Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 8

Thời gian từng giọt từng giọt trôi đi, Tịnh Liễm chỉ cảm thấy bên trong xe ngựa này vô cùng dày vò, hắn lại không khỏi suy đoán hay thật ra là bị chủ tử phát hiện. Chỉ là nội dung quá mức vô lễ nên chủ tử căn bản nói không nên lời là bản thân xem qua, cho nên hắn mới bí mật ném đi.

Hôm nay hắn (TU) nói mấy chuyện này thật ra là đang âm thần cảnh cáo hắn đúng không?

Hắn đoán không nổi nữa.

Hắn căn bản không cách nào tưởng tượng được quyển sách của hắn bị mất thì hắn nên làm cái gì đây.

Bị người khác thấy là một chuyện, nhưng đó là hắn tỉ mỉ sáng tác và thành quả dốc lòng nghiên cứu hơn một năm.

Vô số ngày đêm khêu đèn cực khổ viết, lật xem sách cổ, trốn đông trốn tây nơm nớp lo sợ…… Là thư đồng của nhà quyền quý, mỗi ngày hắn đều phải đối mặt với áp lực đến từ bốn phương tám hướng. Hầu hạ bên cạnh Tạ Uẩn càng phải luôn giữ vững tinh thần mọi lúc, hắn không thể có nhược điểm, luôn phải khôn khéo linh hoạt để trở thành lưỡi dao sắc bén của Tạ gia.

Quyển nhật ký của hắn, là thứ duy nhất để hắn giảm bớt áp lực và là đồ vật an ủi hắn.

Khuôn mặt của Tịnh Liễm tái nhợt, bên ngoài không có gợn sóng nhưng trong lòng đã vô cùng tuyệt vọng.

Mà giờ phút này, trong Cung Tịch Nguyệt sau khi Tang Yểu miên man suy nghĩ thì lại nhớ tới chuyện phụ thân căn dặn trước khi nàng đi.

Nàng tự giác cảm thấy bản thân không nên lãng phí thời gian ở trên chuyện làm tỷ tỷ tin tưởng Tạ Uẩn thích nàng. Trên thực tế, đây cũng không phải là chuyện vô cùng quan trọng.

“Đúng rồi tỷ tỷ.”

Tang Xu nhìn về phía nàng nói: “Có chuyện gì vậy?”

Tang Yểu luôn cảm thấy việc này khó có thể mở miệng, nàng lặng lẽ liếc mắt nhìn cung nữ bên cạnh tiếp theo nhỏ giọng nói: “Trước khi đi phụ thân dặn dò muội nhắc nhở tỷ, phải chú ý con nối dõi.”

Tang Xu ừ một tiếng nói: “Ta biết rồi.”

Tang Yểu ôm Tang Xu cánh tay, lại rầu rĩ mở miệng: “Tỷ tỷ, thật ra muội chỉ muốn tỷ sống vui vẻ hạnh phúc ở trong hoàng cung. Nếu tỷ không muốn sinh con thì coi như không nghe thấy là được rồi.”

Tang Xu nghe vậy thì cười khẽ một tiếng, nàng giơ tay mềm nhẹ nhéo nhéo khuôn mặt mềm mụp của Tang Yểu, “Yểu Yểu, muội không hiểu, đứa nhỏ này cần thiết phải được thụ thai.”

Thật ra Tang Yểu không phải không hiểu, nàng đơn giản có thể đoán được một vài chuyện. Đơn giản chính là hậu cung đấu đá quyền lợi, con vua ở bất kỳ thời điểm gì đều là một tấm át chủ bài.

Nàng chỉ cảm thấy nó cũng không quan trọng đến như vậy, giống như bây giờ là rất tốt rồi. Càng đứng ở trên cao thì càng có nguy hiểm ngã xuống, huống hồ sinh con dưỡng cái cũng không phải là một việc đơn giản, nàng không muốn tỷ tỷ lấy mạng sống đi mạo hiểm.

Tang Xu vừa nhìn thấy biểu cảm của Tang Yểu thì biết ngay là nàng đang suy nghĩ cái gì, nhưng nàng ấy cũng không giải thích quá nhiều với Tang Yểu mà là chọn lý do quan trọng nhất và trực tiếp nhất.

Nàng ấy đè thấp giọng nói, hù dọa ở bên tai Tang Yểu nói: “Dựa theo luật lệ, nếu Thánh Thượng xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phi tần không có con nối dõi phải cùng nhau tuẫn táng.”

Hai chữ tuẫn táng hầu như nổ tung ở bên tai Tang Yểu.

Nàng đột nhiên trừng lớn hai mắt, sau đó nắm chặt cổ tay của tỷ tỷ: “Vậy vậy vậy vậy phải làm sao bây giờ!”(Ứng dụng TᎩT)

Tuy tuổi tác của Thánh thượng không lớn nhưng mấy năm nay nhìn lại thân thể càng thêm hư nhược. Hai má hãm sâu, bước chân phù phiếm giống như con thuyền lênh đênh, nói không chừng ngày nào đó sẽ phải cưỡi hạc về Tây Thiên, lúc đó tỷ tỷ của nàng đang ở trong độ tuổi đẹp nhất……

“Đừng lo lắng.”

Sao có thể không lo lắng được chứ, nàng càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ. Lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh, nếu thật sự không thể mang thai thì cũng không thể cứ như vậy mà bị tuẫn táng chứ. Nàng nuốt nuốt nước miếng, bắt đầu nghĩ một ít chuyện đường ngang ngõ tắt: “Nếu không…… Nếu không chúng ta lừa bệ hạ đi?” (Đường ngang ngõ tắt: Cách làm không thật thà, không thẳng thắn.)

Tang Xu nhéo nhéo gương mặt của thiếu nữ nói: “Không muốn cái đầu của mình nữa sao?”

Nàng ấy lại an ủi nói: “Bệ hạ long thể khoẻ mạnh, không cần lo lắng. Muội trở về nói cho phụ thân, nói việc này ta hiểu rõ trong lòng.”

Tang Yểu thầm nghĩ, chuyện do ý trời này thì tỷ có thể hiểu rõ gì chứ, hốc mắt của thiếu nữ chảy ra nước mắt nói: “Ta trở về giúp tỷ đi cầu xin Quan Thế Âm Bồ Tát, nghe nói Tống Tử Quan Âm ở chùa Thừa Thiên rất linh nghiệm.”

“Muội là một cô nương chưa xuất giá thì đi cầu Tống Tử Quan Âm làm cái gì chứ, muội cứ ngoan ngoãn đợi ở trong nhà là được rồi.”

Nói xong nàng ấy lại tiếp tục nói tiếp: “Không nói cái này nữa Yểu Yểu, ngoại trừ Tạ Uẩn thì muội có còn thích công tử nhà nào không?”

Tang Yểu: “Muội không thích Tạ Uẩn.”

“Được được, không thích, vậy ngoại trừ Tạ Uẩn thì còn có ai không?”

Tang Yểu cẩn thận suy nghĩ một lúc, tiếp theo lắc đầu nói: “Không có.”

Tang Xu nghe vậy thì lập tức thở dài một tiếng.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, đối tượng Yểu Yểu vừa mới biết yêu sẽ là Tạ Uẩn.

Hắn là đám mây phía trên vạn người, đây chú định là một tình yêu đơn phương không bệnh mà chết.

Nhưng nàng ấy cũng không nói ra được lời khuyên kêu Tang Yểu từ bỏ.

Tuổi tác của Tang Yểu đã được mười bảy tuổi, lại có gương mặt xinh đẹp như vậy. Cho dù là như vậy thì muội ấy cũng rất khó dựa vào gương mặt xinh đẹp này gả cao được, sau này nói không chừng là thiếp thất của công tử đại tộc nào đó hoặc là tục huyền của quan lớn.

Nếu muốn cho Tang gia lớn mạnh, đây là vận mệnh Tang Yểu không thể chạy thoát được, nữ nhi của các nhà thế gia đều làm như vậy.

Tuy nói là như vậy nhưng nàng ấy vẫn muốn tranh thủ giúp Tang Yểu một lần, vì vậy nói: “Yểu Yểu, qua mấy ngày nữa sẽ là tiệc sinh nhật của Thái tử.  Con cháu thế gia đều sẽ đến đây, muội có thể đi với phụ thân tiến cung.”

Tạ Uẩn đương nhiên cũng sẽ lại đây.

Tang Yểu vốn không thích tham gia yến hội trong cung nhưng nàng là một người nhát gan nên luôn không muốn làm người đặc biệt. Cho nên người khác đi nàng cũng sẽ đi theo, sợ người khác cảm thấy nàng không cho mặt mũi.

Tang Yểu a một tiếng, “Muội đã biết, tỷ tỷ.”

Nàng cũng không ở trong cung lâu lắm, tới buổi trưa thì dẫn theo Nhiên Đông ra khỏi Cung Tịch Nguyệt.

Nhiên Đông đi theo bên cạnh Tang Yểu, luôn cảm thấy hôm nay tiểu thư ngẩn người. Nói là đau lòng thì cũng không đúng, nói là vui vẻ thì giống như còn mang theo một chút buồn lo.

Nàng ấy do dự mở miệng nói: “Tiểu thư, người đang gặp phải chuyện gì sao, không bằng kể cho nô tỳ nghe một chút đi?”

Ngày thường Tang Yểu sẽ không giấu Nhiên Đông chuyện gì, nhưng hôm nay việc này thật sự rất khó mở miệng, nàng rối rắm nửa ngày, vẫn thay đổi một cái cách nói uyển chuyển khác để biểu lộ sự khó hiểu của mình.

“Ngày hôm qua ta đọc một quyển thoại bản……”

Nhiên Đông ừ một tiếng và nói: “Sau đó thì sao?”

Tang Yểu thật sự rất khó hiểu và nói: “Bên trong có một nam nhân, nhìn phong quang tễ nguyệt. Hắn đặc biệt thích một vị tiểu thư nhưng ngày thường hai người không có liên hệ gì, nam nhân kia thường ảo tưởng bản thân và vị tiểu thư kia làm chuyện đó ở các nơi khác nhau. Xe ngựa, thư phòng, cửa sổ gì đó, thậm chí còn có ở trong rừng cây, một phút đều không ngừng nghỉ. Ngươi nói nam nhân đều là bộ dáng này sao? Mặc kệ bề ngoài trông đứng đắn bao nhiêu thì cũng giống như vậy.”

Nhiên Đông: “…… Tiểu thư, thoại bản mà người xem tên là gì vậy?”

Tang Yểu nói: “Ta đã quên tên rồi.”

Nhiên Đông nói: “Đương nhiên là không phải rồi? Ai sẽ cả ngày nghĩ việc này chứ, nô tỳ thấy nam nhân kia tám phần là một người mặt người dạ thú.”

Tang Yểu lại nói: “Nhưng nam nhân kia ngày thường không gần nữ sắc, bên người không thê thiếp cũng không thông phòng, không giống một người cầm thú đâu.”

Nhiên Đông lại nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Vậy có lẽ là hắn quá thích vị tiểu thư kia lại không dám thổ lộ, vì vậy cho nên quá mức đè nén tương tư nên mới biến thành ma?”

Thành một con ma háo sắc, Nhiên Đông yên lặng bổ sung ở trong lòng.

Tang Yểu ngạc nhiên: “Đây…… Cũng có khả năng”

“Nhưng ta nghĩ không rõ, vị kia tiểu thư trông cũng rất bình thường mà.”

Nàng luôn không hề có bất kỳ tự tin gì với bản thân, hơi chột dạ nói: “Dung mạo bình thường, dáng người cũng không tốt lắm, gia cảnh cũng vậy, cãi nhau cũng cãi không lại người khác,có vẻ không quá uy phong. Cầm kỳ thư họa thật ra cũng còn được nhưng nếu so sánh với các tiểu thư nhà khác……”

Như vậy không thể được, Tang Yểu xấu hổ lại bắt đầu khen bản thân một chút. “Nhưng cũng không phải là tệ như vậy, ít nhất vị tiểu thư kia……”

Trầm mặc nửa ngày, Tang Yểu nói: “Có một chút thông minh, ăn cũng không nhiều lắm.”

Nhiên Đông mỉm cười, vẫn chưa nghĩ nhiều nói: “Tiểu thư, ngài không hiểu.”

“Tình yêu trên đời này, trước nay không có bất kỳ lý lẽ gì.”

Nàng ấy sâu xa khó đoán nói: “Yêu người có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần thì có lẽ là thấy sắc nảy lòng tham, nhưng nếu yêu người bình thường thì đó mới thật sự là yêu.”
Bình Luận (0)
Comment