Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 145

Tang Nhân Nguyệt vừa mới nói xong thì trong phòng trở nên yên tĩnh.

Khi Tang Yểu bước vào không cố ý đóng cửa, lúc này cánh cửa mở rộng ra, bên ngoài có người hầu ngẫu nhiên đi ngang qua.

Ban đầu nàng cảm thấy không có gì, sau khi Tang Nhân Nguyệt bùm bùm nói một đống thì nàng đột nhiên muốn đóng cửa lại.

Nàng nhìn gương mặt tràn đầy nước mắt của Tang Nhân Nguyệt, ở trong bầu không khí yên tĩnh nàng mở miệng nói trước, trong lời nói lộ ra vẻ hơi vô lý: “Tỷ……”

Nàng thậm chí không biết nên hỏi như thế nào.

Tang Nhân Nguyệt nắm lấy ống tay áo của nàng gật đầu nói: “Yểu Yểu, ta không có lừa muội. Ta đã trải qua trăm cay ngàn đắng mới chạy ra khỏi nhà được.”

Nếu là người khác thì có lẽ Tang Yểu sẽ giúp nàng tìm một chút, rốt cuộc đã xảy ra loại chuyện này rồi, người nọ cũng không thể cứ như vậy mà chạy mất không chịu phụ trách.

Nhưng mà Tang Nhân Nguyệt đã làm được, Tang Yểu thật sự không biết nên đánh giá như thế nào mới được.

“Tỷ là người đã làm người ta hôn mê rồi trói lại trước, sau đó muốn làm chuyện bậy bạ……”

Tang Nhân Nguyệt nói một cách đương nhiên: “Nhưng không phải ta đã thất bại rồi sao?”

“Nói nữa, hắn lại không có hại thì có gì phải từ chối. Ta cho hắn tiền vậy mà hắn không đồng ý, điều này không phải giấu đầu lòi đuôi thì là cái gì?”

“……”

Tang Yểu không thể đánh giá được gì, nàng không muốn thảo luận tiếp với Tang Nhân Nguyệt về vấn đề này mà là nhớ tới một câu nói khác của nàng.

“Tỷ từng viết thư cho ta sao?”

Tang Nhân Nguyệt gật đầu nói: “Ta muốn hẹn muội đi ra ngoài gặp mặt, nhưng ta vừa mới viết xong thì đã bị mẫu thân phát hiện sau đó bị tịch thu.”

“Tỷ hẹn ta ở Ngưng Hương Lâu đúng không?”

Tang Nhân Nguyệt gật đầu nói: “Yểu Yểu, tại sao muội biết vậy?”

Trong một lúc Tang Yểu vẫn chưa trả lời.

Xem ra bức thư lần trước thật sự là do đích thân Tang Nhân Nguyệt viết.

Nàng vốn còn nghĩ rằng là Minh Dung bắt cóc Tang Nhân Nguyệt rồi kêu nàng viết, bây giờ xem ra thì không phải là như vậy.

Bức thư bị Đại bá mẫu lấy đi, sau đó đưa tới trong tay Minh Dung.

Nàng cũng không muốn suy đoán quá độc ác về cả nhà của Đại bá nhưng bây giờ xem ra thì đúng là như vậy.

Thậm chí Tang Yểu có thể tưởng tượng ra được Minh Dung đã phái người đi thuyết phục Đại bá mẫu như thế nào. Có lẽ là nàng ta đã cho bọn họ chỗ tốt gì đó khó có thể từ chối hoặc đảm bảo nhiều lần sẽ không làm tổn thương nàng, chỉ đơn giản muốn nói chuyện với nàng thôi.

Bọn họ có lẽ cũng không biết Minh Dung sẽ làm tổn thương nàng, cũng cho rằng việc này sẽ không bị tiết lộ. Cho dù có đi điều tra thì cũng có thể nói là Tang Nhân Nguyệt bị bắt hoặc là bức thư này bị trộm.

Nhưng mặc kệ như thế nào thì lần này Tang Yểu thật sự hơi thất vọng.

Tang Nhân Nguyệt còn đang tiếp tục khóc lóc kể lể với nàng, Tang Yểu cũng không nghe vào được chữ nào.

Bây giờ nàng đã xuất giá, sau này cũng sẽ không liên hệ nhiều với cả nhà của Đại bá. Nàng vốn dĩ không có tình cảm gì với bọn họ, hoàn toàn có thể mặc kệ bọn họ nhưng phụ thân của nàng còn ở Tang gia.

Tang Ấn chỉ có hai cái nữ nhi là nàng và tỷ tỷ, sau khi mẫu thân qua đời thì ông ấy không hề có ý định muốn cưới thêm lần nữa. Chỉ có một mình ông ấy nên cũng không dễ phân nhà.

“Yểu Yểu, muội sẽ giúp ta đúng không?”

Sau khi Tang Yểu phục hồi tinh thần lại, nàng nói đúng sự thật: “Ta có thể cho tỷ một chút bạc.”

Còn việc đi điều tra nam nhân kia là ai, nàng không muốn vì Tang Nhân Nguyệt mà làm phiền Tạ Uẩn.

Ngoài ra chuyện này cũng không quan trọng, mặc kệ là chủ động hay là bị động. Nàng ấy và nam nhân kia cuối cùng cũng đã đạt được kết quả trò chơi như bây giờ.

Nếu Tang Nhân Nguyệt là bị ép buộc thì nàng còn có thể giúp một chút, loại tình huống trước mắt này nàng thật sự không biết nên nói cái gì.

Tang Nhân Nguyệt nói: “Ta cần năm mươi lượng có được không?”

Tang Yểu có kho bạc nhỏ của mình, năm mươi lượng đối với nàng mà nói cũng không tính là nhiều: “Có thể.”

Tang Nhân Nguyệt lau nước mắt, nàng ấy đứng dậy nói: “Vậy muội có giúp ta tìm nam nhân kia không?”

Tang Yểu nói: “Cái này ta không có cách nào.”

Tang Nhân Nguyệt cảm thấy không vui: “Muội chắc chắn có thể làm được, tại sao muội không giúp ta?”

“Ta là tỷ tỷ của muội, muội cần phải giúp ta!”

“Cầu xin muội, muội chỉ cần nói với Tạ Uẩn mà thôi.”

Tang Yểu còn chưa kịp phản bác nàng thì nghe thấy người hầu vẩy nước quét nhà nhỏ giọng kêu một tiếng: “Công tử.”

Giọng nói vừa dứt lời, Tạ Uẩn bước vào từ bên ngoài.

Dáng người cao lớn của nam nhân che khuất ánh nắng mặt trời, Tang Yểu đứng dậy, nàng còn chưa kịp mở miệng thì Tang Nhân Nguyệt đã nói trước: “Tạ đại nhân!”

Tạ Uẩn không phản ứng nàng ấy, đôi mắt của hắn nhìn thẳng, đi đến trước mặt Tang Yểu rồi nói: “Nàng còn chưa xong sao?”

Tang Yểu nói với Tang Nhân Nguyệt: “Ta kêu người đi lấy bạc cho tỷ, tỷ đi đi.”

Tang Nhân Nguyệt thật sự không nói thêm gì nữa, nàng rất không tình nguyện mà trực tiếp nói với Tạ Uẩn: “Tạ đại nhân, ngài giúp ta đi. Chúng ta không phải người một nhà sao?”

“Loại chuyện này với ngài nhất định là rất đơn giản, ngài giúp ta cũng không có vấn đề gì hết. Ngài đừng keo kiệt như vậy.”

Tạ Uẩn và Tang Yểu đứng chung một chỗ, gương mặt của hắn không hề thay đổi, liếc mắt nhìn Tang Nhân Nguyện nhưng vẫn chưa trả lời.

Sắc mặt của Tang Yểu tối sầm lại, giọng điệu của nàng hơi lạnh lẽo: “Tang Nhân Nguyệt, tỷ đang nói cái gì vậy?”

Tang Nhân Nguyệt nói: “Đồ ngốc, muội im miệng trước đi!”

Tang Yểu thật sự rất không thích Tang Nhân Nguyệt gọi nàng như vậy. Điều này luôn làm nàng bị bắt nhớ lại khoảng thời gian khi còn nhỏ bị trêu chọc vì bị bệnh và không có mẫu thân.

Khi đó có mấy người cũng gọi nàng như vậy, vừa gọi vừa cười. Sau đó nàng trưởng thành, bệnh cũng tốt nên cũng không còn ai gọi nàng như vậy, chỉ có Tang Nhân Nguyệt vẫn luôn không hề thay đổi.

Ngoài ra người này căn bản nhớ ăn không nhớ đánh, mặc kệ nàng nói bao nhiêu lần, mặc kệ tỷ tỷ và phụ thân đã từng bởi vì vậy trừng phạt nàng bao nhiêu lần thì nàng vẫn sẽ thường thường nói ra cái xưng hô này.

Không đợi nàng nói chuyện, Tạ Uẩn nhíu mày nói: “Ngươi gọi nàng là cái gì?”

Trên người Tạ Uẩn luôn có loại cảm giác áp bách, chẳng sợ bây giờ hắn chỉ đơn giản hỏi một câu nhưng lại khiến cho sự sợ hãi ở dưới đáy lòng của Tang Nhân Nguyệt càng thêm mạnh mẽ.

Nàng ấy nhỏ giọng, muốn mơ hồ lướt qua chuyện này: “…… Ta nói Yểu Yểu.”

Tang Yểu nhỏ giọng nói với Tạ Uẩn: “Chàng kêu người dẫn nàng ấy đi ra ngoài đi.”

Tạ Uẩn vẫn chưa trả lời, hắn còn đang nhìn Tang Nhân Nguyệt sau đó hỏi: “Vừa rồi ngươi muốn ta giúp ngươi chuyện gì?”

Tang Nhân Nguyệt vui vẻ, lập tức kể lại cho Tạ Uẩn nghe những gì mà nàng đã nói với Tang Yểu.

Tạ Uẩn nghe vậy thì ừ một tiếng, nói: “Tịnh Liễm.”

Tịnh Liễm đã sớm không vừa mắt với người đường tỷ luôn bắt nạt thiếu phu nhân nhà hắn, hắn rất tích cực tiến lên một bước, nói: “Công tử xin ra lệnh.”

Tạ Uẩn nói: “Phái người đưa nàng ta về Tang gia.”

Tịnh Liễm nói: “Vâng.”

Tang Nhân Nguyệt sửng sốt nói: “Ta…… Ta không quay về! Ta rất vất vả mới chạy ra ngoài được.”

Nhưng nàng ấy lại không dám tức giận với Tạ Uẩn nên chỉ có thể nhìn về phía Tang Yểu và nói: “Yểu Yểu, ta không cần muội giúp đỡ nữa. Muội trực tiếp cho ta bạc đi.”

Sắc mặt của Tạ Uẩn hơi lạnh lùng, kiên nhẫn của hắn đã cạn hết rồi.

Rất nhanh đã có hai nha hoàn làm việc tay chân bên ngoài bước vào, trực tiếp mang Tang Nhân Nguyệt đi ra ngoài.

Tang Nhân Nguyệt đi rồi, Tang Yểu mới nhỏ giọng nói với Tạ Uẩn: “…… Đại bá của ta muốn để tỷ ấy gả chồng. Chúng ta đưa tỷ ấy trở về, chuyện này không được tốt lắm đâu nhỉ?”

Tạ Uẩn không trả lời mà ngược lại hỏi vấn đề khiến hắn quan tâm hơn: “Nàng ta thường xuyên gọi nàng như vậy sao?”

Tang Yểu vốn còn muốn giúp Tang Nhân Nguyệt nói hai câu lời hay nhưng nghẹn nửa ngày vẫn không nhịn xuống được mà gật đầu với Tạ Uẩn, oán giận nói: “Rất thường xuyên.”

“Phụ thân của ta, còn có tỷ tỷ của ta đã phạt nàng ấy rồi nhưng nàng ấy không chịu thay đổi. Thật sự phiền muốn chết.”

“Ta cũng không có ngốc lắm, sao cứ thích gọi ta như vậy chứ?”

“Ta thật sự rất khó chịu, ta còn không thể nói tỷ ấy được. Bởi vì vừa nói thì tỷ ấy sẽ càng khiến người khác cảm thấy khó chịu hơn, khi còn nhỏ đã muốn sai bảo ta cả ngày. Ta còn không đánh lại tỷ ấy.”-

Tuy rằng sau đó thân thể của Tang Yểu tốt hơn một chút, có thể đánh ngang tay với Tang Nhân Nguyệt nhưng có tiểu thư nhà nào suốt ngày nghĩ đánh nhau với người khác chứ.

Tạ Uẩn trầm giọng nói: “Còn có ai kêu nàng như vậy nữa không.”

Tang Yểu suy nghĩ một lúc sau đó lắc đầu nói: “Không có.”

Nàng không thường ra cửa, tuy rằng trên kinh thành này là nơi dẫm thấp nâng cao nhưng cũng không có nhiều người ác độc như vậy. Phần lớn thời gian nàng đều gặp người rất thân thiện.

Nàng vẫn cảm thấy không được ổn, do dự nói: “Nếu không chàng đừng đưa tỷ ấy về nhà nữa, ta có thể không cho tỷ ấy bạc……”

Tạ Uẩn nắm tay nàng đi ra khỏi nhà kề, lặng lẽ nói: “Đừng lo lắng, nàng ta có thể chạy ra lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai.”

Tuy rằng lần này hắn sẽ không để nàng ta chạy ra dễ dàng như vậy, quá dễ dàng luôn khiến nàng ta không nhớ kỹ.

Trước kia từ trong miệng của Tịnh Liễm hắn đã nghe qua về cái người đường tỷ luôn bắt nạt Tang Yểu, bởi vì Tang Yểu không nhắc đến nên hắn cũng không quan tâm. Hôm nay nếu không phải nhìn Tang Yểu đối xử với người đường tỷ này cũng còn được, thì hắn cũng không chỉ dọa nàng ta như vậy thôi đâu.

“Nàng quá dễ dàng đồng ý với nàng ta thì nàng ta sẽ cho rằng để nàng giúp đỡ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” (Chuyện hiển nhiên)

“Nếu không làm cho nàng ta cảm thấy thật sự sợ hãi thì nàng ta sẽ vẫn không coi trọng lời nói của nàng.”

Tang Yểu cảm thấy Tạ Uẩn nói có lý, lúc trước tỷ tỷ đã đánh Tang Nhân Nguyệt như vậy nhưng cũng chưa làm Tang Nhân Nguyệt học được bài học nào. Lần này cũng nên dọa nàng ấy một chút.

Hy vọng cuộc sống của nàng sẽ không bao giờ phải nghe thấy hai chữ đồ ngốc này nữa.
Bình Luận (0)
Comment