Trung thu.
Buổi sáng thiên địa mờ sương lạnh, hừng đông còn chưa lên, xa mã Lăng Vương phủ chầm chậm men theo sườn núi, để lại một vệt bánh xe gỗ kéo dài trên mặt đất lầy lội vì cơn mưa đêm qua.
Tạ Phong thi thoảng lại nhìn vào trong, chủ nhân vẫn đang ngủ, cằm gối lên năm đầu ngón tay, rất ưu nhã, rất yên tĩnh. Mười lăm hàng tháng, Lăng Vương đều một mình đến mộ phần Lăng Vương phi, sau đó ghé qua Bồ Đề tự. Kinh sư có hàng chục đại tự, hàng trăm cao tăng, thế mà Lăng Vương chỉ thích đến nơi thâm sơn cùng cốc trò chuyện cùng một vị sư già quét cổng chùa nhỏ.
Hạ Lan Lăng Quân áo gấm đen phủ lên đôi mắt lưu ly càng thêm u ám, hắn không ngủ, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, nét mặt không bao giờ thanh thản, suy tâm đầy phiền muộn. Hạ Lan Lăng Quân sáo ngọc vén rèm xe, ánh nắng mờ nhạt rọi lên dung mạo tuấn lãng như tạc, ngũ quan tinh diễm hài hòa đến tạo hóa cũng phải phát ghen.
Huyền phát phiêu phiêu lướt qua sống mũi cao thẳng, Hạ Lan Lăng Quân dường như tỉnh táo hơn, đường lên núi bốn bề quen thuộc, báo hiệu đã sắp đến nơi. Hạ Lan Lăng Quân trằn trọc xoay người, lẳng lặng kéo ống tay áo che đi vết thương vẫn còn sơ sài băng bó.
Linh cữu Niệm Tư Huyền được đặt sâu giữa lòng núi đá, không khí bên trong rất lạnh, đèn sơn hiu hắt soi rọi. Hạ Lan Lăng Quân lấy vò mai tửu rót ra hai chung lớn, hắn cứ uống một chung, lại kính người đã khuất một chung, nhưng lại không tâm sự gì, an an tĩnh tĩnh mà dốc hết rượu.
Tạ Phong đợi hơn một canh giờ, chủ nhân cũng rời đi, hắn như thường lệ, đánh xe đến Bồ Đề tự. Trời giữa trưa, thôn trang chân núi tỏa lên khói trắng thơm hương rượu mật, bánh nếp. Tạ Phong đã đến Bồ Đề tự rất nhiều lần, hắn không rõ chùa có trước hay bồ đề có trước, một ngôi chùa nhỏ nghiêng ngả theo dốc núi, như tựa hẳn vào gốc cổ thụ trước cổng. Chùa vô danh, không có bảng đề tên. Trong chùa cũng chỉ duy nhất một vị sư gọi là già Thệ, vừa là trụ trì vừa quét lá rụng, cũng tự thân trồng rau hái thuốc nấu cơm.
Tạ Phong kéo cương ngựa dừng xe:
-
Điện hạ, đã đến nơi rồi! Hạ Lan Lăng Quân ừ một tiếng.
Tạ Phong rùng mình, chất giọng cao ngạo lãnh đạm của một hoàng tử sớm ăn sâu vào máu thịt Lăng Vương, vô tình thốt ra cũng dễ khiến người khác kinh sợ. Kẻ như vậy, có thể vì một nữ nhân đã chết mà sinh ra phiền muộn vậy sao. Kề cận duy nhất bên Lăng Vương là hắn, cũng chỉ có hắn mới thấy được bộ mặt này của chủ nhân.
Hạ Lan Lăng Quân từ khi còn là một hoàng tử chưa nắm quyền lực, mỗi khi có dịp xuất cung hắn đã lưu lại Bồ Đề tự. Về sau được phong Vương, hắn càng đều đặn trai tịnh nơi này. Hạ Lan Lăng Quân tự nhiên đi vào, ở đây luôn có sẵn một gian phòng dành riêng cho hắn. Hạ Lan Lăng Quân tắm qua thảo dược thay bố y đơn giản, tự mình đến nhà bếp.
Già Thệ quả thật đang sắp bàn ăn, hai đĩa rau xào, ba bát cháo loãng, ở Bồ Đề tự không phân biệt chủ tớ sang hèn, ai đến cũng đều là khách, bởi thế, Tạ Phong đành phải ngồi cùng chủ nhân dùng bữa.
Hạ Lan Lăng Quân nhìn trên kệ bếp có một chiếc đèn lồng màu sắc rực rỡ, ngạc nhiên:
-
Sắp đến Trung thu rồi sao? Già Thệ ôn tồn cười:
-
Hôm nay là Trung thu, điện hạ thật hay quên! Tạ Phong nuốt vội ngụm cháo loãng, nhỏ giọng:
-
Buổi tối trong cung còn có yến hội! Hạ Lan Lăng Quân lắc đầu, hắn thật sự gần đây tâm trạng rất phiền muộn, công vụ thì càng phức tạp:
-
Không đi, bản Vương không thích náo nhiệt, không giỏi đề thơ giải đố, vắng mặt cũng chẳng sao! Già Thệ nhìn bát cháo đã nguội của Hạ Lan Lăng Quân, lại hỏi:
-
Điện hạ vẫn không buông bỏ được! Hạ Lan Lăng Quân ngừng đũa, vị rượu mai đắng nồng nơi cổ họng khiến hắn chẳng thể nuốt trôi bất cứ thứ gì:
-
Bản Vương có lẽ cần thêm thời gian! Tạ Phong thu dọn bàn ăn, Hạ Lan Lăng Quân cùng già Thệ ra phòng trước, cả hai ngồi trên sập thấp. Căn phòng trống rỗng, ngoại trừ một bức tranh cổ treo trên tường.
Già Thệ đun sôi nước trong lò than, tỉ mỉ đánh giá nam tử đối diện:
-
Điện hạ dùng nhiều xạ hương quá! Thứ đó không thuận tự nhiên, không tốt! Hạ Lan Lăng Quân cúi đầu cười, tóc mềm phất phơ mi mắt:
-
Bản Vương thân bất do kỉ! - Đã là thân bất do kỉ, điện hạ càng nên cố gắng bảo toàn thân mình! Hạ Lan Lăng Quân nhìn lên gương mặt nhăn nheo già cỗi của lão sư, hồi lâu mới chân thật nói:
-
Bản Vương trăm tính vạn tính, vẫn đánh mất nàng, bản Vương nhiều đêm thức trắng tự hỏi mười mấy năm qua thật sự đã làm được những gì! Tất cả những người bên cạnh, bản Vương chưa từng bảo vệ được ai! Hạ Lan Lăng Quân tuy là hoàng tử, nhưng lại do một cung nữ thân sinh, đến khi chín tuổi hắn mới được một lần gặp sinh mẫu. Hôm đó hắn đã rất vui vẻ, Hoàng hậu giúp hắn chọn trang phục đẹp đẽ, chuẩn bị thức ăn ngon. Hắn gọi Hoàng hậu là mẫu hậu, nhưng chỉ được gọi sinh mẫu là Quý nhân.
Trong thức ăn hắn đem đến có độc, Hạ Lan Lăng Quân tự tay giết chết chính mẹ ruột của mình!
Hạ Lan Lăng Quân thở dài, Hoàng hậu muốn một Quý nhân chết, Hoàng đế sẽ trách tội Hoàng hậu sao. Hắn chỉ có thể ngậm đắng mà tiếp tục tôn xưng kẻ thù một tiếng mẫu hậu. Cũng như hiện tại, phụ hoàng muốn hắn dùng xạ hương, hắn vô cách chống đối. Hoặc, chưa đến thời điểm đó!
Hạ Lan Lăng Quân áp tay vào mảnh ngọc treo trên cổ, cảm giác lành lạnh đưa hắn về thực tại. Lồng ngực đột ngột đau thắt, hắn lại nhớ nàng.
Hạ Lan Lăng Quân cười buồn:
-
Đại sư có tin vào hoán hồn nhập xác không? Già Thệ im lặng, đăm đăm nhìn ra khoảng không trống trải lốm đốm vài đóa cúc dại vàng rực rỡ khoe sắc trong nắng thu:
-
Người cũng đã khuất, điện hạ đừng nên lưu luyến nữa! Ấm nước trên lò than đã cạn, già Thệ lần nữa đun thêm ấm mới:
- Sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc... Hạ Lan Lăng Quân không đáp, trầm mặc nghe lách tách tiếng than nổ.
Trưa mùa thu, phương Bắc chớm lạnh, Niệm Tư Huyền nằm trong xe ngựa, nàng gối đầu lên chân Tố Đan, tay nghịch ngợm một tượng thỏ sứ sơn son. Tố Đan tỉ mỉ gỡ từng sợi tóc chủ nhân, luôn miệng than phiền:
-
Tiểu thư ít nhiều gì cũng là Quận chúa, phu nhân sao có thể để người đến điền trang trông nom thu hoạch, lại còn đưa tam tiểu thư tiến cung! Niệm Tư Huyền không rời mắt khỏi món đồ chơi, tươi cười:
-
Trịnh Nhữ Anh hiếm khi được vào cung, cứ để muội ấy đi một lần! Huống hồ yến tiệc cung đình mười ngày nửa tháng lại tổ chức, không mấy quan trọng! Tuy là nói vậy, nhưng Niệm Tư Huyền cũng hiểu được ý đồ Kỷ thị, nàng hiện tại cùng Hạ Lan Tường vẫn là đề tài đàm tiếu cửa miệng của người trong kinh sư. Nàng không tiện tham dự yến tiệc, bởi có thể gây ảnh hưởng đến mặt mũi Chiêu Quốc công phủ cũng như con đường lên chính thê của Trịnh Mẫn Doanh.
Có điều, Kỷ thị phân phó nàng trông coi mùa vụ thôn trang lúc này ai ai nhìn vào cũng thấy vô cùng hợp tình hợp lý. Kỷ thị đối nhân xử thế cao thâm ý tứ, cho nên Trịnh Mẫn Doanh học hỏi được không ít. Nàng ta vào phủ một năm, toàn bộ Lăng Vương phủ đã coi nàng ta như chủ mẫu mà nể trọng.
Tố Đan lẩm bẩm mấy tiếng ấm ức hộ chủ nhân rồi mới chịu im lặng. Gió thu phảng phất rèm gấm, Tố Đan hít một hơi hương hoa dại bên đường, lại hớn hở:
-
Tiểu thư có muốn đến Bồ Đề tự không? Lần trước ở biệt viện người luôn mong ngóng tiếng chuông chùa mỗi chiều a! Niệm Tư Huyền gật đầu, lại như nhớ ra:
-
Ở biệt viện còn cây cổ cầm kia, ta định đem về! Quốc công phủ ngoài nhà chính phải dự trữ và cung cấp lương thực cho Trịnh gia thôn ngoại thành, và cả Trịnh gia quân đóng tại phía tây Sở Đô. Trịnh lão thái gia đã khuất vốn là khai quốc công thần, tam triều nguyên lão. Trịnh gia quân thành lập vì phụng sự Thái tổ Hoàng đế Đại Sở, đến thời bình vẫn được giữ lại, dù hiện tại Trịnh gia quân không uy thế như xưa, cũng chỉ còn hơn một trăm người thay phiên vừa làm mùa vụ vừa luyện tập võ nghệ.
Ở Trịnh gia quân hiện tại có Trịnh Thương Diễm, thứ trưởng tử Chiêu Quốc công, cũng là huynh trưởng của Thuần Hi Quận chúa. Niệm Tư Huyền đây là lần đầu đươc gặp người này, tuy vậy trước giờ Thuần Hi cũng không mấy tiếp xúc với Trịnh Thương Diễm, cho nên nàng không chút lo lắng, ngược lại còn mong chờ, Trịnh Thương Diễm từng đoạt võ đệ tam danh, tương tự như thám hoa, chỉ là về sau một lần cưỡi ngựa bị gãy chân, ở ẩn mấy năm dưỡng thương thành ra tài năng mai một.
Niệm Tư Huyền đến thôn trang trước một ngày, sáng sớm hôm sau mới bắt đầu thu hoạch, nàng vì thế rảnh rỗi. Buổi chiều cùng Tố Đan tản bộ Bồ Đề tự.
-
Không nghĩ lại gần như vậy! Tố Đan đem làn trúc chứa hương nến theo chân chủ nhân:
-
Tiểu thư vừa khỏe lại, vẫn nên đi chậm thì hơn! Niệm Tư Huyền thong thả gõ cánh cổng sờn bạc đã tróc sơn, bên cạnh có đôi sư tử đá nghiêng ngả. Nàng đợi hơn một khắc mới thấy một vị tăng già khoác áo nâu mở cửa. Niệm Tư Huyền chấp tay cúi đầu:
-
Con ở cạnh nơi này, ngày trước mắt bị mù hay nghe tiếng chuông, hiện tại mắt đã sáng, liền muốn đem hương dâng Phật! Già Thệ nhăn nheo da mồi tóc bạc cười, đưa tay:
-
Thí chủ, mời! Niệm Tư Huyền nghe hương thơm dìu dịu hoa tươi nơi chính điện, nàng quỳ trên bồ đoàn, lặng lẽ nhắm mắt. Niệm Tư Huyền thắp hương xong, trong lòng vẫn canh cánh, nàng mông lung suy nghĩ, chậm rãi đi về bên giếng mà già Thệ đang lấy nước.
Niệm Tư Huyền soi bóng trong làn thanh thủy sâu thẳm, dung nhan diễm lệ mà xa lạ, nàng thở dài, bất giác hỏi:
-
Sư phụ, người có tin vào hoán hồn nhập xác? Già Thệ buông thùng nước xuống chân, ngước về phía thiên nhai thẫm đỏ hoàng hôn, rất lâu mới đáp:
-
Vô vô minh, diệc vô vô minh tận, nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tận... Niệm Tư Huyền siết lấy khăn lụa trong ống tay áo, huyền mâu trầm buồn:
-
Có thể không vào luân hồi được chăng? Già Thệ sâu sắc nhìn nàng, như muốn nói ra điều gì lại thôi.
Bìa rừng vang lên xao động, ngựa hí vang vang, Niệm Tư Huyền quay đầu lại, kinh ngạc biểu tình:
-
Trường Khanh! - A di đà phật! Già Thệ gánh nước lên vai, bước chân lẩn quẩn giữa sương chiều.
Hạ Lan Lăng Quân buộc ngựa vào gốc cây, màu áo xám nhạt đơn điệu không chút khoa trương, lưu ly thủy mâu lãnh đạm nhàn nhạt:
-
Không nghĩ lại gặp Quận chúa ở đây! Niệm Tư Huyền bình thản thi lễ, cổ họng nghẹn đắng:
-
Gặp qua Vương gia! Hạ Lan Lăng Quân gật đầu, nhìn theo bóng áo Thuần Hi Quận chúa rời khỏi Bồ Đề tự.
Hạ Lan Lăng Quân nghĩ nghĩ, vội vàng đi tìm già Thệ:
-
Đại sư, Thuần Hi Quận chúa có nói ra điều gì kỳ lạ không? Già Thệ mải miết tưới luống rau cuối cùng:
-
Coi như trùng hợp, ngày hôm nay bần tăng đã hai lần nghe hỏi về hoán hồn! Hạ Lan Lăng Quân nghe tim đập mạnh, lẩm bẩm:
-
Phải hay không phải? _____________________