Nhất Niệm Cửu Thiên

Chương 50


“Bạch tỷ tỷ, ngươi không cần phải bi quan như vậy vẫn còn cách khác mà?”Bạch Vân Vân đi đến gõ đầu Trác Phàm một cái nói: “Đã bảo với ngươi đừng gọi ta là Bạch tỷ tỷ có nghe không hả? Thật sự không còn cách nào khác, ta thân là tổng lâu chủ không thể không cùng tồn vong với Minh Nguyệt Lâu.

Xin ngươi hãy coi như là giúp ta lần này.”“Vân Vân, nàng có nghe ta nói gì không? Ta nói vẫn còn cách.” Trác Phàm thấy nàng vẫn không chịu nghe mình nói liền nắm lấy cánh tay thon dài của nàng lớn tiếng nói.“Làm gì còn cách nào, ngươi đừng nói lời vô nghĩa ta không muốn nghe.” Bạch Vân Vân vốn là người quật cường, nhưng lúc này cũng không thể không yếu đuối.

Nàng đã quá mệt mỏi với những chuyện đã xảy ra.

Nàng trả lời một cách bất lực, nước mắt không ngừng trào ra ướt hết cả khăn che mặt.Trác Phàm thấy nàng dãy dụa không chịu ngồi im bèn hung hăn đem nàng ôm vào trong lòng nói: “Cô gái ngốc à, nghe ta nói này.”Bị ôm chặt trong lòng của Trác Phàm, Bạch Vân Vân thoáng hoảng hốt nhưng cảm nhận được hơi ấm từ trong người đối phương làm nàng bình tĩnh trở lại.

Chưa bao giờ nàng cảm thấy an bình như lúc này, có lẽ vì lúc trước phải một mình gồng gánh cả gia tộc nên nàng phải tỏ ra mạnh mẽ, đến khi yếu lòng lại tìm được một chỗ dựa.

Hai tay nàng không khỏi chủ động mà đưa lên ôm lấy vòng eo của hắn.Trác Phàm thấy nàng không còn phản kháng lại thấy nàng đưa tay ôm lại mình không khỏi nghĩ thầm: “Ta chỉ là muốn nàng bình tĩnh lại thôi vậy mà còn chiếm tiện nghi của ta.


Mà kệ đi, cảm giác cũng không tệ lắm.”Một lúc sau, Bạch Vân Vân mới từ từ rời khỏi người của Trác Phàm, đôi mắt to tròn còn đẫm nước mắt ngước nhìn lên khuôn mặt của hắn.

Nàng đỏ mặt, ngay cả tai cũng đỏ lên.

Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị người đàn ông nào khác ngoài bố và đệ đệ của nàng ôm vào lòng vậy mà bây giờ lại xuất hiện người thứ ba.Nàng khẽ cắn môi nói: “Cho ngươi không cần gọi ta là tỷ tỷ thôi thế mà còn can đảm chiếm tiện nghi của ta còn chửi ta là cô gái ngốc.

Nói đi ngươi muốn chết bao nhiêu lần.”Trác Phàm cười khổ một tiếng gãi đầu nói: “Ai bảo nàng không chịu nghe ta nói nên ta mới đành ra hạ sách này.”“Thật không? Ngươi nói xem ngươi có cách gì?” Bạch Vân Vân nghi ngờ hỏi, sau đó đưa tay lên khuôn mặt nhẹ nhàng kéo khăn che xuống.

Đôi môi đỏ mọng của nàng còn mang một vẻ châm biếm pha chút lém lỉnh.Trác Phàm lần nữa nhìn thấy khuôn mặt kia không khỏi thầm than một tiếng “Đúng là hai nước hại dân.” Hắn vội quay sang một bên khác cố bình tĩnh mà nói: “Ta nói là chuyện đối phó với tên thiên tài luyện đan của Dược Thải Đường cứ giao cho ta là được.”Nghe Trác Phàm nói thế, Bạch Vân Vân cũng bắt đầu nghiêm túc lại hỏi: “Để ngươi tham gia? Ta biết ngươi có thủ pháp luyện đan điêu luyện.

Nhưng tu vi của ngươi không đủ, e rằng không thể luyện chế cao giai đan dược.”Trác Phàm nghe thế mỉm cười làm khuôn mặt đáng tin tưởng nói: “Vậy nàng không tin tưởng ta sao?”Nhìn thấy hắn tự tin như vậy, Bạch Vân Vân ngẩn người.


Đúng thế, còn cách nào khác sao? Dù sao đây cũng là cơ hội duy nhất cũng là một đường sinh cơ cho Minh Nguyệt Lâu.

Nàng đỏ mặt khẽ gật đầu.Trác Phàm thấy Bạch Vân Vân chịu nghe lời không khỏi hài lòng gật đầu.

Tay hắn không tự chủ mà đưa lên sờ lấy đầu nàng.Bạch Vân Vân còn đang ngại ngùng chợt thấy có gì đó không đúng bèn dẫm mạnh vào chân Trác Phàm một cái làm hắn đau đến vặn vẹo khuôn mặt.

Hắn có chút oán hận nhìn nàng chợt thấy nàng làm một cái mặt quỷ rồi chạy đi.

Trác Phàm thấy vậy liền đuổi theo.Một hồi sau, Trác Phàm đuổi kịp bắt lấy cánh tay của Bạch Vân Vân.

Trùng hợp chính là nàng như bị mất đà ngửa ra sau làm hắn vội vàng đưa tay đỡ lấy đầu nàng rồi cùng nhau nằm dưới đất đôi mắt cùng nhau nhìn lên trời xanh mỉm cười.Lúc sau, Bạch Vân Vân đang gối đầu trên tay Trác Phàm chợt lên tiếng: “Chàng có biết không, chàng là người con trai thứ ba nhìn thấy được khuôn mặt thật của ta sau phụ thân ta cùng đệ đệ ta đấy.”Trác Phàm nghe thế không khỏi ngẩn người môi khẽ nhếch lên mỉm cười lên tiếng: “Nàng cũng quá kẹo kiệt đi.


Xinh đẹp đến như vậy lại phải mang khăn che giấu.

Lần trước còn hóa trang trên mặt một cái bớt đen to tướng nữa chứ.”Bạch Vân Vân tức giận đưa tay gõ đầu hắn một cái rồi mới một mặt ngại ngùng nhỏ nhẹ nói: “Chàng không biết gì cả, từ nhỏ mẹ đã cho ta mang khăn che mặt còn dặn ta không được để người khác nhìn thấy.

Bà ấy bảo nếu sau này có người con trai nào khác nhìn thấy mặt ta thì ta phải giết người đó nếu không…”Nói đến đây nàng hơi ngập ngừng, Trác Phàm một mặt ngây thơ hỏi: “Nếu không làm sao? Nàng muốn giết ta sao?”Bạch Vân Vân đỏ mặt liếc xéo hắn một cái lại ngập ngừng nói: “Nếu không ta phải bỏ hết tất cả đi theo người đó và nhận hắn làm trượng phu.” Khuôn mặt của nàng vốn đã kinh thiên tuyệt diễm, bây giờ còn tô chút phiếm hồng càng làm cho nàng vô cùng khả ái động lòng người.Trác Phàm lại ngẩn người, nhất thời hắn còn chưa xử lí hết thông tin: “Nàng nói vậy là có ý gì, nàng muốn làm vợ ta sao?” Hắn cứ ngơ ngác như thế nhìn Bạch Vân Vân cũng đang mở to đôi mắt to tròn long lanh như viên minh châu nhìn mình.Trác Phàm bây giờ rất mâu thuẫn, hắn tu luyện theo con đường ma đạo, vì nữ nhi tình trường mà dừng lại sau này ắt hẳn sẽ sinh ra tâm ma làm hắn lạc lối.

Nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp đang nằm tựa trên cánh tay mình kia, hắn không thể phủ nhận rằng mình đã có tình cảm với nàng.

Cuối cùng hắn quyết định: “Mặc kệ sau này có như thế nào, chỉ cần có nàng bên cạnh thì ta chết cũng xứng đáng.”Nghĩ đến đây, hắn đưa tay ôm lấy người ngọc vào trong lồng ngực, cảm giác như có tất cả thế giới trong tay.

Bạch Vân Vân cũng nhu thuận chui rút vào trong lồng ngực hắn, trên miệng còn nở ra một nụ cười hạnh phúc.Hai người cứ ôm lấy nhau như vậy đến tận khi trời tối.

Bạch Vân Vân từ từ rời khỏi vòng tay kia ngồi dậy, nàng quay lưng về phía Trác Phàm rồi đưa tay sửa lại đầu tóc rối của mình.


Trác Phàm nhìn bóng lưng kia, lại thấy mái tóc bồng bềnh bị gió làm cho uốn lượn trước mặt không khỏi hít sâu một hơi.

Hương tóc của nàng theo cơn gió nhè nhẹ mà đi thẳng vào mũi của Trác Phàm.

Một cảm giác khoan khoái lần đầu tiên hắn cảm nhận được.

Hắn cũng ngồi dậy đưa tay ôm lấy vòng eo thon gọn kia không muốn rời đi.Bạch Vân Vân thấy hắn làm như vậy không khỏi tức giận nói: “Ôm còn chưa đủ sao?”“Bao nhiêu cũng không đủ.”“Thôi đi, từ bao giờ chàng dẻo mồm như vậy?”“Mới vừa rồi.”Nghe Trác Phàm trả lời ngay lập tức những câu hỏi của mình, khóe miệng Bạch Vân Vân nhếch lên vờ tức giận nói: “Đủ rồi! Mau trở về thôi.

Hai ngày nữa sẽ rất mau đến thôi.”Nghĩ gì đó, nàng nhẹ giọng nói: “Nếu đến lúc đó chàng không thể đạt được quán quân thì hãy nhanh chóng rời đi có được không?”“Ta nhất định sẽ là Đan vương của đại hội.” Lời nói này của Trác Phàm phát ra đầy tự tin.

Sau đó hắn rời vòng eo của Bạch Vân Vân rồi cùng nàng trở về..

Bình Luận (0)
Comment