừng phạt, hắn nghiêm túc nói: “…… Thuộc hạ cảm thấy có lẽ thiếu phu nhân hy vọng ngài nhiệt tình hơn một chút.”

“Như vậy còn chưa đủ nhiệt tình sao? Ta cũng đã nói hai câu rồi.”

Tịnh Liễm nói: “Ngài cũng biết mà, chuyện này tính ở chất lượng chứ không phải số lượng.”

Nháy mắt cũng đã đến lễ hội Trùng Dương, Tạ Uẩn đã sắp mười ngày chưa được nghỉ tắm gội.

Mấy ngày nay hắn vô cùng bận rộn, trước kia, hắn chưa quen với Tang Yêu cũng là như vậy. Chỉ khác biệt là khi đó cho dù hắn bận rộn cũng không vội vàng.

Nhưng hiện tại mọi chuyện đã khác, hắn làm việc có chút gấp gáp, hình như là muốn giải quyết tất cả những công việc chồng chất mấy ngày nay.

Ánh hoàng hôn trải rộng phía chân trời. Trần Khả nhìn ngòi bút không ngừng trước mặt của Tạ Uẩn, tri kỷ nói: “Tự Bạch, hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tạ Uẩn đóng lại báo cáo việc công sau đó vội vàng phân phó vài câu với cấp dưới mới rảnh rỗi vội vàng nói với Trần Khả: “Không có.”

Trần Khả nói: “Vậy ngươi đang làm gì vậy?”

“Ta nhớ chuyện Đài Châu cũng không gấp nhất thời mà? Ta cũng đã ngồi đây nửa ngày nhưng ngươi nhìn xem ngươi nói chuyện với ta được mấy lần?”

Tạ Uẩn nói: “Ta không có thời gian nói chuyện với ông.”

Trần Khả nghẹn ngào nói, nói: “Còn chưa rảnh? Ngươi gấp cái gì, sao nào, trở về muộn trong nhà sẽ không để lại cơm cho ngươi sao?”

Tạ Uẩn liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó vẻ mặt tự nhiên nói: “Vậy thì không phải, chỉ là phu nhân trong nhà quá dính người, nếu ta trở về chậm thì nàng ấy sẽ oán trách.”

Hắn ngừng lại một chút sau đó nói với Trần Khả: “Nói với ông, ông cũng không hiểu. Ông phòng không gối chiếc như vậy đương nhiên không thể hiểu được.”

Trần Khả: “……”

Lúc trước ông và thê tử ông thành hôn cũng không phải tự nguyện. Mấy năm nay coi như là một đôi oan gia. Hai người ba ngày cãi nhau hai lần. Mỗi lần cãi nhau, phu nhân nhà ông sẽ trở về nhà mẹ đẻ. Ông đã phòng không gối chiếc bảy, tám ngày rồi.

Tạ Uẩn nhìn sắc trời, sau đó thu dọn mặt bàn rồi đứng dậy, nói với Trần Khả: “Ngày mai ta nghỉ tắm gội.”

“Vì sao mỗi ngày ngươi đều nghỉ tắm gội?”

Tạ Uẩn nói: “Bởi vì ta có phu nhân ở cùng. Nếu ông có chuyện gì thì trực tiếp đến tìm Hữu Thông chính, đừng tới tìm ta.”

Hắn nói xong thì ra khỏi cửa, chỉ còn lại một mình Trần Khả buồn bã đứng tại chỗ.

Hữu Thông chính đi từ phòng trong ra, Trần Khả thấy hắn, hỏi nam nhân tuổi trẻ: “Ngươi và phu nhân ngươi lúc tân hôn cũng nôn nóng như vậy à?”

“Vậy thì thật không có.”

Ông chậm rãi nói: “Trần đại nhân, xin ngài hãy thông cảm một chút. Ta nghe nói Tạ đại nhân đã si tâm chờ đợi Tạ phu nhân mấy năm rồi, nhiều năm không gần gũi nữ sắc đều là vì thế.”

“Một khi đạt được ước nguyện, khó tránh khỏi trầm mê. Xin ngài thông cảm một chút.”

Khi Tạ Uẩn về đến nhà, Tang Yểu còn đang đắm chìm trong việc thêu thùa.

Mấy ngày qua, nàng đã dạy Ngu Chi vài lần. Ngu Chi đã rất ngạc nhiên trước kỹ thuật thêu thùa và thẩm mỹ độc đáo của nàng. Nàng ấy thậm chí còn nói chuyện này với Thẩm Diệu Nghi.

ở Kinh Thành, Tạ gia có mấy phường thêu. Thẩm Diệu Nghi thương nghị với Tang Yểu nếu nàng rảnh rỗi có thể tự mình thiết kế vài mẫu thêu. Sau đó gửi đến phường thêu chế tạo rồi bán ra.

Tang Yểu được sủng mà kinh. Nàng luôn cảm thấy với trình độ của bản thân căn bản không thể để nơi thanh nhã được.

Nhưng ngoại trừ nàng, những người khác hình như đều vô cùng tin tưởng nàng.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng được tin tưởng như vậy. Sau khi đồng ý việc này thì nàng vô cùng coi trọng.

Vốn dĩ nàng chỉ chơi đùa, bây giờ đột nhiên nàng cảm thấy áp lực. Buổi tối mấy ngày nay nàng đều vẽ mẫu thêu. Sau khi vẽ xong phải tự mình kiểm tra kết quả.

Nếu hơi có chút không hài lòng đều sẽ vẽ lại, quả thật còn nghiêm túc hơn lúc trước thêu túi thơm cho Tạ Uẩn.

Ngay cả kế hoạch dụ dỗ Tạ Uẩn đều bị nàng tạm thời gác lại.

Thế cho nên hai ngày nay khi Tạ Uẩn trở về nàng đều không hôn môi hắn như thường lệ.

Giống như giờ phút này.

Tang Yểu thoạt nhìn còn chưa biết hắn đã trở về.

Ánh nến màu vàng trong phòng ấm áp, Tang Yểu còn đang tập trung nhìn sợi chỉ thêu hoa trong tay tự hỏi, gò má trắng như tuyết xem ở hoa mấy bên nhìn chằm chằm trong tay thêu tuyến ngưng mi tự hỏi, tuyết trắng đạn nhuận gương mặt nhẹ nhàng cố lấy, bởi vì mang theo điểm thịt cảm, cho nên tổng mê người đi lên xoa bóp.

Nhìn chằm chằm nửa ngày, Tạ Uẩn cảm thấy bản thân không cần thiết phải nhẫn nhịn nữa.

Hắn bước tới, dùng bàn tay to xoa nắn khuôn mặt nhỏ của nàng, ép Tang Yểu phải ngẩng đầu lên. Trong lúc thiếu nữ gần như giãy giụa mới hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng kia của thiếu nữ.

Tang Yểu nhíu mày đẩy hắn ra, sau đó xoa miệng nói: “Ta còn đang bận.”

Tạ Uẩn nhìn động tác của nàng, sắc mặt đen sì: “Nàng đang làm cái gì thế?”

Tang Yểu cúi đầu, cảm thấy vẫn là dùng sợi chỉ màu vàng này thì tốt hơn một chút. Nàng cúi đầu so sánh rồi bắt đầu xâu kim.

Tạ Uẩn: “……”

Trong lòng hắn không vui, vốn không muốn để ý tới nàng kết quả nàng vẫn đang so sợi chỉ của mình.

Tạ Uẩn đành phải chủ động nói: “Nàng không phát hiện hôm nay ta trở về tương đối muộn sao?”

Tang Yểu ừ một tiếng,

“Yểu Yểu.”

Không để ý tới hắn.

“Vậy nàng nhớ ta không?”

“Không nhớ.”

Buổi chiều hắn mới đi, tính đến bây giờ mới chưa đến ba canh giờ, có cái gì mà phải nhớ.

“Vì sao nàng không nhớ tới ta? Vậy nàng nhớ tới cái gì.”

“Ừm, tạm thời chàng đừng nói chuyện.”

……

Rất hiển nhiên, hắn bị vắng vẻ.

Sắc mặt Tạ Uẩn vô cùng kém.

Hiện tại mới bắt đầu đã như vậy. Nếu về sau Tang Yểu nguyện ý, đừng nói là những hình thêu nho nhỏ, nàng còn có thể nhiều người và nhiều chuyện hơn. Vậy thì đến lúc đó, trong mắt nữ nhân này còn có thể có hắn sao?-

Sắc mặt Tạ Uẩn lạnh lùng, nhìn chằm chằm nàng một lúc mới tự mình đi ra khỏi cửa, đến thư phòng.

Nàng thậm chí còn không gọi hắn lại.

Tịnh Liễm đi theo sát phía sau Tạ Uẩn.

Bước chân Tạ Uẩn rất nhanh. Cả đường đều trầm mặc, rầm một tiếng mở cửa thư phòng ra.

Trái tim Tịnh Liễm treo lơ lửng, yên lặng châm đèn thay hắn, sau đó đứng ở bên cạnh, không nói một lời.

Tạ Uẩn ngồi ở trên ghế bành, đen mặt mở một quyển hồ sơ ra.

Sau khi xem một lúc lại gấp mạnh vào, ném sang một bên.

Lại lấy một quyển khác ra đọc rồi lại bộp một tiếng khép lại, vứt sang bên cạnh.

Làm một người người hầu đủ tư cách, Tịnh Liễm chịu đựng áp lực, hỏi: “…… Chủ tử, ngài đang có tâm sự gì sao?”

Tạ Uẩn chậm rãi ngước mắt lên nhìn Tịnh Liễm toàn thân y phục sáng sủa. Chỉ trong một khắc này, hắn ta lại còn có thể đổi một bộ y phục khác.

Tịnh Liễm chú ý tới ánh mắt Tạ Uẩn. Hắn nở nụ cười, vui vẻ giải thích: “Chủ tử, đây là một trong những bộ y phục đầu tiên sử dụng hình thêu phu nhân thiết kế được chế tạo gấp gáp. Phu nhân chọn một bộ đưa cho thuộc hạ.”

“Vừa rồi đúng lúc giao tới nên thuộc hạ muốn thử xem.”
Bình Luận (0)
Comment