Nhất Thế Thanh Hoan

Chương 46

A Hoan cảm thấy, cô rất sạch sẽ.

Tuy rằng mỗi đêm cô đều tiếp nhiều vị khách khác nhau, nhưng cô vẫn cố chấp phán định bản thân mình vô cùng sạch sẽ. Cô cũng trang điểm cho mình diễm mạt, nhưng nhìn qua lại khác so với các chị em, những người khác là xinh đẹp bình thường, còn cô là đặc biệt xinh đẹp, người bình thường làm nghề này gọi là rẻ tiền, còn loại nữ nhân xinh đẹp như cô thì lại gọi là sa đọa. Sự khác biệt giữa hai loại này là, loại như cô ngoài mặt bị người đàm tiếu nhưng cũng khiến người chậc lưỡi tiếc hận.

Ở cái nơi sương khói mù mịt thế này, chuyện bẩn người bẩn ngày nào cũng có. Hôm nay thì Tiểu Yến nhân lúc khách nhân không chú ý lấy trộm 50 đồng của người ta, ngày mai thì Tiểu Phương lừa tiền mấy người thành thật nơm nớp lo sợ tìm việc. A Hoan cảm thấy bản thân mình ít nhiều gì cũng thành thật kiên định chỉ dùng thân thể đổi tiền tài mà thôi, ta bán sức lao động đổi lấy mấy đồng từ ngươi, thanh thanh bạch bạch, không lừa già dối trẻ. Tuy rằng, mấy chữ thanh thanh bạch bạch này xuất hiện trong đầu cô vô cùng buồn cười.

Bởi vì ai cũng bẩn, bẩn đến mức vô liêm sĩ, còn cô tuy cũng bẩn nhưng lại biết khắc chế, bẩn có nguyên nhân, cho nên cô mới yên tâm thoải mái dùng hai chữ sạch sẽ hình dung về bản thân mình.

Đương nhiên, đây đều là những suy nghĩ trước khi gặp được nữ nhân kia.

A Hoan trước nay chưa bao giờ nghĩ rằng tại cái nơi phong nguyệt ô uế tràn đầy mùi mồ hôi nam nhân này lại có thể gặp được một nữ nhân trẻ tuổi như vậy. Tám giờ tối hôm đó, nữ nhân này bước vào tựa như đang đi dạo một cửa hàng trang sức nào đó, mái tóc đen dài xõa tung sau vai, áo sơ mi màu tuyết trắng, làn da trắng đến mức phát sáng. Từ chất liệu cao cấp của bộ quần áo trên người đến khuôn mặt không dính khói lửa nhân gian của cô ấy, nhìn thế nào cũng thấy đây hẳn là một vị quý tiểu thư sống trong nhung lụa. A Hoan ở trong lòng tự tát mình một cái. Thế nào là sạch sẽ? Sạch sẽ chính là thế này. Nữ nhân này từ trên xuống dưới tựa như nền tuyết chưa từng bị giẫm qua, những nam nhân trong quán đang uống đến say khướt đều nâng mí mắt lên, không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào cô ấy, hận không thể dùng ánh mắt tanh hôi của mình dẫm nát cô ấy.

Chị Lưu ở quầy dùng tiếng phổ thông sứt sẹo hỏi: "Cô đi nhầm chỗ à?"

Cô ấy lắc đầu, chỉ hỏi một câu ngắn gọn: "Không tiếp khách nữ sao?"

Chị Lưu nhướng mày, âm điệu cao cao: "Tiếp chứ, tiếp chứ! Ngài xem tôi kìa, ít thấy việc lạ thôi. Nơi này của chúng tôi có chỗ uống rượu bên dưới, cũng có thể lên lầu chọn một phòng riêng. Ngài xem thử xem thích em gái nào, cứ trực tiếp tìm em ấy qua là được, còn những việc cụ thể thì mọi người tự thương lượng với nhau."

Cô ấy nhìn quanh quán một vòng, ngay khi thấy A Hoan đứng cạnh chân tường, cô ấy không chút do dự đi tới, ngữ khí đạm mạc hỏi: "Em bao nhiêu tiền?"

Một chút tạp niệm trên mặt cũng không có, mà ngược lại, lại có rất nhiều hương vị rụt rè nghiêm túc. A Hoan thậm chí còn bắt đầu hoài nghi đây chẳng lẽ là cảnh sát chìm, giả thành một con sói đuôi to ở nơi này.

"Không qua đêm thì sáu trăm, qua đêm thì ngàn rưỡi." Bên môi A Hoan là nụ cười ôn nhu vũ mị, "Bất quá đêm nay không được, tôi có người đặt rồi, ngày mai chị đến xếp hàng đi."

Chị Lưu đứng cách đó không xa cười rộ lên: "Mắt của ngài thật tốt, đây là hoa khôi của quán chúng tôi đó."

Cô ấy gật gật đầu, trên mặt không có biểu cảm không vui gì, chỉ nói: "Được, ngày mai tôi sẽ tới tìm em. Ngày mai tôi bao đêm."

Sau khi nói xong cô ấy liền xoay người rời đi, bên cạnh đứng không ít nữ nhân ăn mặc gợi cảm, nhưng ngay cả một ánh mắt cô ấy cũng không nhìn đến nửa phân.

Tiểu Phương giễu cợt A Hoan: "Từ khi nào thì cô tiếp khách nữ vậy?"

"Nam nữ có gì khác nhau, đưa tiền đều là chủ." A Hoan thấp giọng đáp. Nữ nhân kia thoạt nhìn rất có tiền, hơn nữa còn rất xinh đẹp, để cô ấy làm khách nữ đầu tiên của cô, bản thân cô cũng không có hại. Huống hồ, hiện tại cô cần tiền như vậy, là nam hay nữ thì có gì quan trọng?

Ngày hôm sau, A Hoan đã tự hỏi thật lâu, tự hỏi không biết nữ nhân hôm qua có chơi cô không. Cô cảm thấy tám phần là có. Nhưng trước khi đi làm cô vẫn cẩn thận trang điểm thật xinh đẹp, chọn bộ quần áo xứng với bộ quần áo của nữ nhân kia, lúc đứng chỗ chân tường chờ tiếp khách, ánh mắt sẽ không tự chủ thường ngó ra bên ngoài.

Thời gian giống hệt ngày hôm qua, nữ nhân kia thật sự lại đến. Dường như cô ấy không quá thích nói chuyện, chưa từng phản ứng sự nhiệt tình của chị Lưu, chỉ lập tức đi về phía A Hoan, bảo cô theo cô ấy lên lầu.

A Hoan dẫn cô vào một căn phòng nhỏ, một bên khóa trái cửa một bên nói: "Chị xinh đẹp như vậy, nếu thật sự thích nữ nhân, vậy không phải bên ngoài cũng có một đống người đang chờ chị chọn sao, tại sao lại đến loại địa phương như chỗ chúng tôi tìm vui?"

Cô ấy đứng phía sau A Hoan, nhẹ giọng hỏi: "Em tên gì?"

"Sao lại hỏi tên tôi, sau này chị còn muốn gọi tôi à?" A Hoan mềm nhẹ mỉm cười với cô ấy, "Tôi là A Hoan, là Hoan trong hân hoan vui sướng."

Cô ấy nghe xong, tựa như thất thần trong chốc lát, ".... Em không có họ sao?"

A Hoan bị chọc cười: "Chị tới điều tra nhân khẩu à?"

Cô ấy nghe xong cũng không tức giận, chỉ là mím môi, nói: "Tôi tên là Nam Ương."

A Hoan vô cùng ngạc nhiên, cô ấy thế những chủ động nói cho cô biết tên của mình. Phải biết rằng, khách đến nơi này tìm vui đều hận không thể khảm thêm mười lớp mosaic vào thân phận thật sự của mình, sợ những đồn đãi vớ vẩn từ nơi dơ bẩn thế này bay ra ngoài, để bọn họ tự nhiên ban đêm phóng túng ô uế ban ngày lại sinh hoạt bình thường.

"Chị không cần cho tôi biết tên, tôi không nhớ được." A Hoan đến cạnh mép giường ngồi xuống, nhìn Nam Ương cứ luôn đứng bên kia, nói: "Ga giường này mỗi ngày đều thay mới, rất sạch sẽ, chị ngồi đi."

"Chờ một chút."

Nam Ương móc trong túi ra một cái bóp, trong nháy mắt khi mở bóp ra, A Hoan thấy bên trong tràn đầy một sấp tiền đỏ rực, xem độ dày này, cô tin rằng Nam Ương không chỉ có bao nhiêu tiền đó, là do cái bóp này chỉ có thể chứa được bấy nhiêu.

Nam Ương lấy trong đó ra mười lăm tờ, đặt trên tủ đầu giường.

"Chỗ chúng tôi là làm xong rồi mới lấy tiền, chuyện đó của chị thì không vội nhưng đưa tiền thì rất gấp nha." A Hoan mím môi cười nhìn nữ nhân không hiểu quy củ này.

"Em không cần làm với tôi." Nam Ương rũ mắt, "Tôi chỉ muốn đến đây ngủ một giấc, đơn thuần ngủ mà thôi."

A Hoan không thể tin được lỗ tai mình, trên thế gian này cư nhiên lại có một người dùng nhiều tiền như vậy chỉ để bao một người ngủ cùng, cái gì cũng không làm chỉ đến để ngủ một giấc?

"Vậy ở nhà chị không ngủ được sao? Chị có tiền như vậy, giường của chúng tôi ở đây sợ là so ra kém hơn trong nhà của chị rất nhiều nhỉ?"

Nam Ương lắc đầu: "Tôi chỉ muốn ngủ bên cạnh em."

Cô ấy nói muốn ngủ bên cạnh cô, thật sự cũng chỉ là khô cằn nằm bên cạnh cô. Thậm chí từ lúc vào cửa cho đến bây giờ, ngay cả tay cô mà cô ấy cũng không sờ một cái, chỉ mặc quần áo thẳng thóm lên giường đi ngủ.

A Hoan cảm thấy người này tám phần là một kẻ lập dị. Bất quá cô thích loại lập dị này, cô vẫn được tiền cô muốn, còn không phải cố sức biểu diễn như ngủ với nam nhân thúi, thật tốt a.

Hai cô cứ vậy nằm song song nhau, ai cũng không làm gì ai, cả đêm hai người đều ngủ ngon vô cùng.

Sáng sớm hôm sau, A Hoan mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, thấy Nam Ương đã sớm mặc quần áo chỉnh tề đứng nơi đuôi giường nhìn cô, như là đã đợi thật lâu.

"Em muốn bao lâu thì tôi đến tìm em nữa?" Nam Ương hỏi.

Từ trước đến nay chưa từng có ai hỏi A Hoan như vậy, cảm giác cứ kỳ kỳ quái quái, ngáp dài thuận miệng đáp: "Cái gì bao lâu.... Ừm.... Một tuần một lần là được rồi."

"Vậy mỗi chủ nhật hàng tuần tôi tới tìm em."

Sau khi nói xong cô ấy liền rời đi, đi đến sạch sẽ lưu loát không chút chần chừ nào.

A Hoan xuống lầu, những chị em khác đều tò mò thò tới hỏi, ngày hôm qua nữ nhân thanh lãnh tựa tuyết liên trên núi cao kia ở trên giường có bộ dáng thế nào? A Hoan đúng sự thật nói với các cô ấy: "Ngủ hệt như heo chết.

Tiểu Phương trêu đùa nói, A Hoan đây là nhặt được tên ngốc, tìm người bồi ngủ lại tìm gái, không phải tên ngốc thì là gì? Nữ nhân kia vừa có tiền, lớn lên còn xinh đẹp, không tốn một chút tâm tư cũng có thể lừa được một đám nữ sinh ngây thơ. Nằm cùng một giường với mấy em gái, không khí xung quanh so với nhóm người các cô không phải càng ngọt hơn sao.

Lời này là nói thật. Nhưng A Hoan không khỏi nghĩ, nếu lúc trước cô có thể học hết cao trung, thi đậu đại học, có phải cô cũng biến thành một em gái ngây thơ không? Nói vậy, Nam Ương ngủ bên cạnh cô, có phải càng có thể ngủ ngon hơn không?

Suốt một tuần tiếp theo, mỗi ngày làm việc đôi khi A Hoan sẽ đột nhiên nhớ tới Nam Ương, sau đó bấm tay tính toán xem cách ngày chủ nhật còn mấy ngày. Cũng không phải là cô nhớ cô ấy hay gì, chỉ là cô tò mò mà thôi, người này thật sự sẽ đến nữa sao? Nhiều người buông lời hứa hẹn với cô như vậy, nhiều đến tối nào cũng nói muốn nuôi cô cả đời, ngày hôm sau lại chạy không còn thấy tăm hơi. Nam Ương là khách nữ đầu tiên cô tiếp, không biết nữ nhân này so với nam nhân có lương tâm hơn một chút không?

Sự thật chứng minh Nam Ương có lương tâm hơn. Cô ấy hệt như có chứng cưỡng bách, lúc nào đến cũng là đúng 8 giờ tối, không hơn cũng không kém.

Cô ấy vẫn là dáng vẻ cao lãnh đó, không phản ứng bất luận một người nào khác muốn đến gần, trực tiếp đến chỗ A Hoan đưa cô lên lầu.

Lần này cô ấy xách theo hai túi giấy, sau khi vào phòng, cô ấy đưa chúng cho A Hoan, nói: "Là hồ lô đường, tôi mang cho em."

A Hoan nhận lấy, sau khi ăn xong lớp đường bên ngoài rồi, cô không thích ăn sơn trà lắm, vì thế vừa liếm hết lớp đường bên trên liền phun quả bên trong bỏ. Môi và lưỡi cô rất quen thuộc với những đồ vật hình dạng này cho nên lúc ăn trông vô cùng kiều diễm, điều này khiến cô nhìn qua càng thêm sa đọa.

Nam Ương lại không quá để ý đến điểm này, cô ấy vẫn giống hệt như lần trước, móc bóp tiền phình phình trong túi ra, lấy mười lăm tờ đặt trên tủ đầu giường.

A Hoan một bên ăn hồ lô đường, một bên thanh âm lười biếng mà vũ mị nói: "Hôm nay không làm sao?"

Nam Ương gật đầu: "Ừm."

"Vậy, chị đừng một tuần chỉ đến một lần, chị tới đây hai lần được không?"

Nam Ương trầm mặc một lát, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"

"Chị đến không muốn làm với tôi, tôi sẽ có thể ngủ một giấc ngon hơn. Tôi cứ ngóng trông chị tới mới có thể được nghỉ ngơi."

Nam Ương trầm mặc một lúc, cô ấy cũng đã quên ăn hồ lô đường của mình, "Vậy không thì.... Mỗi ngày tôi đều tới."

"Thế nào, chị muốn tôi mỗi ngày đều có thể ngủ ngon à?" A Hoan cười nhạo một tiếng, "Chị như vậy là vũ nhục công việc của tôi."

Nam Ương khẽ khẽ thở dài, "Vậy một tuần tôi đến hai lần."

"Chị thật sự là quá dễ nói chuyện rồi," A Hoan nhu nhu lắc lắc đầu, "Chị nên nhớ, chị là khách, tôi là gái bán hoa, chỉ cần chị mang theo tiền, muốn làm gì đều được, nhân nhượng tôi làm gì?"

Nam Ương do dự một chút, nói: "Kỳ thật, nếu em muốn đổi một công việc khác, chỗ của tôi...."

"Ai nói tôi muốn đổi? Tôi mới không muốn đổi."

A Hoan cảm thấy những người tới khuyên cô hoàn lương đều bụng dạ khó lường, cô biết bản thân cô hiện tại rất bẩn, nhưng tốt xấu gì cô cũng là dựa vào bản thân mình, kiếm được cũng nhiều, hiện tại làm gì có cái nghề nào kiếm được nhiều như vậy? Nếu cô dễ tin người ta từ tâm, người ta di tình biệt luyến, vậy thì cô đã sớm nghèo kiết xác rồi. Nếu không có nguồn thu nhập, em trai trong nhà làm sao đủ tiền đóng khoản học phí đại học to đùng kia chứ? Mấy năm nay thu hoạch không tốt, ngoài ruộng chỉ còn thân ngô, ba thì có bệnh ở chân, mẹ thì bị u não, hy vọng của cả nhà đều gửi gắm vào cô mỗi đêm phục vụ người khác đổi lấy tiền mà thôi. Cô không thể mạo hiểm với những gì mình đang có được.

A Hoan nghĩ, nếu Nam Ương còn nói chuyện muốn cô hoàn lương nữa, cô sẽ đá văng cô ấy ra ngoài. Bất quá là cô lo lắng dư thừa rồi, đây là lần duy nhất Nam Ương đưa ra ý kiến muốn cô hoàn lương, sau khi nghe cô nghiêm túc cự tuyệt, nữ nhân kia liền rốt cuộc không nói lại nữa.

Sau đó, Nam Ương quả nhiên mỗi tuần đến hai lần. Thứ tư đến một lần, chủ nhật một lần, thời gian phân bổ đều nhau.

Người này tuyệt đối có chứng cưỡng bách.

Nam Ương vừa tới, A Hoan liền bò lên giường ngủ. Tỉnh dậy Nam Ương cũng đã đi rồi, chỉ còn một xấp tiền nhỏ đặt trên tủ đầu giường. Nữ nhân kia muộn tao là thật sự muộn tao, mỗi lần đưa tiền cư nhiên đều như cũ.

Thường xuyên qua lại, cô ấy tới nhiều lần, hai người ít nhiều cũng thân thuộc hơn trước. Nam Ương trừ bỏ nhét đầy tiền trong túi cô ra còn sẽ ngẫu nhiên mang một ít đồ chơi tới cho cô. Hoa a vòng cổ a, linh tinh nhiều thứ, chỉ cần là những món đồ mà con gái thích đều sẽ xuất hiện bên cạnh xấp tiền trên tủ đầu giường

Nam Ương đặt biệt thích đồ ngọt, cho nên cô ấy sẽ thường xuyên mang đến những món đồ ngọt, nhiều nhất là hồ lô đường và sơn trà tuyết cầu, mỗi lần đều chứa đầy một túi nilon xách đến đây, từ lúc vào phòng bắt đầu ăn, ăn xong sẽ ngủ. Ăn đến nỗi trong phòng tràn đầy hương vị ngọt nị. A Hoan cười nhạo cô ấy, chị bao lớn rồi còn giống hệt trẻ con như vậy. Cô ấy cũng sẽ không tức giận, miệng đang ăn hồ lô đường sẽ cong cong nụ cười nhạt.

Có đôi khi A Hoan không ngủ được, quấn lấy Nam Ương nói chuyện phiếm, Nam Ương sẽ kể cô nghe về thế giới bên ngoài. Lá phong ở Canada, hươu ở Nara Nhật Bản, gấu túi và chuột túi ở Châu Úc. A Hoan rất hâm mộ cô ấy, cô ấy dường như đã vòng đi vòng lại trên thế giới này rất lâu.

A Hoan hỏi, tại sao chị lại đi nhiều nơi như vậy?

Nam Ương nói, bởi vì một người, tôi muốn thay em ấy đạp biến vạn dặm sơn xuyên, để em ấy được tận mắt nhìn thấy những địa vực bất đồng, những phong cảnh phong phú.

A Hoan nói, người nào vậy, dẫn đến cho tôi gặp được không?

Nam Ương trầm mặt hồi lâu, nói, chính là em.

A Hoan đỏ mặt nói cô ấy không đứng đắn.

A Hoan cảm thấy Nam Ương có thể phát sáng, sẽ phát ra thứ ánh sáng sạch sẽ lại ôn nhu, cô nhìn cô ấy ngồi trên giường của mình, cảm giác như thể một vị thiên sứ nào đó sa ngã rơi nhầm vào hố phân. Cô không hiểu được rốt cuộc Nam Ương muốn cái gì, chẳng lẽ si mê với việc cứu vớt một thiếu nữ lỡ trượt chân? Hay là tiền nhiều quá muốn giúp đỡ người nghèo?

Mặc kệ như thế nào, cô thấy cô ấy rất thuận mắt.

Cô bắt đầu nhớ cô ấy, mỗi ngày, thứ hai, thứ ba, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy. Cô luôn có thể nhớ đến bộ dáng Nam Ương lúc ngủ bên cạnh mình, rõ ràng là ngủ ở nơi phát sinh không biết bao nhiêu chuyện tươi đẹp trên giường, vậy mà cô vẫn cảm thấy cô ấy cấm dục hệt một vị thần, không thể xâm phạm. Ngay cả mỗi một chiếc cúc áo của cô ấy đều được cài lại cẩn thận, đều có vẻ thanh lãnh mê người.

A Hoan nghĩ, không biết lần tới cô ấy đến sẽ mang theo món quà gì cho cô? Cô ấy không đến đây mấy ngày không biết lại chạy đến nước nào chơi rồi? Cô ấy ở nước khác, có tới những nơi thế này tìm cô gái khác không?

A Hoan cũng nghĩ, hay là cô ngẫu nhiên hầu hạ Nam Ương hai lần, báo đáp chút tiền đó của cô ấy đi. Như trong dự kiến Nam Ương cự tuyệt. Cô ấy cũng nghĩ như vậy, người sạch sẽ như thế, sao có thể cho phép loại nữ nhân như cô chạm vào? Miệng của cô, tay của cô, không có một cái nào là thuần khiết cả, không cần Nam Ương phải nói, ngay cả bản thân cô cũng không muốn dùng những thứ dơ như vậy chạm vào cô ấy. Cô sao có thể làm bẩn cô ấy được.

Trước khi gặp Nam Ương, A Hoan trước nay chưa từng cảm thấy công việc của mình là một loại sỉ nhục, cô vẫn luôn cho rằng các cô chỉ là đang trả giá thứ mà người khác không dám trả giá mà thôi. Nhưng mà gần đây, lúc cô nhìn Nam Ương lại cảm thấy một loại cảm xúc xấu hổ. Các cô cùng ngồi trên một chiếc giường, cô toàn thân đều dơ bẩn, mà đối diện cô, người ngay cả ngón chân đều trắng nõn hệt tuyết đầu mùa.

Hôm nay là thứ tư, cô vừa từ phòng tắm đi ra, nhìn Nam Ương đang tựa vào mép giường đọc sách, gọi cô ấy: "Này."

Nam Ương ngẩng đầu: "Sao vậy?"

"Tôi có thể hôn chị không?" A Hoan dựa vào tường, đầu tóc ướt lộc cộc rũ trước ngực, bên môi câu lấy nụ cười vũ mị.

Cô cảm thấy dũng khí cả đời này đều bị cô lấy hết để nói những lời này rồi.
Bình Luận (0)
Comment