Thảm đỏ một đường dẫn từ trà thính đến tân phòng, Kỷ Vân Hương giá y may bằng lăng la tiến cống đắt đỏ vừa qua khỏi bình phong liền vứt mạnh phượng khăn vào ma ma bên cạnh, tay lăm lăm ấm sứ:
-
Cút! Cút ngay ra ngoài! Niệm Tư Huyền mày liễu chau nhẹ, nhìn mấy bóng người lờ mờ xung quanh. Tưởng Giai Lệ lùi tránh ấm trà trong tay Kỷ Vân Hương, vô tình đứng kế cận nàng, giọng điệu trào phúng hàm chứa nhiều phần thỏa mãn:
-
Xem ra đại ca ta đã uổng phí công sức rồi! Tam Công chúa phiền chán xem kịch, nàng ta hừ một tiếng đoạt luôn ấm sứ của Kỷ Vân Hương vứt xuống sàn, tạo nên thanh âm chát chúa khó chịu:
-
Có bản lĩnh thì đi tìm Cửu điện hạ, ngươi ở đây muốn hù dọa ai? Bản Công chúa đến tân phòng này đã là cho ngươi mặt mũi! Năm xưa Cửu hoàng tẩu bản Công chúa còn chưa từng hạ mình thế này! Kỷ Vân Hương không nói gì được, chỉ đành im lặng, hồi lâu nàng ta nức nở khóc, châu ngọc trên tóc lung lay như sắp đổ:
-
Lăng Vương điện hạ không cùng ta bái đường... Niệm Tư Huyền kinh ngạc trong lòng, nàng chậm rãi nắm lấy tay Kỷ Vân Hương:
-
Điện hạ đoán chừng có nỗi khổ tâm! Muội đừng nên đau lòng nữa! Kỷ Vân Hương từ đầu cố gắng mạnh mẽ, hiện tại được nghe lời mềm mỏng, không nén nổi ủy khuất:
-
Buổi sáng rước dâu Lăng Vương đã không đến Kỷ phủ, vừa rồi cũng để người khác bái đường hộ... Niệm Tư Huyền không rõ trong lòng là loại tư vị gì, vốn dĩ không nên vui sướng khi thấy người gặp họa, nhưng tâm của nàng lúc này nhẹ nhõm đi rất nhiều:
-
Nghe nói điện hạ nhiễm phong hàn, sức khỏe có lẽ bất tiện! Kỷ Vân Hương quầy quậy lắc đầu, Niệm Tư Huyền cũng biết bản thân an ủi vụng về. Hạ Lan Lăng Quân phong hàn cũng đã là chuyện của tháng trước, vả lại đại hôn là việc hệ trọng, Hạ Lan Lăng Quân đây chính là thể hiện thái độ chê bôi Kỷ Vân Hương. Chính thê chưa vào cửa đã bị lãnh bạc.
Tưởng Giai Lệ tự mình rót trà, vẫn chưa thôi đổ dầu vào lửa:
-
Dù sao trong phủ cũng chỉ có một trắc phi một tiểu thiếp, ngươi vào đây với thân phận Vương phi cao hơn hẳn một bậc, chỉ phải chịu chút ủy khuất...cũng chẳng đáng là gì! Niệm Tư Huyền cảm nhận được bàn tay Kỷ Vân Hương run rẩy từng cơn, nàng khẽ lắc đầu. Vương phi nếu vô sủng thì cùng thị thiếp chỉ hơn kém một cái danh phận. Huống hồ Hạ Lan Lăng Quân thái độ đã bày tỏ rõ ràng. Niệm Tư Huyền nghe không khí nồng đậm ngột ngạt, nàng nói thêm mấy câu liền ra ngoài.
Gió xuân thổi qua hàng lang mát dịu, Niệm Tư Huyền nhìn lên vầng dương chói sáng, đôi mắt chớp dài mấy lần. Chỉ khoảng nửa khắc, Niệm Tư Huyền đã có thể nhìn được cảnh vật xung quanh, tuy rằng thị lực vẫn không bằng thường ngày. Niệm Tư Huyền chọn một góc hành lang khuất, thong thả ngồi xuống.
Châu Ẩn rút quạt giấy phe phẩy sau lưng nàng, lại nói:
-
Vừa rồi em có hỏi ma ma hầu tân Vương phi, điện hạ không chỉ để người khác thay thế bái đường mà còn không tiếp đãi quan khách! Đã vào giữa trưa, nắng rơi gay gắt, Niệm Tư Huyền thấm đi mấy giọt mồ hôi trên vầng trán trơn bóng:
-
Nếu thật sự không cần tốt nhất nên hủy hôn, nàng ta dùng sao cũng là hoàng hoa khuê nữ...đã gả đi thế này... Niệm Tư Huyền đang suy nghĩ thì dường như nghe được rì rầm thanh âm trò chuyện, nàng ra hiệu Châu Ẩn im lặng, cả hai tiến đến góc tường. Châu Ẩn nheo mắt nhìn vào, gương mặt bừng lên hốt hoảng:
-
Nhị thiếu...là nhị thiếu gia...còn người kia hình như là Kiến Xương Hầu! Trên tay Trịnh Thần lúc này là một bình rượu bạch ngọc, Niệm Tư Huyền có thể thấy rõ hắn đang trút một loại bột trắng vào trong. Ngược lại với Châu Ẩn sợ sệt, Niệm Tư Huyền đợi Kiến Xương Hầu đi khỏi mới thong thả đến cạnh Trịnh Thần:
-
Nhị ca! Trịnh Thần giật nảy người, suýt thì đánh rơi bình rượu, hắn nhét vội lọ dược vào tay áo, miễn cưỡng cười:
-
Muội...đang làm gì ở đây vậy? Niệm Tư Huyền chậm rãi vòng quanh Trịnh Thần, làn hơi hăng nồng ngọt ngào lan tràn chóp mũi, Niệm Tư Huyền liếc nhanh xuống bình rượu:
-
Muội ở đây xem người khác hạ xuân dược! Trịnh Thần lâm vào cùng quẫn, hắn bình tĩnh nhìn bốn hướng rồi nhỏ giọng:
-
Chúng ta là người nhà... Niệm Tư Huyền khẽ lắc đầu, nàng khoanh tay đối diện hắn:
-
Huynh là loại nam nhân gì? Còn dùng kế sách hèn hạ này để cưỡng đoạt nữ tử? Trịnh Thần cảm thấy trong lòng thập phần oan uổng, nhưng vì không thể tiết lộ, hắn suy nghĩ một lúc lâu mới nói:
-
Xem như ta nợ muội lần này! Về sau ta sẽ trả ơn muội! Vả lại...rồi muội cũng sẽ biết! Niệm Tư Huyền nâng mi mắt, lại thấy gương mặt Trịnh Thần vô cùng nghiêm túc, nàng nghiêng người tránh sang một bên. Trịnh Thần gật đầu cảm tạ, bóng áo gấm hoa lệ khuất dần sau hành lang.
Châu Ẩn nhìn theo Trịnh Thần, không giấu nổi tâm tình:
-
Tiểu thư thế mà còn giúp đỡ hắn! Niệm Tư Huyền liếc mắt Châu Ẩn, âu yếm mắng một tiếng:
-
Ngốc nghếch, ta đang nắm nhược điểm của hắn, chuyện này là can hệ đến Kiến Xương Hầu, chúng ta có thể trực tiếp đối đầu sao? Niệm Tư Huyền quay lại tân phòng khi đã qua giờ thiện, trong phòng rôm rả cười nói. Đại hôn của Kỷ Vân Hương cùng nàng mười phần đều khác biệt, năm đó khi kiệu hoa nàng đến Lăng Vương phủ đã là quá trưa, sau khi bái đường liền vào tân phòng với mấy vị tỉ muội. Tiệc rượu tàn Hạ Lan Lăng Quân một đường đến Phượng Hoàng lâu cùng nàng hợp cẩn giao bôi.
Hiện tại Kỷ Vân Hương phượng mão đã tháo xuống lại tự nhiên dùng cơm uống trà, Niệm Tư Huyền tuy không nói ra, nhưng kỳ thực hôn lễ nàng ta không khác nạp thiếp mấy phần. Có hơn cũng chỉ ở bộ giá y trên người và trăm rương hồng trang theo sau.
Tân phòng không nhiều cố kỵ, bên cạnh Tưởng Giai Lệ lúc này là Trịnh Mẫn Doanh, bộ dáng tươi tắn không để lộ chút biểu tình nào. Niệm Tư Huyền điềm tĩnh ngồi xuống, nơi này một thê một thiếp đang đấu đá nhau, nàng bất đắc dĩ cũng giống như Tưởng Giai Lệ, trở thành người xem.
Trịnh Mẫn Doanh thấy nàng đến, hồ hởi một tiếng đại tỉ, mở lời:
-
Buổi chiều trong phủ có tổ chức thả hoa đăng, muội đã chuẩn bị rất nhiều hoa đăng ở đây để các vị tỉ muội cùng viết lời chúc mừng đại hôn điện hạ! Tưởng Giai Lệ thoáng nhìn Kỷ Vân Hương, cố ý khen ngợi Trịnh Mẫn Doanh:
-
Có tâm sức với điện hạ như vậy, chẳng trách Trịnh Trắc phi đây nhiều năm độc sủng! Trịnh Mẫn Doanh phất tay thỏa mãn cười, vờ như ý tứ:
-
Đó là chuyện của quá khứ, hôm nay Vương phi ở đây mới là người cùng điện hạ kết tóc! Niệm Tư Huyền đón lấy hoa đăng, thong thả đề thơ, Trịnh Mẫn Doanh càng bày ra nhiều thứ mới mẻ, càng khiến hôn lễ của Kỷ Vân Hương kém phần quy củ. Cái gì mà thả hoa đăng, Niệm Tư Huyền chỉ cảm thấy thật giống một loại hội hè hỗn tạp.
Cố nhiên Kỷ Vân Hương cũng hiểu rõ ý đồ của Trịnh Mẫn Doanh, gương mặt Kỷ Vân Hương lúc này đã đỏ bừng tức giận. Nhưng vốn dĩ ngày vui không nên cau có, huống hồ nếu Hạ Lan Lăng Quân không chấp thuận, Trịnh Mẫn Doanh cũng đã không làm càn.
Chập tối, không khí dịu mát, sương nhẹ bắt đầu giăng ngang mặt hồ xanh trong như ngọc. Hai đoạn cầu dẫn lối thủy tạ đèn lồng vàng rực treo cao lung linh lãng mạn.
Lăng Vương phủ thời điểm này không còn khách nhân lạ mặt, Niệm Tư Huyền cùng Tưởng Giai Lệ chậm bước dạo quanh hồ, xa xa có thể trông thấy đầy đủ các vị hoàng tử đang trò chuyện. Tưởng Giai Lệ chỉ tay về phía trước:
-
Kia có phải là Trịnh Như Bình? Trịnh Như Bình xiêm áo là lượt đang đứng cạnh Kiến Xương Hầu, cả hai thân mật cười nói, thi thoảng Kiến Xương Hầu còn vuốt ve mái tóc nàng ta.
-
Đúng là muội ấy! Tưởng Giai Lệ cong môi cười cợt, khăn tay cũng vung lên:
-
Muội còn không biết Kiến Xương Hầu có ý trung nhân! Niệm Tư Huyền không thấy mối quan hệ này có gì khác lạ, Hạ Lan Tu Kiệt hậu viện còn trống nội nhân, Trịnh Như Bình chưa từng đính ước. Huống hồ nhị lão gia phẩm cấp lại cao, mà Ly gia cũng là cao môn đại hộ, có thể nói môn đăng hộ đối.
Tưởng Giai Lệ kéo tay Niệm Tư Huyền vào trong thủy tạ, Hạ Lan Lăng Quân đang bên cạnh bàn đá còn đang lười nhác viết mấy câu chúc mừng. Hắn không vận hỷ phục, trên người vẫn đạm mạc hắc y, choàng áo lông thú sẫm màu, thắt lưng đeo một đôi ngọc bội hổ phách. Niệm Tư Huyền không nhìn rõ được hỷ giận trong mắt Hạ Lan Lăng Quân, chỉ thấy hắn từ đầu đã vô cùng im lặng.
Trịnh Mẫn Doanh đối với việc chiêu đãi trong Vương phủ nhiều năm sớm quen, lúc này nàng ta chuẩn bị mấy đôi thuyền nhẹ, Hạ Lan Tu Kiệt đã cùng Hạ Lan Yến Minh lên một chiếc thả trôi ra giữa hồ.
Tưởng Giai Lệ giật giật tay áo Niệm Tư Huyền:
-
Trịnh tỉ tỉ có muốn đi với ta? Niệm Tư Huyền thành thật lắc đầu, tháng ba vẫn còn sương giá, nàng có chút sợ cái lạnh. Tưởng Giai Lệ không ngăn được hứng thú, sau một hồi cũng lôi kéo được Trịnh Như Bình lên thuyền.
Hạ Lan Lăng Quân vừa hoàn thành lời chúc trên hoa đăng, nhìn thấy Niệm Tư Huyền tựa người trông ra xa xăm, yên lặng đem đến cạnh nàng một ly rượu. Niệm Tư Huyền không rõ bản thân đang nghĩ gì, lại uống cạn.
Niệm Tư Huyền đặt ly trên bàn đá, giễu cợt:
-
Điện hạ đang lo lắng cho tân nương sao? Người còn không mau quay về Quế Chi viện! Hạ Lan Lăng Quân đứng phía sau nàng che chắn gió rét, hơi thở trầm thấp từ lồng ngực nặng nề phát ra đều đặn. Hắn lặng lẽ ở đó, lặng thinh không trả lời.
Niệm Tư Huyền như hít phải một ngụm khí lạnh, đáy lòng cuộn lên một cỗ chua đắng, nàng mím môi rời khỏi thủy tạ muốn bước xuống thuyền. Hạ Lan Lăng Quân cau mày vội vàng nắm lấy tay nàng, hắn nhỏ giọng:
-
Cẩn thận! Niệm Tư Huyền hừ một tiếng, bước chân càng nhanh:
-
Không cần điện hạ phiền lòng! - Điện hạ cứ yên tâm, có thiếp đi cùng Thuần Hi Quận chúa chắc chắn sẽ an toàn! Niệm Tư Huyền và Hạ Lan Lăng Quân cùng lúc nhìn sang, Trịnh Mẫn Doanh khăn lụa che miệng yểu điệu tiến đến, sâu sắc ánh nhìn hướng vào Niệm Tư Huyền:
-
Tỉ tỉ, vừa hay muội có chuyện muốn cùng tỉ trò chuyện a! Hạ Lan Lăng Quân xoa xoa mi gian, cái hắn không yên tâm nhất với Niệm Tư Huyền chính là Trịnh Mẫn Doanh. Hạ Lan Lăng Quân bất lực ra hiệu với Tạ Phong, hạ lệnh chọn một con thuyền khác.
Tạ Phong khoanh tay đánh giá số thuyền còn lại, thản nhiên:
-
Đằng nào cũng sẽ xảy ra chuyện! Điện hạ không cần phải vội vã như vậy! ___________________